Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói Chuyện Phiếm

Tiểu thuyết gốc · 3826 chữ

Đợi không khí bên ngoài lắng xuống, Độc Cô Bác lúc này mới đứng lên nghiêm túc nói chuyện với ba người Nana, Áo Tư Ca và Ninh Vinh Vinh.

Độc Cô Bác: "Không ngờ Vũ Hồn Điện tay đã vươn dài như vậy. Tứ học viện nguyên tố danh tiếng xếp hàng đầu đế quốc, căn cơ so Sử Lai Khắc các ngươi còn lâu đời. Thế mà giờ đến bước đường này, thật đáng tiếc."

"Có gì đáng tiếc?" Nana nhướn mày, đặt chén trà trong tay xuống, cô hùng hồn tuyên bố với Độc Cô Bác: "Sử Lai Khắc chúng ta chỉ thu quái vật, lần này phá lệ thu nạp nhiều như vậy tân sinh, sau đó sợ rằng có đạp nát cửa cũng chưa chắc được chọn vào. Họ nên cảm thấy may mắn mới đúng."

"Haha, tiểu ma nữ, ta nên nói ngươi là tự tin hay kiêu ngạo đây? Ngoại trừ những tên hồn sư phục vụ cho hoàng thất, hồn sư trên đại lục này căn bản đều chịu Vũ Hồn Điện sai khiến, Sử Lai Khắc các ngươi cái học viện này tồn tại được hay không còn chưa biết. Vậy mà ngươi dám mơ tưởng đến giống Vũ Hồn Điện làm thánh địa sao?"

Độc Cô Bác giọng điệu pha chút buồn cười, Nana một bộ lẽ dĩ nhiên gật đầu như không hề phát hiện ra ý chế nhạo trong lời nói của Độc Cô Bác.

"Chính xác là thánh địa. Lão Độc, không phải ngươi tới tìm ta vì bệnh tình hoàng đế sao, nói chút bây giờ vị ấy thế nào?"

"Ngươi cái người này..."

Nana chuyển chủ đề thật nhanh chóng khiến Độc Cô Bác đang cười liền cứng họng, nhưng rất đúng trọng điểm, Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Ca đã ngồi thẳng chăm chú nghe. 

Độc Cô Bác ho nhẹ một tiếng lấy lại giọng điệu bình thường, nói: "Chuyện đó, các ngươi đều biết tin hoàng đế lâm bệnh từ lúc nào đi."

Ba người gật đầu, Ninh Vinh Vinh lên tiếng: "Chính là hai ngày sau, kể từ lúc Vũ Hồn Điện đánh lén Thất Bảo Lưu Ly Tông. Miện hạ nhắc nhở như thế, là đang nghi ngờ chuyện hoàng đế lâm bệnh có liên quan đến Vũ Hồn Điện?"

"Phải thế." 

Đáp hai chữ, Độc Cô Bác quay lại chiếc bàn ngồi xuống nói tiếp: "Nhưng ta muốn nói cho các ngươi, hoàng đế không phải bệnh, mà là trúng độc."

"Trúng độc?" Áo Tư Ca và Ninh Vinh Vinh kinh ngạc đồng thanh.

Áo Tư Ca vẻ mặt khó tin có phần nghi ngờ: "Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, thái y giỏi nhất trong thiên hạ cơ hồ đều tập trung ở đó đi. Còn có ngài Độc Đấu La đại danh đỉnh đỉnh, ai dám cả gan đi hạ độc hoàng đế chứ?... Ách!"

Áo Tư Ca lời vừa nói xong liền hối hận suýt cắn phải lưỡi. Hắn câu này ý nghĩa gì vậy? Ám chỉ Độc Cô Bác nói dối, hay nói...

Độc Cô Bác nhíu mày nhìn Áo Tư Ca: "Tiểu tử thúi, ngươi ý này giống như đang chế diễu ta?"

Chẳng phải thế, Độc Đấu La nổi danh am hiểu độc dược, nay để hoàng đế bị hạ độc mấy tháng chữa không khỏi, chẳng phải rất đáng cười sao?

Nana tằng hắng mấy tiếng giữ cho tâm tình bình tĩnh, sau đó mới lên tiếng cứu thoát Áo Tư Ca ra khỏi cái ánh mắt 'nóng bỏng' của Độc Cô Bác.

