Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Quái Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 3701 chữ

Hơn bốn năm trên Hải Thần Đảo, Sử Lai Khắc Thất Quái cơ bản đã hoàn thành xong các bài khảo hạch của mình, cùng lúc được Hải Thần phần thưởng, toàn bộ bảy người ngoài sức tưởng tượng đều tiến cấp hồn đấu la.

Lúc này tại Hải Thần Đảo ven bờ, không khí đang vô cùng náo nhiệt.

Đường Tam tay nắm Hoàng Kim Tam Xoa Kích, siêu thần khí không được tác động nhìn qua chẳng khác nào một cây trường mâu đen sì, nhưng dù thế cũng không che giấu được trên thân nó một bảo vật hình thoi lấp lánh.

Bảo vật chính là linh hồn của siêu thần khí, nơi cất chứa đại đa phần thực lực của Hải Thần, đặc biệt hơn giờ đây nó chính là nơi ký gửi thần niệm của năm vị thần chi đã mất, nó - Hải Thần Chi Tâm.

Đường Tam ngón tay trái vô ý sờ lên vị trí Hải Thần Chi Tâm. Đứng nhìn Nana cùng những người khác đang vui vẻ cười nói, Đường Tam nặng nề thở dài. Hải Thần Khảo không chỉ là con đường sinh tử mà còn là một chiếc lồng trói buộc, người tiếp nhận Hải Thần Khảo trước khi hoàn thành xong khảo hạch sẽ không thể rời khỏi Hải Thần Đảo, mà cho dù có thể, người đó cũng không đủ khả năng đối chọi với những nguy hiểm đến từ dưới lòng đại dương.

Đường Tam phía sau còn hai bài khảo hạch nhưng dưới sự bảo vệ của Hải Thần Thần Quang, hôm nay cuối cùng cũng được phép đem theo mọi người trở về đất liền, trừ Nana. Trong thời gian trước khi Đường Tam hoàn toàn kế vị Hải Thần, Nana không thể rời khỏi Hải Thần Đảo, lẽ ra điều này chỉ gây nên sự tò mò như bao người khác nhưng với suy đoán từ trước, Đường Tam thể hiện chính là lo lắng bất an.

Thấy Đường Tam hiếm khi lộ rõ biểu cảm như thế, Tiểu Bạch vô cùng hứng thú hỏi: "Ý! Đường Tam đại nhân, bộ mặt đó là sao vậy? Chẳng lẽ nói, ngài muốn ở lại Hải Thần Đảo đi!"

Đường Tam thản nhiên quay sang nhìn Tiểu Bạch, cô gái mang hình dáng thiếu nữ nhưng tính cách lại cực kì trẻ con. Tiểu Bạch thân phận giống Tiểu Vũ là mười vạn năm hồn thú hoá hình, hải hồn thú Ma Hồn Đại Bạch Sa. Trước đây vì hoàn thành một số khảo hạch Sử Lai Khắc mọi người mới quen biết Tiểu Bạch, nhưng dần dần nhờ tính cách cởi mở, đại gia trở thành bạn lúc nào không hay.

Đối với người bạn hồn thú này Đường Tam rất ít khi tính toán để bụng, như vừa mới cô ấy giọng điệu cũng vậy, tuy miệng luôn gọi đại nhân đại nhân rất đàng hoàng nhưng Đường Tam biết tỏng Tiểu Bạch đang cố ý trêu chọc.

Đường Tam nói: "Về, ta tất nhiên sẽ trở về. Mau chuẩn bị đi thôi."

Đường Tam nhàn nhạt nói xong một câu liền lách qua Tiểu Bạch đi tới nơi khác, Tiểu Bạch mất hứng xì một tiếng sau đó biến trở lại bản thể Ma Hồn Đại Bạch Sa dung nhập vào đại hải.

Sở dĩ Đường Tam nói Tiểu Bạch chuẩn bị vì lần trở về đất liền này Sử Lai Khắc Thất Quái chính nhờ hải hồn thú Ma Hồn Đại Bạch Sa hộ tống. Ma Hồn Đại Bạch Sa là quần thể hải hồn thú mạnh mẽ bậc nhất, cộng với Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương Tiểu Bạch là mười vạn năm hồn thú bá chủ đại hải, có đoàn hộ tống như vậy khỏi nói cũng biết hành trình của Sử Lai Khắc Thất Quái sẽ thuận tiện hơn rất nhiều so với bốn năm trước, cả về thời gian lẫn an toàn.

