Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Mưu Trong Âm Mưu

Tiểu thuyết gốc · 3175 chữ

Đám hải tặc hô hào làm trò một lúc lâu, nhìn thấy nhóm Lam Ly không phản ứng bọn chúng lại nghĩ ba người đây là vì quá sợ hãi, hải tặc thắng thế tiếng hô tự động mỗi lúc một mạnh hơn.

Nữ tặc đắc ý phất tay ra hiệu cho thuộc hạ im lặng, tiếp tục nói: "Đảo Trân Châu của ta trước giờ không giữ người lạ. Muốn sống, ta cho các ngươi hai lựa chọn: Một..."

"Ta tuyển lựa chọn ba!"

Không đợi nữ tặc nói xong, Tần Minh đã thản nhiên chặn ngang cô ta, khiến nữ tặc bao nhiêu lời đều một phát tuột thẳng vào cổ họng.

Đường Tam khóe miệng giật giật, vốn câu này hắn định nói mà, không ngờ Tần Minh phản ứng nhanh dữ vậy.

"Ha... Haha! Khá khen cho ngươi tên mặt trắng. Vậy thì đi chết đi. Người đâu, xông lên!"

Nữ tặc tức giận phóng thích vũ hồn, sáu hồn hoàn hai vàng hai tím hai đen lần lượt hiện ra quay vòng dưới chân nữ tặc đang dần biến thành đuôi rắn nặng nề. Nữ tặc vũ hồn - Mê Huyễn Hải Xà.

Hải tặc xung quanh theo hiệu lệnh của nữ tặc cũng đồng loạt phóng thích vũ hồn, đều là hải hồn sư, vũ hồn đủ loại sinh vật dưới biển, thực lực không quá tam hoàn hồn tôn.

Tần Minh nhếch môi cười, cái này nếu đánh thật còn không đủ cho Đường Tam nhét kẽ răng chứ đừng bảo phía sau còn Lam Ly siêu cấp cường giả. Tần Minh nhớ rõ trước đây lúc Đại Hải Đoàn đi trên sa mạc, Đường Tam đã có lần một chiêu giải quyết 500 đầu Ma Lang, độ hung bạo và sức mạnh so ra vẫn mạnh hơn đám hải hồn sư suốt ngày tắm gió biển này.

Chỉ tiếc, hải tặc trận đánh ngay từ đầu đã định không được đánh rồi.

"Ài!" Tần Minh thở dài giả bộ đứng thế chuẩn bị tấn công.

Đúng lúc đó.

"Khoan đã, đừng đánh đừng đánh. Là người quen, người quen!"

Từ phía sau nhóm Lam Ly, ba tên được Đường Tam cứu bấy giờ mới lộ mặt đi ra. Nữ tặc trước đây vì hào quang ba người kia quá chói lọi mới không chú ý tới, thì ra trên tàu thế mà cũng có kẻ cô ta quen biết.

Nữ tặc nhíu mày xác nhận: "Hải Đức Nhĩ? Là ngươi?"

"Phải phải, là ta! Hải Đức Nhĩ." Một trong ba tên Đường Tam cứu, kẻ đã nói trước đó - Hải Đức Nhĩ gật đầu.

Đường Tam và Tần Minh không biết. Hải Đức Nhĩ thực ra chính là thủ lĩnh một băng nhóm cướp biển khét tiếng tàn bạo - Hải Ma. Chẳng may đến nay nhóm cướp biển đó đã bị Kình Phong diệt sạch toàn bộ, chỉ để lại Hải Đức Nhĩ và hai tên thuộc hạ là Hải Cẩu và Hải Mã làm mồi dụ mà thôi.

Hải Đức Nhĩ gương mặt tám phần bị râu tóc che phủ, thân hình to lớn, một bên tay và chân đã chặt đi, thay vào đó là một bộ móc sắt dữ tợn, hình tượng chuẩn cướp biển.

Vượt qua nhóm Lam Ly, Hải Đức Nhĩ tiến lại gần nữ tặc ra vẻ thân thiện, nói: "Đã lâu không gặp, Tử Trân Châu - chủ nhân cửu tinh hải, bá chủ vịnh Chân Trần."

"Ha! Hải Đức Nhĩ, cơn gió nào thổi ngươi tới chỗ ta vậy? Dù vịnh Ma Đảo của ngươi hết mồi cũng đừng chạy tới vịnh Chân Trần xía vào chuyện của ta chứ! Nhớ lấy, đây là giao kèo." Nữ tặc Tử Trân Châu hống hách nói.