"Lão Độc, ngươi hiểu lầm, ta thấy nhị ca là đang mắng chửi tên hạ độc dám múa rìu qua mắt thợ, hắn quả nhiên đáng chết. Đúng không nhị ca?"

Áo Tư Ca đang lúc toát mồ hôi hạt chưa biết trả lời Độc Cô Bác thế nào, Nana đột nhiên quay sang hỏi, Áo Tư Ca cảm kích gật đầu lia lịa làm Ninh Vinh Vinh bật cười.

Độc Cô Bác nhìn ba cái người trước mặt tấu hài thật hết cách, hắn hừ mạnh một tiếng tiếp tục nói chuyện chính.

"Hừ! Thế gian có vô vàn loại độc dược, ta tự nhận am hiểu nhưng không phải là tất cả. Loại độc sử dụng cho hoàng đế vô cùng kì lạ, ta không có cách giải, trước mắt chỉ có thể giúp hắn khống chế độc phát tác chậm hơn mà thôi."

Chuyển ánh mắt về phía Nana, Độc Cô Bác nói tiếp: "Tuy nhiên ta nghĩ bất kì loại độc nào cũng không làm khó được tiểu ma nữ ngươi, cho nên mới tiến cử ngươi với hắn. Hoàng đế tất nhiên biết thân phận của ngươi nhưng tình thế cấp bách, hắn đành nhờ ta tự mình bí mật tới đón ngươi một chuyến. Thế nào? Rất vinh dự đi."

"Vinh dự?" Nana bĩu môi: "Xí, ta đây đâu có muốn vào hoàng cung, vả lại bề ngoài nói là tới đón, bên trong chẳng phải sợ ta không đi mới để ngươi đến cưỡng ép sao? Hoàng thất vốn không phải thứ gì tốt đẹp..."

Nhắc đến hoàng thất Thiên Đấu, nghĩ tới cái gì Nana liền thăm dò hỏi Độc Cô Bác: "Lão Độc, từ lúc hoàng đế bệnh nặng, ngươi có cảm thấy hoàng cung khác thường hay không?"

Độc Cô Bác kinh ngạc, Nana cư nhiên lại nghĩ đến vấn đề này, cái đó cho dù là hắn cũng chỉ vừa mới nhận ra mà thôi. Độc Cô Bác trong lòng rối rắm, Nana càng lúc càng không giống trước kia một tiểu ma nữ tinh nghịch, mà là càng giống một đại ma đầu mưu mô tâm tư sâu đến khó lường.

Nhưng Độc Cô Bác tin tưởng Nana hoàn toàn ở cùng hắn chiến tuyến, Độc Cô Bác trả lời: "Phải, hai tháng trước hoàng đế bệnh nặng lui về tẩm cung an dưỡng, thái tử danh chính ngôn thuận quản lý hoàng cung. Ta biết các ngươi sẽ nghi ngờ ta đối hắn hiềm khích nhưng điều ta sắp nói đây là sự thật. Bình thường tên Tuyết Thanh Hà này hành sự rất tiết chế, muốn bới lông tìm vết chê trách hắn còn khó hơn lên trời, thế nhưng gần đây ta cảm nhận hành động của hắn có phần vội vã cùng táo bạo, cực kì khác thường, lại nói không quá trùng hợp đi. Hơn nữa, lần gần nhất ta phát hiện những tên canh gác ở cung hoàng đế khí tức kì lạ, không giống ngự lâm quân trước đó hoàng đế hay sử dụng. Điều này có nghĩa, tên thái tử đã thay người. Tại sao hắn phải làm như vậy? Chẳng phải rất đáng nghi sao?"

Ninh Vinh Vinh nhíu mày: "Miện hạ có ý gì?"

Độc Cô Bác khuôn mặt nghiêm túc nhìn ba người, đối với nghi kị dành cho thái tử đế quốc, Độc Cô Bác không giấu diếm nói: "Ta nghi ngờ, hắn cấu kết với Vũ Hồn Điện."

Thái tử cấu kết Vũ Hồn Điện? Chuyện động trời này... Áo Tư Ca lập tức trợn mắt há mồm bật thốt: "Không thể nào, hắn là thái tử, đế quốc trước sau gì cũng sẽ do hắn cai trị, hắn việc gì phải cấu kết với Vũ Hồn Điện?"