Đường Tam đi tới chỗ mọi người tụ họp, bấy giờ mọi người đều biết đã tới lúc bọn họ phải chia ly, trong thoáng chốc không khí lập tức trở nên thực trầm lặng.

Nana nhìn Đường Tam, mấp máy môi mãi mới nói ra được hai chữ: "Tam ca."

Đường Tam xoa đầu Nana, trong khoảnh khắc bất giác nghĩ tới những khả năng sẽ xảy ra sau này, Đường Tam đáy mắt bỗng u ám đi một mảnh. Tương lai thật mơ hồ, con đường thành thần phía sau đã thấm đẫm máu cùng nước mắt, Đường Tam hy vọng sẽ không phải hy sinh một ai nữa vì hắn. Thần Vị rất nặng nề, còn may phía trước là cơ hội hồi sinh Tiểu Vũ mới khiến tâm tình hắn được an ủi đôi chút.

Mỉm cười thở ra một hơi, Đường Tam trầm giọng nói với Nana: "Muội yên tâm, lần tới trở lại, Tam ca sẽ đưa muội về nhà."

Nana cười gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Đường Tam như mọi người đang sợ cô buồn, nhưng Nana buồn thế nào được khi Tần Minh nhất định sẽ ở lại bên cạnh cô. Chỉ là thêm một lần năm năm xa cách với Thất Quái, Nana tránh không được có chút cảm giác lưu luyến, hơn nữa ở đại lục bấy giờ đang vô cùng hỗn loạn, sự quan tâm khiến Nana không dám chắc chắn rằng tất cả mọi chuyện tiếp theo sẽ hoàn toàn thuận lợi, Nana chỉ biết hy vọng kết quả cuối cùng giống như trong quá khứ, Thất Quái sẽ bình an quay lại Hải Thần Đảo.

"Ừm, Tam ca, nhớ kĩ phải bảo vệ thật tốt Hải Thần Chi Tâm." Nana ghé tai Đường Tam nói nhỏ trước khi hắn định bước đi.

Đường Tam nhìn Nana không đáp, sau đó quay người nhảy lên lưng Ma Hồn Đại Bạch Sa Tiểu Bạch.

"Nana, ta sẽ rất nhớ ngươi." Tiểu Vũ vừa nói vừa cho Nana một cái ôm thật chặt.

"Cả ta nữa." Ninh Vinh Vinh cũng tới ôm lấy Nana cùng Tiểu Vũ. Và tất nhiên không thể thiếu Chu Trúc Thanh. Nana bật cười che giấu đi xúc động, nếu không chỉ sợ giây phút đó cô đã khóc như mưa.

Bẵng đi một chút, Nana nói: "Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta hẹn ngày gặp lại."

"Ừm, hẹn ngày gặp lại." Tiểu Vũ buông ra Nana nói. Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh cùng gật đầu, cả ba người mỉm cười với Nana lần nữa mới rời đi.

Áo Tư Ca hí hửng muốn đến cho Nana một cái ôm, tuy nhiên ngay lập tức hắn đã bị Đới Mộc Bạch xách ném thẳng lên lưng một con Ma Hồn Đại Bạch Sa. Đới Mộc Bạch sau đó cứ thế đi mà không quay đầu, hắn chỉ ở phía trước ra dấu tay biểu thị tiễn biệt.

Nana cười nhìn Đới Mộc Bạch, vị lão đại này của cô bề ngoài là người mạnh mẽ nhất nhưng thực chất tâm hồn cũng rất mong manh, một câu chào tạm biệt còn không dám nói kia mà. Hoặc có lẽ, giữa bọn họ từ lâu đã không cần phải nói ra những câu chữ khách sáo như thế.