Thái độ Tử Trân Châu với Hải Đức Nhĩ đâu giống người quen gì. Kịch bản có thực hiện được không vậy? Tần Minh cùng Đường Tam mặt nghi ngờ nhìn Lam Ly.

Lam Ly cười cười truyền âm cho hai người an tâm: "Quen mà quen mà, ta đảm bảo. Vả lại quen là vì thứ đó, yên tâm đi."

Lam Ly nói vậy Tần Minh cùng Đường Tam thầm gật đầu. Nhưng hai người vẫn chưa biết 'thứ đó' Lam Ly nói là thứ gì, bất quá Hải Đức Nhĩ thực sự nhắc đến 'thứ đó'.

"Tử Trân Châu, cô bình tĩnh. Không phải bất đắc dĩ Hải Đức Nhĩ ta tất nhiên không bước vào vịnh Chân Trần nửa bước."

Hải Đức Nhĩ khiêm tốn nói, Tử Trân Châu vốn dĩ cảm thấy lạ nhưng khi ánh mắt Hải Đức Nhĩ trở nên ranh mãnh cùng câu nói phía sau của hắn.

"Nếu thứ đó không xuất hiện."

Tử Trân Châu lúc này thực sự không bình tĩnh được nữa.

"Thứ đó? Ngươi nói là thứ đó?" Tử Trân Châu giải trừ vũ hồn, kích động đi tới trước mặt Hải Đức Nhĩ xác nhận.

'Thứ đó' là vật mà Tử Trân Châu đã tìm kiếm suốt 20 năm nay, là bảo vật có thể giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện. Hải Đức Nhĩ biết thừa Tử Trân Châu sẽ vì nó mà dao động.

Gật đầu chắc chắn, Hải Đức Nhĩ ghé sát Tử Trân Châu nói nhỏ: "Cụ thể ta sẽ nói với cô sau. Trước mắt hãy làm thế này... sau đó..."

Nghe Hải Đức Nhĩ nói xong, Tử Trân Châu bất ngờ cười cợt: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi? Hừ, lão nương không ngu ngốc như đám hải tặc vịnh Ma Đảo."

"Cô..."

Tử Trân Châu không kiêng dè buông lời xúc phạm, Hải Đức Nhĩ sắc mặt trắng bệch, hẳn là đang kiềm chế tức giận dữ lắm.

"Được, cô không tin? Vậy xem đây là gì?" Hải Đức Nhĩ gằn giọng nói. Vừa dứt lời hắn vừa tháo chiếc móc sắt bên tay phải xuống trước mặt Tử Trân Châu.

Tử Trân Châu kinh ngạc suýt kinh hô thành tiếng. Sau lớp áo rộng của Hải Đức Nhĩ, Tử Trân Châu thấy rõ ràng cánh tay bị chặt của hắn ta đang dần dần khôi phục, tốc độ lấy mắt thường đều có thể thấy được. Chuyện kì dị này là sao?

Hải Đức Nhĩ hài lòng nhìn biểu cảm của Tử Trân Châu, hắn biết hắn đã đạt được mục đích. Hải Đức Nhĩ nói: "Vũ hồn của ta đã thức tỉnh thành Bạch Tuộc Bất Tử, tái tạo thân thể là kĩ năng thiên phú của ta. Haha! Tử Trân Châu cô đoán xem bây giờ Hải Đức Nhĩ ta bao nhiêu cấp hồn lực? 67 cấp, là 67 cấp đó, 65 tuổi đã sắp đạt đến hồn thánh, cả cửu tinh hải này có ai bằng ta? Haha, hahaha!"

Hải Đức Nhĩ tự hào cười lớn. Tử Trân Châu biểu cảm cứng lại như không tin vào mắt mình. Tử Trân Châu biết thực lực và tình trạng thân thể tàn tật của Hải Đức Nhĩ, nhưng sự thật bày biện ra rõ ràng đây rồi, Hải Đức Nhĩ mang đến cho cô ta và cả đám hải tặc thông tin thật đáng sợ.

Trong khi đó, dấu ba chấm đã âm thầm nổi lên trên đầu một số người.

Hải Đức Nhĩ 65 tuổi 67 cấp mà tự hào ghê vậy? Vậy đám tiểu quái vật Sử Lai Khắc chắc nên đi kéo mũi từ Thiên Đấu tới Tinh La. Xí!