Lần nữa Áo Tư Ca phản bác lời của Độc Cô Bác, thái độ rất thiếu tôn trọng. Độc Cô Bác trên trán đã chằng chịt gân xanh.

"Ngươi cứ mở miệng là châm chọc ta, từ giờ hãy ngậm miệng mà nghe là được, rõ chưa?"

Độc Cô Bác hằm hằm đe dọa, Áo Tư Ca lập tức bụm miệng gật lia lịa biểu thị hắn hiểu ý. Nana cùng Ninh Vinh Vinh nhịn không được phì cười, ai bảo tiện nhân Áo chen lời không đúng chỗ đây.

Liếc hai nữ đang cười đến chảy nước mắt, Độc Cô Bác hậm hực uống ngụm trà nói tiếp: "Xét cho cùng biến động của đế quốc đều phát xuất từ sự kiện đó. Cách đây ba tháng, các ngươi có nghe nói đến Vũ Hồn Điện liệp sát hồn thú thất bại hay không?"

Nana giật cả mình. Sao vô duyên vô cớ Độc Cô Bác lại lái sang chuyện này. Chẳng phải Vũ Hồn Điện đã bưng bít tin tức vô cùng kín kẽ, ngay cả Đường Tam và Nana cũng chỉ kể cho những người cực thân ở Sử Lai Khắc nghe. Hay có khi nào hoàng đế biết chút gì về Sở Tề Thiên và gia tộc Đông Nam Á hay không? Định nhờ vả hay gì?... Nếu thế thì khó chơi rồi.

Nana chột dạ vội đưa tay giả vuốt mặt. Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Ca nhìn Nana rồi lại nhìn nhau cười ngây ngốc, một bộ 'Chúng ta thực sự không biết'.

Sự thật là Nana có tật giật mình, bởi Độc Cô Bác chắc chắn không thể biết được tường tận chuyện xảy ra trong rừng Tinh Đấu. Tuy nhiên nghi ngờ Sử Lai Khắc liên quan đến việc này còn cố tình che giấu, Độc Cô Bác mới mau chóng nói ra, mục đích rất đơn giản là để nhìn phản ứng phong phú của ba người khi bị bắt thóp mà thôi, tiện thể trả đũa cho việc Áo Tư Ca hai lần làm hắn mất hứng. 

Quả đúng như dự đoán, Độc Cô Bác hài lòng khoanh tay tựa vào ghế, nói: "Các ngươi trưng cái bộ dạng ấy cho ai xem hả, lão phu trông giống kẻ ngốc lắm sao? Nghe đồn vì lần săn hồn thú này Vũ Hồn Điện cử đi ba mươi tên hồn thánh, à, còn có hai tên phong hào đấu la Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị. Hồn thú nào quan trọng đến nỗi khiến bọn chúng phải huy động nhiều như vậy cường giả ra tay? Thiết nghĩ chỉ có con nhóc hung dữ trong học viện các ngươi thôi, hơn năm năm trước hiện thân, 10 vạn năm Nhu Cốt Thỏ - Tiểu Vũ. Đúng không?"

Rõ là biết còn vờ vịt, Nana xem Độc Cô Bác cứ săm soi mà bực mình: "Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh, biết rồi còn giả bộ gì chứ?" 

Độc Cô Bác cười: "Tiểu ma nữ, ngươi việc gì phải nóng nảy như vậy? Cái ta muốn nói là kết quả phía sau. Tuy Vũ Hồn Điện nhanh chóng dùng mọi cách bịt miệng nhưng ai bảo trước đó bọn chúng gióng trống khua chiêng quá lớn, rốt cuộc tin tức vẫn bị truyền ra đi. Theo thông tin ta có được, lần liệp sát này Vũ Hồn Điện tổn thất vô cùng nặng nề, toàn bộ ba mươi tên hồn thánh bị giết, thánh nữ của bọn chúng, Hồ Liệt Na các ngươi quen đi, cô ta cuối cùng kết cục chết không toàn thây. Nặng nề nhất... Haha, chính là hai tên Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị... Ai za không biết kẻ nào nham hiểm như vậy, có thể khiến hai tên phong hào đấu la nhục nhã biến thành cô hồn dã quỷ... Haha, thật sảng khoái."