Mã Hồng Tuấn chậm rãi đi cuối cùng, Nana biết hắn nhất định có điều muốn nói. Kể ra trong bốn năm qua Mã Hồng Tuấn là người thay đổi nhiều nhất, huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh khiến hắn không còn bị tham ăn như trước, ngoại hình cũng thay đổi thành chân chính mỹ nam tử không hề thua kém những người khác, thậm chí có phần nhỉnh hơn. Thế nhưng sự thay đổi lớn nhất không nằm ở đó, mà là tính cách.

"Nana, chuyện kia... Nhờ ngươi chăm sóc Hương Hương."

Mã Hồng Tuấn gương mặt cố nén buồn bã nói. Nana không biết phải nói gì nhiều, cô chỉ thật lòng đáp một tiếng ừm cho hắn an tâm rời đi.

Bạch Trầm Hương và Mã Hồng Tuấn, bốn năm tình cảm không phải không có ngọt ngào, nhưng cuối cùng xem ra vẫn...

Nana thở dài nhìn phía sau lưng, khuất trong rừng cây một bóng dáng nữ tử cô độc đứng ở nơi đó. Tuy rằng Nana sớm biết kết quả nhưng cô không thể ngờ người chủ động phá bỏ mối tình lại chính là Bạch Trầm Hương. Đã từng chứng kiến Bạch Trầm Hương vì Mã Hồng Tuấn cố gắng như thế nào, để rồi đi tới hôm nay, Nana chắc rằng Bạch Trầm Hương trong lòng có rất nhiều điều khổ tâm.

"Nana!" Tần Minh lên tiếng gọi Nana.

Ma Hồn Đại Bạch Sa đã mang Thất Quái đi xa nhưng Nana vẫn còn ngây người đứng đó.

"Có chuyện gì sao? Vừa nãy hình như ta thấy tiểu Hương Hương." Tần Minh vừa nói vừa nắm tay Nana dẫn cô đi dạo trên bờ biển.

Tay Tần Minh ấm áp khiến Nana tâm trạng phút chốc nhẹ nhõm, cuộc sống càng về sau Nana càng cảm thấy mình thật may mắn khi có hắn.

Nana cười gật đầu nói: "Ừm, là Hương Hương, rõ ràng cô ấy không nỡ nhưng vẫn quyết định ở lại Hải Thần Đảo. Lý do... ta cảm giác cô ấy nhất định có chuyện giấu giếm, lý do không đơn giản chỉ muốn chăm chỉ tu luyện như nói trước đó. Tần Minh, ngươi nói có đúng không?"

"Ngốc, làm sao ta biết được." Tần Minh bật cười đáp.

Nana lập tức xị mặt, Tần Minh liếc Nana một chút sau đó dịu dàng nói: "Ta tuy rằng không biết nhưng ngươi nói rất có lý. Nana, thời gian tới tiểu Hương Hương chắc sẽ cần người tâm sự, đến lúc đó phải nhờ ngươi rồi."

"Ừm, ta hiểu mà." Nana lại thở dài đáp.

Tần Minh chỉ im lặng nhìn Nana, để cho cô ấy có thời gian tự mình suy tư.

Qua một lúc bỗng nhiên Nana dừng bước quay người ôm Tần Minh, trầm giọng nói: "Tần Minh, thật may khi ngươi vẫn ở bên cạnh ta."

Nana nói ra câu này là từ tận đáy lòng. Nhớ lại thời gian trước đây Nana bướng bỉnh cỡ nào, ghét bỏ hắn cỡ nào, dày vò bắt hắn chờ đợi hết lần này đến lần khác, thế nhưng Tần Minh trước sau vẫn một lòng không hề oán trách theo đuổi cô. Có lúc Nana cảm thấy Tần Minh thật phiền phức, thậm chí cho rằng hắn không nên xuất hiện trong cuộc sống của cô, cản trở cô sống cuộc sống tự do tự tại. Vậy nhưng sau cùng khi ngoảnh lại, Nana mới biết những cảm giác vui vẻ đắc ý mà cô có là vì có sự xuất hiện của hắn, vì biết hắn nhất định ở phía sau che chở cô mới có thể tùy ý hành sự, tùy ý muốn đối xử với hắn thế nào cũng được, không hề quan tâm xem hắn có hay không bị tổn thương. Nhìn Mã Hồng Tuấn và Bạch Trầm Hương hiện tại Nana thầm hiểu rõ mình thực sự may mắn.