"Hắt xì!" Hải Đức Nhĩ tất nhiên không biết được có người đang khinh thường hắn. Một cái nhảy mũi kìm lại nụ cười, Hải Đức Nhĩ tiếp tục hướng Tử Trân Châu nói: "Tử Trân Châu, nếu không phải vật đó, cô nghĩ vì sao ta có thể trong thời gian ngắn vượt 10 cấp hồn lực! Hừ, nếu không có tên hồn đấu la kia, ta đã không cần kiêng dè tới tận đây."

"Được, ta tin. Nhưng có được thứ đó, ai sẽ đảm bảo ngươi nhường nó cho ta?" Tử Trân Châu tất nhiên không thể dễ dàng tin lời Hải Đức Nhĩ, bảo vật chỉ có một cớ sao Hải Đức Nhĩ lại hào phóng mời cô ta cùng hợp tác.

Hải Đức Nhĩ cười, nụ cười gian xảo lấp sau bộ râu xồm xoàm: "Ta sẽ nhường nó cho cô, vì ta đã tìm được thứ hữu dụng với ta hơn thứ đó."

Tử Trân Châu lần nữa kinh ngạc, nhưng từ thái độ của Hải Đức Nhĩ cho thấy hắn không hề nói dối. Thứ gì có thể khiến Hải Đức Nhĩ buông bỏ bảo vật kia, Tử Trân Châu rất tò mò. Vả lại với thực lực Hải Đức Nhĩ bây giờ Tử Trân Châu vốn không phải đối thủ. Nếu hắn ta trở mặt cùng mấy tên sinh thủy đản hợp tác thì tình thế hại nhiều hơn lợi. Thôi được, Tử Trân Châu quyết định sẽ tin tưởng hắn một lần.

"Xem ra chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm. Các vị khách đến từ lục địa, xin chào mừng tới Đảo Trân Châu. Người đâu, mở tiệc đón khách." Tử Trân Châu cười tươi như hoa vui vẻ nói, thái độ quay ngoắt 180° làm đám hải tặc cũng tự nhận thích nghi không kịp.

Tần Minh làm bộ mừng rỡ thu lại vũ hồn đi theo Tử Trân Châu. Đường Tam đi bên cạnh nhịn không được nhắc nhở hắn: "Minh ca, đừng cười. Ngươi cứ làm mặt lạnh còn hơn."

Tần Minh khóe môi đang vẽ hình vòng cung bỗng dưng cứng ngắc. Hắn chẳng hiểu Đường Tam nói là ý gì.

Lam Ly nhìn Tần Minh cười tủm tỉm. Minh ca hắn chỉ có thể cười khi có Nana, còn bây giờ hay trước kia vẫn vậy, hắn cười đơn giản là nhếch cái miệng lên mà thôi, giả bộ cười càng là đáng sợ.

A! Thật hoài niệm.

"Minh ca, Tam ca!" Lam Ly lớn tiếng gọi, thanh âm trong trẻo thật thân thiết.

Tần Minh và Đường Tam bất giác quay đầu, Lam Ly đi tuy chỉ cách họ vài bước chân nhưng sao cảm giác thật kì lạ, phảng phất như cô ấy đang dần trở nên mờ ảo, hay nói đúng hơn chính là có một ký ức mơ hồ nào đó đang hiện ra trước mắt hai người.

Đường Tam giật mình, Tử Cực Ma Đồng đã luyện tới xuất thần nhập hóa, những ảo cảnh lẽ ra không thể ảnh hưởng hắn mới đúng. Nghĩ vậy nhưng Đường Tam vẫn nhẹ giọng hỏi Lam Ly: "Tiểu cửu, có chuyện gì vậy?"

Đường Tam lo sợ phát sinh chuyện ngoài tầm khống chế nhưng Lam Ly lắc đầu, biểu thị cô vẫn ổn. Đường Tam và Tần Minh an tâm quay lại, theo đám hải tặc vào khu nhà nghỉ phía trong Đảo Trân Châu.

Nói thực, chỗ ở của hải tặc chẳng mấy kì công đẹp đẽ. Nói trắng ra nhà ở chỉ là mấy thanh gỗ sơ sài ghép vào nhau trên hốc đá che mưa chắn gió mà thôi. Còn may khu nhà thủ lĩnh của Tử Trân Châu được dựng gỗ khá đầy đủ, xem cũng có chút giống với nhà ở Thiên Đấu thành. Lam Ly, Đường Tam và Tần Minh được phân chia ba căn phòng trong khu thủ lĩnh đó.