Nhắc đến Cúc Hoa Quan cùng Quỷ Mị, Độc Cô Bác không kiêng kị cười lớn, ở đây ba người đều biết Độc Cô Bác có 'giao tình' rất sâu với hai tên này, nay biết kẻ thù kết cục thê thảm Độc Cô Bác vui vẻ là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Nana đang thắc câu nói phía sau. Độc Cô Bác nói hai tên kia biến thành cô hồn dã quỷ, có nghĩa...

Không phải Nana chỉ khiến chúng tàn phế thôi sao?

Nana giả vờ hỏi Độc Cô Bác: "Lão Độc, ngươi nghe tin ở đâu vậy, tin tưởng sao? Cúc Hoa Quan, Quỷ Mị là phong hào đấu la 95 cấp, lại có vũ hồn dung hợp kỹ. Ngươi nói bọn hắn bị kẻ nào đó làm nhục rồi giết? Rất đáng nghi đấy nha, biết đâu Vũ Hồn Điện có kế hoạch nào khác?"

Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Ca ánh mắt hướng Độc Cô Bác, tỏ ý họ đang có cùng Nana ý nghĩ.

Độc Cô Bác lắc đầu: "Không sai được, nguồn tin của ta cực kì chính xác, bất quá không thể cho các ngươi biết, đây thuộc về bí mật riêng của ta. Có điều các ngươi hiểu lầm, ý của ta không phải nói kẻ kia trực tiếp giết chết hai tên phong hào đấu la, mà là gián tiếp."

"Nói rõ sao?" Nana tò mò.

Độc Cô Bác vuốt cái cằm vốn không có một cọng râu nào, nói.

"Kể ra rất dài dòng, ta sẽ tóm gọn thế này. Ba tháng trước, tức một ngày sau khi Bỉ Bỉ Đông mở ra kế hoạch vì thánh nữ Vũ Hồn Điện săn giết hồn thú đã thấy Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị quay về, nếu như đại công cáo thành thì khoảng thời gian này đích thực quá sớm, quá tốt. Chỉ là... Haizzz đáng tiếc, kết cục hai tên đại trưởng lão lúc đi hung hăng bao nhiêu, thì lúc về thảm hại có thừa. Nghe đồn, khi hai tên đó đột ngột xuất hiện trước cổng chính Vũ Hồn Điện còn suýt bị đánh đuổi đi, may mắn bọn chúng vẫn nắm trong tay lệnh bài trưởng lão mới được bọn canh gác... khiêng đưa vào Điện Giáo Hoàng." Độc Cô Bác kể với giọng điệu cảm thán nhưng môi thủy chung lại mỉm cười, đến đây còn cố tình ngắt quãng.

"Khiêng đưa vào? Sau đó thế nào?" Áo Tư Ca và Ninh Vinh Vinh đã tò mò đến ngồi không yên, ngay cả Nana cũng không ngoại lệ, bởi ngoài chuyện xảy ra ở rừng Tinh Đấu, phía sau bên phía Vũ Hồn Điện cô chẳng biết chút gì, căn bản trước đây vốn không hề quan tâm nhưng giờ nghe Độc Cô Bác kể, Nana cái tâm hồn hóng hớt lại bất chợt bùng lên.

Độc Cô Bác là cố ý, nhìn ba người vẻ mặt hóng đến căng thẳng, Độc Cô Bác càng khoái chí làm bộ thương cảm kể tiếp: "Đúng là khiêng đưa vào, bởi vì sao? Vì bọn chúng đã thành tàn phế haha... "

"-_-lll"

"E hèm... tình huống cụ thể ta không có cách làm rõ, căn bản là hai tên đó đều bị cắt cụt mất một tay, hồn lực bị phong ấn vĩnh viễn chẳng khác nào một tên dân thường yếu ớt, để làm được điều này... ta nghi ngờ kẻ đánh chúng thực lực đã phải siêu việt trên cả siêu cấp đấu la. Chưa hết, tên Quỷ Mị không nói nhưng tên Cúc Hoa Quan mặt hoa da phấn thế mà bị hủy đến đáng sợ, đáng sợ hơn các vết thương của bọn chúng có làm cách nào cũng không thể chữa lành, tỉ như vết thương chính do hàng ngàn con côn trùng nhỏ từ trong cơ thể bọn chúng đục khoét mà ra, đục khoét còn nhanh hơn trị liệu, càng chữa càng đau, cứ thế hai tên đó đành phải giữ nguyên vết thương như mới đến gặp Bỉ Bỉ Đông cáo trạng, lại nói cáo trạng cái nỗi gì, chính là mang cho Bỉ Bỉ Đông đả kích. 