Tần Minh mỉm cười, hắn mới là người may mắn khi được Nana chấp nhận. Đau khổ thì sao, chẳng việc gì, tất cả chỉ để đến giờ phút này và tương lai Nana biết trân trọng hắn hơn thôi.

Tần Minh ôm Nana thật chặt, hạnh phúc cảm nhận không khí ngọt ngào của tình yêu và mùi hương trên mái tóc.

Hải Thần Đảo sóng biển rì rào vỗ, khung cảnh yên bình trước một tương lai đầy biến động không ai ngờ tới.

Nana tay cầm một chiếc mặt nạ màu bạc, ánh mắt lưỡng lự nhìn đường kim văn duy nhất còn sót lại trên trán. Chiếc mặt nạ này không sai chính là mặt nạ pháp bảo Hoạ Hồn Ảnh năm đó lấy ra từ Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Một lần biến thân Sở Phượng Tỉ, một lần biến thành Sở Tề Thiên, Nana cứ nghĩ cả đời này sẽ không cần dùng đến nó nhưng nay cũng chỉ còn cách này thôi.

"Hương Hương, xin lỗi."

Nana nhỏ giọng nói ra một câu sau đó đeo lên mặt nạ đi ra khỏi phòng ngủ. Hoạ tiết kim văn biến mất, chiếc mặt nạ lập tức trở thành một tấm da trong suốt ôm lấy Nana gương mặt, mái tóc đen tuyền dần chuyển màu kéo xuống phủ kín gót chân, trang phục cũng trong vòng ánh sáng kim sắc biến trở nên đỏ tươi lộng lẫy.

Nana đôi mắt nheo lại nhìn một phương hướng, ánh mắt xanh thẳm thâm thúy khác lạ, tiếp sau khi lam quang nổi lên, Nana ở vị trí hiện tại đã biến mất không thấy.

Hải Thần Đảo trung tâm, phía sau Hải Thần Sơn có một khu vườn nhỏ, bốn mùa hoa nở, hồ điệp ngày ngày nhảy múa không ngừng.

Bạch Trầm Hương ôm gối ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, vô số dây hoa màu bạc lấp lánh rủ xuống bên cạnh, khung cảnh thần tiên tuyệt mỹ nhưng Bạch Trầm Hương chẳng mảy may để ý. Bạch Trầm Hương chỉ muốn nhớ nó là cây Chân Quả, loài cây đặc biệt giúp người ta hồi tưởng quá khứ, hồi tưởng về những điều tưởng như đã quên sạch sẽ. Nhưng mà những điều đã quên, có mấy điều là tốt đẹp.

"Bạch Trầm Hương."

Bạch Trầm Hương giật mình bởi tiếng gọi, thanh âm nữ tử cao quý nhưng thật ấm áp. Bạch Trầm Hương vừa kinh ngạc vừa kinh sợ ngẩng đầu xác nhận thân phận người tới trước mặt: "Đại Tế Ti đại nhân?"

Nana mỉm cười hiền hậu gật đầu. Phải, Nana đã dùng pháp bảo Hoạ Hồn Ảnh biến thành Ba Tái Tây xuất hiện trước Bạch Trầm Hương.

Sống cùng nhau lâu như vậy, Nana biết chỉ khi cô không phải Thất Quái hay Nana, Bạch Trầm Hương mới dễ dàng buông lỏng tâm trạng tâm sự, Nana mới có thể giúp cô ấy xoa dịu đôi chút. Ba Tái Tây là một sự lựa chọn hoàn hảo, bà ấy có đủ sự tín nhiệm và quyền hạn trên Hải Thần Đảo, là nữ tử, là người có thể khiến Bạch Trầm Hương tin tưởng. Và hơn hết Nana biết lúc này bà ấy đang phải gặp người bà ấy muốn gặp nhất, căn bản sẽ không để ý xem Nana ở đây làm những gì.