Hải tặc tiệc tùng theo thường lệ tổ chức vô cùng lớn, toàn bộ người dân trên đảo đều đến tham gia, lửa trại, đàn hát, hải sản phong phú và tất nhiên không khuyết thiếu những hoa quả tươi đến từ lục địa. Ba người Tần Minh, Lam Ly và Đường Tam chơi khá vui vẻ, lẽ dĩ nhiên Lam Ly đã khóa lại không gian thần thú tránh cho nhóm Đới Mộc Bạch lại được hồi ghen tỵ.

Ngay lúc này, tại phòng khách khu nhà thủ lĩnh.

Tử Trân Châu đang chăm chú nghe Hải Đức Nhĩ thuật lại mọi chuyện kể từ lúc gặp nhóm Đường Tam.

"Ngươi nói lúc tàu Hải Ma ở phía ngoài vịnh Ma Đảo gặp quái vật biển? Không thể nào!" Tử Trân Châu nghi ngờ nói.

Vịnh Ma Đảo và vịnh Chân Trần là hai vùng an toàn trong bản đồ đại hải. Với kinh nghiệm nhiều năm, Tử Trân Châu chắc chắn xung quanh đây sẽ không bao giờ xuất hiện hải quái mạnh mẽ, cùng lắm là mấy sinh vật biển chưa tới ngàn năm mà thôi.

Hải Đức Nhĩ đương nhiên biết Tử Trân Châu không tin, hắn nhẫn nại giải thích: "Vậy sao? Vậy ta nói cho cô nghe cái này. Tử Trân Châu, khác với những kẻ trên lục địa, cả cô và ta đều biết chủ nhân đích thực của đại hải không phải hải hồn sư, mà chính là hải hồn thú. Hải hồn thú tuy bị gò bó trong khu vực biển nhưng thực lực của chúng mạnh mẽ hơn bất cứ hồn thú nào đồng cấp trên lục địa. Cô biết vì sao không? Vì chúng bẩm sinh đã được nuôi dưỡng bởi một loại năng lượng thuần túy nhất trên đại lục này. Tử Trân Châu, cô đã từng nghe đến... Hàn Băng Ngọc Tủy?"

"Hàn Băng Ngọc Tủy!" Tử Trân Châu kích động bật đứng người dậy. Dĩ nhiên, dĩ nhiên cô ta biết. Lúc trước gia tộc cô ta đã từng tiêu tốn biết bao gia tài để đổi lấy một bình nước Hàn Băng Ngọc Tủy, mong muốn tạo ra một tên phong hào đấu la sở hữu Cực Hạn Băng. Bất quá thứ nước đó chỉ là giả, từ trước tới nay chưa từng có kẻ nào chân chính nếm thử Hàn Băng Ngọc Tủy. Ngay đến Tử Trân Châu cũng nghi ngờ liệu Hàn Băng Ngọc Tủy có thực sự tồn tại, hay nó chỉ là một loại bảo vật ảo đánh động lòng thèm khát của hồn sư.

"Phải, chính là Hàn Băng Ngọc Tủy, chân chính Hàn Băng Ngọc Tủy. Hơn nữa cô biết không? Nó không đơn thuần là nước, nó đã ngưng kết thành thực thể, trở thành khối hàn băng thuần khiết cực độ. Chỉ nhìn vào nó, toàn bộ hồn lực trong cơ thể ta đều có thể lập tức sôi sục, mong muốn gần gũi nó, chạm vào nó, nó sẽ ban phát cho ta sức mạnh cường đại. Đáng tiếc ta tỉnh lại quá muộn, vừa mới phát hiện ra nó đã bị tên hồn đấu la kia khư khư giữ bên người. Nhưng không sao, Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng, chẳng bao lâu nữa sẽ là của Hải Đức Nhĩ ta. Haha, hahaha!"

Hải Đức Nhĩ tham vọng cười lớn, Tử Trân Châu ngây ngốc nhìn hắn, khinh miệt nói: "Cứ xem như nó là thánh vật, cũng không tới phiên ngươi sử dụng. Ta nghe nói Hàn Băng Ngọc Tủy chỉ tiếp nhận hồn sư sở hữu thuộc tính băng, thủy, hơn nữa phải là đỉnh cấp vũ hồn. Chỉ bằng ngươi, sợ rằng chưa chạm vào đã bị nó phản phệ đến chết."