Bấy giờ trong Điện Giáo Hoàng chỉ có mình Bỉ Bỉ Đông cùng hai tên người không ra người, quỷ không ra quỷ, vô dụng của vô dụng, cho nên tiếc rằng chẳng ai có thể tận mắt chứng kiến khuôn mặt Bỉ Bỉ Đông lúc đó. Chỉ biết khi Bỉ Bỉ Đông rời đi, sát khí của bà ta ngay lập tức đã ép chết hai tên canh gác trước cửa điện chính. Về phần Cúc Hoa Quan cùng Quỷ Mị, bọn chúng nhất định là do Bỉ Bỉ Đông tận tay giết chết, nghe nói mùi máu tanh của chúng quanh quẩn trong Điện Giáo Hoàng đến ba ngày sau mới biến mất. Vũ Hồn Điện từ đấy án binh bất động, cho tới khi quyết định trấn áp hai trong thượng tam tông... Các ngươi có cảm nghĩ gì sao?"

Nghe Độc Cô Bác nói xong, Ninh Vinh Vinh và Áo Tư Ca cơ thể không tự chủ được vẫn còn run rẩy, chẳng cần phải nhìn thấy, chỉ tưởng tượng khuôn mặt Bỉ Bỉ Đông thôi họ đã có cảm giác lồng ngực bị đè nén đến khó thở, sát khí có thể giết người, Bỉ Bỉ Đông khi ấy khẳng định vô cùng vô cùng giận giữ.

Nana thở dài: "Haizzz, ta không ngờ kẻ giết chúng lại là Bỉ Bỉ Đông."

"Vậy chứ ngươi nghĩ ai?" Độc Cô Bác khó hiểu nhíu mày.

Nana lại thở dài phất phất tay: "Thôi bỏ đi, kết cục đâu khác nhau là mấy, cho bọn chúng chết sớm như thế có khi lại là giải thoát."

"Ừm, riêng chuyện một thân thực lực phong hào đấu la nhưng vô dụng đã là đả kích nặng nề, mang theo thân thể tàn phế cùng thương tích như vậy... Nếu là ta, ta đã tự sợ mình đến chết." Ninh Vinh Vinh thần sắc có vẻ xanh xao khẽ nói nhỏ.

Áo Tư Ca ở bên cạnh đồng tình gật đầu lia lịa. Độc Cô Bác nhìn Nana thái độ bình tĩnh khác lạ, trong lòng lấy làm kì quái nhưng cuối cùng vẫn không chất vấn cô điều gì.

Trở lại vấn đề thái tử Tuyết Thanh Hà, Độc Cô Bác nói: "Bỉ Bỉ Đông sau đó kế hoạch diệt Thất Bảo Lưu Ly Tông thất bại càng tức giận đến thổ huyết, hơn hai tháng nay bà ta một mực đóng cửa bế quan tu luyện, ra lệnh cấm không cho kẻ khác làm phiền, ta xem ra có lẽ là bị nộ khí công tâm."

"Giáo Hoàng bế quan, thánh nữ đã chết, hai tên đại trưởng lão bị giết. Vậy giờ Vũ Hồn Điện do ai quản lý?" Sau thoáng kinh sợ, nghe đến cái vấn đề, Ninh Vinh Vinh hoàn hồn bật thốt.

"Hỏi rất hay." Độc Cô Bác tán thưởng, tiếp tục nói, lần này vẻ mặt hắn cố tình trở nên nghiêm trọng.

"Kẻ cầm lái Vũ Hồn Điện bây giờ mới chính là kẻ đáng sợ nhất. Đứng đầu Trưởng Lão Điện, cực hạn đấu la - Thiên Đạo Lưu."

"Ngài nói là cực hạn đấu la?" Áo Tư Ca hai mắt đã muốn nhảy ra bên ngoài, cái khái niệm này là gì vậy, vì sao mới vừa nghe danh đã khiến hắn tâm tình bất giác dấy lên hồi lo sợ?