Nana đưa tay nâng trường bào màu đỏ, cố bắt chước theo phong thái Ba Tái Tây bước đến gần Bạch Trầm Hương. Nana không ngồi xuống mà chỉ đứng nhìn cây Chân Quả, nói: "Bạch Trầm Hương, cây Chân Quả đã lớn như vậy, mà ngươi vẫn còn chìm trong quá khứ chưa thoát ra được sao?"

Bạch Trầm Hương kinh ngạc nhìn Nana, hay đúng hơn là nhìn Ba Tái Tây. Bạch Trầm Hương không biết phải trả lời như thế nào, bờ môi bấm đã muốn hằn ra tơ máu. Phải qua một lúc Bạch Trầm Hương mới cất tiếng nói: "Đại nhân sao lại nghĩ như vậy?"

Nana nhẹ cười, quả nhiên sự lựa chọn của cô không sai. Bình thường khi Nana tới trò chuyện Bạch Trầm Hương sẽ chỉ nói cô ấy không có việc gì, sau đó lấy lý do tu luyện im lặng không đáp.

Đưa tay tùy ý vuốt ve mấy sợi dây hoa đung đưa bên người, Nana hồi tưởng nói: "Mấy năm trước khi mới tới Hải Thần Đảo ngươi là một cô bé vô cùng hoạt bát, nhưng từ sau lúc tiếp nhận bài thi cấp tím, từ lúc gieo trồng cây Chân Quả ngươi đã không còn giống ngươi trước đó. Cây Chân Quả giúp người tìm lại quá khứ, nhưng chủ yếu toàn là những quá khứ đau khổ bị quên lãng, vì vậy nó mới là thử thách. Bạch Trầm Hương, ngươi đã có thể tự mình tỉnh dậy từ huyễn cảnh của cây Chân Quả, vậy tại sao đến giờ lại xuất hiện bộ dạng yếu đuối khổ sở như vậy? Nếu như nói quá khứ giam cầm ngươi, ta vẫn không mấy tin tưởng."

Bạch Trầm Hương cúi đầu, đối mặt với một người chí cao vô thượng như 'Ba Tái Tây' Bạch Trầm Hương nội tâm không thể tồn tại bất cứ tầng phòng thủ nào. Sự yếu đuối càng khiến Bạch Trầm Hương khổ sở ôm gối thật chặt, Bạch Trầm Hương nói, thanh âm buồn rầu xen lẫn uất ức: "Đại nhân, ngài nói xem, có phải ta rất kém cỏi hay không?"

"Bạch Trầm Hương."

"Được rồi ta biết, ta quả rất kém cỏi."

Bạch Trầm Hương không đợi Nana trả lời, đến giờ phút này cô ấy mới quyết tâm thổ lộ ra tâm sự giấu kín bấy lâu.

Bạch Trầm Hương nói: "Đại nhân, ta sẽ chỉ nói với ngài thôi, lý do ta ở lại Hải Thần Đảo. Ngài biết không? Cây Chân Quả thực sự đã giúp ta nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, cũng giúp ta nhận ra bản thân mình từng cuồng ngạo thế nào. Ta 12 tuổi đạt đến hồn tôn cấp bậc, núp dưới sự yêu thương đùm bọc của gia tộc mà không biết, lại tự cho mình bản lĩnh và sự kiêu ngạo của thiên tài. Cho tới một ngày ta gặp bọn họ, chắc ngài cũng đoán được chứ nhỉ. Phải, chính là những người bạn đó của ta. Thất Quái và Nana, bọn họ mới là thiên tài thực sự, ta hâm mộ họ, càng đem lòng yêu mến tên mập ngốc. Thời gian lâu sau trải qua nhiều trận chiến, thực lực và tên tuổi của Thất Quái ngày một vang dội, ta càng hâm mộ càng nhận thấy khoảng cách của chúng ta quá xa. Ta tự ti và không cam tâm, bất chấp nguy hiểm, ta nằng nặc đòi gia gia thực hiện bí pháp của gia tộc, một lần nữa khiến ta chọn lại hồn hoàn, gia tăng sức mạnh với mong muốn đuổi kịp bọn họ, mong muốn kéo gần khoảng cách với người ta yêu.