"Hừ! Cô thì biết cái gì?"

Đang trên đà hưng phấn mà bị cắt ngang, Hải Đức Nhĩ bực tức quát lại Tử Trân Châu, xem thường nói: "À, ta làm sao quên rồi. Tử Trân Châu cô vốn xuất thân từ lục địa, tất nhiên sẽ không biết. Hàn Băng Ngọc Tủy bao dung nhất chính là những gì liên quan đến đại hải, bao gồm hải hồn sư. Đám hồn sư lục địa sở hữu băng thủy suy cho cùng vẫn chỉ hưởng thụ ơn huệ của đại hải mà thôi. Cô nghĩ vì sao hải quái một lần tập trung đến bên vịnh Ma Đảo? Ba quái vật cấp tử thần nỗi khiếp sợ của hải hồn sư, bá chủ đại hải, hải hồn thú mười vạn năm Cương Tiễn, Tà Nha, Ô Vân. Bọn chúng dĩ nhiên không thể tùy ý xuất hiện, tất cả đều vì thứ đó và Hàn Băng Ngọc Tủy Sàng. Tử Trân Châu, suy nghĩ xem, ta nói đúng không?"

Tử Trân Châu nghe Hải Đức Nhĩ nói đến nhập tâm, quả thật mười ngày trước đại hải bỗng xảy ra dị tượng, kẻ hiểu biết đều chắc chắn dị tượng đó là do quái vật biển gây ra. Chỉ là không ai đoán được quái vật sẽ ở cấp độ nào, thật không ngờ vậy mà là cấp tử thần, cấp độ đáng sợ nhất. Tàu lớn kia mang theo Hàn Băng Ngọc Tủy ra biển, quái vật nhất định sẽ tìm cách lấy lại báu vật của đại hải. Trước sự tấn công của quái vật biển cấp tử thần mà vẫn có thể bình an, ngoài thứ đó ra thì không thể có khả năng bảo mệnh nào khác.

Thứ đó - Thần vật, nỗi thèm khát của tất cả hải hồn sư, Hải Thần Chi Tâm.

Truyền thuyết đồn đại Hải Thần Chi Tâm có thể phát ra quang mang của thần, hồi sinh kẻ chết. Người sở hữu Hải Thần Chi Tâm sẽ có được sức mạnh hiệu triệu trên biển, tùy ý hành sự, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc bị nguyền rủa phải chết rất thảm. Vậy nên hải hồn sư một mặt tôn kính nó, một mặt kiêng kị nó, không một ai dám nói ra tên nó. Hải Thần Chi Tâm!

Đến đây Tử Trân Châu đã hoàn toàn tin tưởng Hải Đức Nhĩ. Việc tiếp theo là chờ đợi hắn ta nói ra tung tích thần vật.

Hải Đức Nhĩ nói: "Trước kia lúc ta bị hải quái tấn công nằm thoi thóp dưới biển, ta đã thấy kẻ sở hữu thứ đó sử dụng nó cứu ta. Tử Trân Châu, thứ cô muốn nằm trên người tên sinh thủy đản tóc lam kia. Tuy hắn không phô diễn nhưng ta chắc chắn thực lực của hắn không hề tầm thường, hắn là kẻ bí ẩn nhất trong ba tên sinh thủy đản, nội tâm hắn rất khó lòng nắm bắt. Việc này tự cô tính kế, ta chỉ mách cho cô biết, cô có thể ra tay từ đứa con gái đi cùng hắn. Ha, mang theo một con nhóc yếu ớt làm đá ngáng đường thật không biết hai tên đó nghĩ gì?"

Hải Đức Nhĩ vừa nói vừa chép miệng bước ra khỏi phòng khách. Tử Trân Châu tò mò hỏi với theo câu cuối cùng: "Vậy còn ngươi? Hàn Băng Ngọc Tủy ta xem cũng không phải thứ dễ lấy."

Hải Đức Nhĩ bật cười, tiếp tục bước đi không thèm quay đầu lại, nói: "Haha! Vẫn là một đứa con gái yếu ớt, hơn nữa... nó đã là xác chết."

Tử Trân Châu khó hiểu những lời Hải Đức Nhĩ nói, nhưng cô ta lập tức tặc lưỡi bỏ qua. Tử Trân Châu cuối cùng chỉ cần thứ cô ta muốn.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.