Độc Cô Bác nhắm chặt hai mắt, lộ rõ phần không cam tâm. Cực hạn đấu la, nửa bước thành thần, phong hào đấu la 99 cấp, là kẻ có thể nắm trong tay tồn vong của đại lục. Thế gian nói phong hào đấu la là đỉnh tiêm giới hồn sư, nhưng ít kẻ có thể biết đến sự tồn tại của những cường giả chân chính trong cấp bậc phong hào đấu la, bởi vì kẻ đạt đến cực hạn đấu la, đã không phải người.

Cảm thán lúc sau, Độc Cô Bác thở ra một hơi nói: "Bỉ Bỉ Đông hành sự đôi lúc bồng bột nhưng kẻ này thì khác, thực lực của hắn không thể đo lường. Ta không biết lý do vì sao trước nay Vũ Hồn Điện không dựa vào hắn thâu tóm đại lục, nhưng lần này hắn có hành động, trùng hợp với tên Tuyết Thanh Hà hành sự khác lạ, cộng với nhiều điểm đáng nghi suốt mấy năm qua, ta dám chắc tên Tuyết Thanh Hà có liên quan đến Vũ Hồn Điện Điện Trưởng Lão. Các ngươi đừng giống Ninh Phong Trí ủng hộ tên Tuyết Thanh Hà, sợ rằng tới lúc, sẽ hối hận không kịp."

Độc Cô Bác lấy Ninh Phong Trí làm ví dụ, Ninh Vinh Vinh khó chịu cắn môi, Áo Tư Ca hiểu Ninh Vinh Vinh đang lo lắng cùng bối rối, hắn dịu dàng nắm tay Ninh Vinh Vinh an ủi.

Nana liên tục thở dài, về Thiên Đạo Lưu, Độc Cô Bác biết, cô biết, tin rằng nhiều người khác cũng biết, nhưng biết rồi thì làm được gì? Bởi họ không phải người được chọn để giải quyết những chuyện này. 

"Được rồi, đến đây thôi, ngươi yên tâm Sử Lai Khắc chúng ta vĩnh viễn không theo một phe phái nào, chúng ta hoàn toàn có chủ ý của riêng mình. Giờ thì đi đến chỗ hoàng đế thôi, đi sớm về sớm, ta còn có chuyện phải làm." Nana đứng dậy thẳng thắn khẳng định với Độc Cô Bác, thái độ dường như bàng quan với tất cả những lời cảnh báo mà Độc Cô Bác nêu ra trước đó.

Độc Cô Bác hừ lạnh, theo Nana đứng người lên, còn không tiếc buông một câu khen ngợi: "Các ngươi không hổ là quái vật, là thiên chi kiêu tử."

"Nói thừa." Nana nhếch môi khinh thường.

Đứng bên cửa kính nhìn Độc Cô Bác và Nana rời đi hướng hoàng cung Thiên Đấu, Ninh Vinh Vinh lo lắng dựa vào vai Áo Tư Ca thủ thỉ.

"Tiểu Áo, ngươi nói tương lai chúng ta rồi sẽ như thế nào đây? Ta chỉ muốn yên ổn cùng ngươi và mọi người sống hết một đời, nhìn Sử Lai Khắc và tông môn từng ngày phát triển, nhưng tại sao càng lúc ta càng cảm thấy, cuộc sống thật khó khăn."

Áo Tư Ca đâu phải không mong ước những thứ này đâu, nội tâm hắn so Ninh Vinh Vinh còn day dứt, nuối tiếc nhiều điều hơn. Nhưng Áo Tư Ca biết để đạt được những mong ước đó hắn phải làm chính là không ngừng cố gắng biến cường, hắn không cho phép bản thân tồn tại yếu đuối. Vỗ vai Ninh Vinh Vinh, Áo Tư Ca kiên định nói: "Đừng lo, dù thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi. Ta đã mạnh mẽ, hơn nữa, chỉ cần đám tiểu quái vật chúng ta cùng nhau, ngươi thấy có chuyện nào làm khó được chúng ta không hả?"

Ninh Vinh Vinh mỉm cười, trong đầu cô lúc này liên tục hiện ra khuôn mặt của bảy người khác, nhớ lại biết bao chuyện cùng nhau trải qua từ lúc mới nhập học cho tới bây giờ, Ninh Vinh Vinh ánh mắt mờ mịt vì nước mắt lập tức trở nên trong suốt đầy tự tin.

"Phải rồi, ta thật ngốc. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì chúng ta chính là... Quái vật Sử Lai Khắc."

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.