Ta biết bí pháp nhất định sẽ gây nên tổn thương, nhưng ta thực sự không ngờ thứ mình mất đi lại chính là ký ức, ta không còn nhớ tình cảm dành cho hắn nữa. Sau đó chẳng biết may mắn hay trớ trêu thay, ta lần nữa gặp lại bọn họ, cùng bọn họ đồng hành tới Hải Thần Đảo, và thêm một lần nhận ra khoảng cách giữa chúng ta thực sự xa không lường được, không còn cách nào cứu vãn.

Ta không thông minh nhưng cũng chẳng ngu ngốc. Ta biết con đường mà Thất Quái đang đi vượt xa những gì ta tưởng tượng. Ta yêu mập ngốc, nhưng đuổi theo hắn rất mệt mỏi, ta từ bỏ rồi. Cố hết sức tỉnh lại trong huyễn cảnh, chính là vì ta muốn một lần tận dụng ở bên hắn mà thôi. Ta sẽ mang theo những kỷ niệm đẹp trong thời gian qua ở lại, ta không muốn trở thành gánh nặng cho hắn nữa."

"Đủ rồi, chỉ vậy thôi ư?" Nana lên tiếng cắt ngang Bạch Trầm Hương. Suy nghĩ nhu nhược ngu ngốc này thực sự là nỗi khổ tâm của Bạch Trầm Hương ư? Nana thật muốn tiến tới nắm cổ áo cô ấy lôi cho tỉnh.

Bạch Trầm Hương bình tĩnh, đáp: "Chính là như vậy."

Nana bật cười: "Bạch Trầm Hương, chuyện tình cảm chỉ sợ đến từ một phía. Ngươi và Mã Hồng Tuấn lưỡng tình tương duyệt thì sợ điều gì. Lấy lý do thực lực cách biệt chẳng phải quá ngu ngốc ích kỷ hay sao? Ngươi có từng nghĩ tới tâm trạng của Mã Hồng Tuấn?"

Bạch Trầm Hương nói: "Hắn buồn, ta biết, nhưng như vậy mới tốt cho hắn. Đại nhân ngài không để ý sao? Thất Quái đều là cùng nhau cố gắng, cùng nhau trở nên rất cường đại, mỗi một người bọn họ đều không chịu bị bỏ lại phía sau lưng. Mà ta, lại ở tít nơi nào chẳng thấy. Mập ngốc nhiều lần vì ta cố tình nán lại, bỏ dở tu luyện của bản thân, hắn sợ ta tự ti, nhưng ta càng sợ trở thành của hắn đá ngáng đường. Vậy nên ta phải chủ động buông tay, để hắn tự do đi con đường mình muốn."

"Ngươi..." Nana thật bực mình, nếu như không phải đang trong hình dáng Ba Tái Tây, Nana đã không ngại mắng cho Bạch Trầm Hương mấy phát.

Bạch Trầm Hương quá bướng bỉnh, hay có nên khen ngợi cô ấy lập trường vững vàng. Nana thật muốn điên mà, nghĩ đi nghĩ lại, Nana mới tìm ra cách khuyên bảo Bạch Trầm Hương.

Nana nói: "Dù sao đấy cũng chỉ là suy nghĩ của một mình ngươi. Ngươi vẫn nên hỏi xem suy nghĩ của Mã Hồng Tuấn, đối với hắn mà nói cũng là một sự tôn trọng. Là đá cản đường hay là động lực, không phải một mình ngươi có thể dự đoán."

Bạch Trầm Hương mỉm cười: "Đại Tế Ti đại nhân, cảm ơn ngài. Ta không ngờ sẽ có ngày cùng ngài tâm sự, điều này đối với ta là một niềm vinh hạnh và sự an ủi lớn rồi. Nhưng ý ta đã quyết, vẫn mong ngài giữ bí mật giùm ta, xem như đối với ta tôn trọng."

"Được, tùy ngươi." Nana thở dài, Bạch Trầm Hương như vậy cô đã không còn gì để nói. Với Ba Tái Tây thân phận, chỉ bằng ấy lời khuyên là đủ rồi.

Một luồng ánh sáng lam sắc nổi lên, Nana biến mất, để lại Bạch Trầm Hương ngồi dưới gốc cây Chân Quả.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.