Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Phất Lan Đức

Tiểu thuyết gốc · 2021 chữ

Tần Minh và Nana một người mặt mày hớn hở, một người bĩu môi phụng phịu đi tới phòng viện trưởng học viện Sử Lai Khắc.

Đến phía ngoài phòng viện trưởng Nana làm bộ vẫn chưa hết giận dỗi, Tần Minh nén cười xoa xoa gương mặt nhỏ của cô, dịu dàng nói: "Vui lên nào, lần đầu gặp lại, không lẽ ngươi định để gia gia thấy vẻ mặt thiếu nợ này sao?"

Nana bực mình đá cho Tần Minh một cái ngay ống chân đau điếng: "Ngươi mới thiếu nợ. Hừ!"

"Được rồi, có gì lát nữa ta đền cho ngươi, bây giờ cười lên nào!" Tần Minh đau vẫn không bỏ tay khỏi mặt Nana, hắn lại tiếp tục cười xoa xoa hai má cô.

Mới đó nhìn Tần Minh còn vô vàn tình cảm, giờ sao thấy hắn thật đáng ghét, Nana bực tức chưởng một phát làm Tần Minh trực tiếp biến thành vật mở cửa.

Phất Lan Đức đang cùng đại sư thảo luận vấn đề, bỗng nghe thấy tiếng va đập ầm ầm cùng cửa phòng mở tung, hai người kinh ngạc nhìn 'quả bóng' mới bay vào liền đồng thời bật thốt.

"Tần Minh!"

Tần Minh từ lúc về luôn ở kí túc xá tu luyện, nay sao lại xuất hiện với cái bộ dạng này? Phất Lan Đức tuy khó hiểu nhưng hắn quan tâm, là việc khác. 

Phất Lan Đức nhìn đống bàn ghế bị Tần Minh đụng gãy, hắn xót ruột chạy đến tay chân luống cuống sờ hết chỗ này chỗ khác.

Phất Lan Đức tức đến mức nói lắp bắp: "Đ–Đ–Đây, cái thằng nghịch đồ này, biết đống bàn ghế này bao nhiêu tiền không hả? Ngươi đang làm cái gì? Mau giải thích cho ta!"

Tần Minh thân người dính trên tường vẫn chưa hoàn hồn, hắn chẳng ngờ Nana sẽ đánh hắn, còn mạnh như vậy, may mắn cơ thể hắn cường nếu không sợ là sẽ gãy mất mấy cái xương sườn đó.

"Người là ta đánh! Muốn giải thích? Vậy để ta tới nói đi!" Nana đang ở bên ngoài, cô giọng nói cố ép xuống trầm trầm thách thức.

Phất Lan Đức nghe vậy liền bực mình quay phắt ra cửa lớn tiếng: "To gan, kẻ nào...!"

Lúc này cửa phòng viện trưởng xuất hiện một người, lập tức Phất Lan Đức lời đột nhiên nghẹn lại nơi cổ họng, hắn chuyển hướng nhìn đại sư.

Đại sư đã nhận ra người tới, hắn mỉm cười gật đầu với Phất Lan Đức đang đờ đẫn.

Năm năm, Phất Lan Đức cảm giác đã già đi nhiều, Nana tâm tình một thoáng kích động, nghĩ nghĩ, cô liền khoanh tay ngạo nghễ nhìn Phất Lan Đức hùng hồn nói: "Ta là cháu gái viện trưởng, to gan có là gì?"

Căn phòng tĩnh lặng, giọng nói của Nana vang vọng gợi nhớ biết bao nhiêu chuyện trước đây, Phất Lan Đức không trả lời, hắn đột nhiên, rơi nước mắt.

Nana giật mình, vốn cô muốn chọc Phất Lan Đức cười, ai ngờ... Tuy có chút buồn cười nhưng Nana nhận ra Phất Lan Đức gương mặt nhiều nếp nhăn đã sắp bị nước mắt phủ kín. 

Nana bước nhanh tới chỗ Phất Lan Đức kính cẩn chào: "Gia gia, cháu gái bất hiếu về rồi đây!"

Nghe hai tiếng gia gia, Phất Lan Đức nước mắt rơi càng lợi hại hơn. Nana bất đắc dĩ khóe miệng giật giật, cô ôm lấy Phất Lan Đức vỗ vỗ lưng dỗ dành: "Gia gia, gặp cháu gái không vui sao? Nín nào, nín đi nào!"

Phụt!

Quên rằng trong phòng còn có Tần Minh và đại sư sao? Hai người này chứng kiến nãy giờ không nhịn được bật cười. Quả là hiếm lắm mới thấy Phất Lan Đức rơi nước mắt, còn phải chịu dỗ.

Phất Lan Đức kích động qua đi biến thành tức giận, hắn một cú đánh vào bả vai Nana, nói rống: "Thật to gan, dám chọc ghẹo cả gia gia ngươi cơ đấy. Lớn rồi phải không, liền không xem gia gia ngươi ra gì?"

Nhờ cú đánh này không khí trong phòng có vẻ đã thoải mái tự nhiên hơn nhiều. Tần Minh và đại sư mỉm cười đứng nhìn hai ông cháu trùng phùng.

Nana nũng nịu như năm năm trước ôm lấy cánh tay Phất Lan Đức lay lay: "Không đâu, Nana mãi là cháu gái nhỏ của gia gia. Gia gia, xin lỗi, cháu đi lâu như vậy, khiến gia gia lo lắng."

Phất Lan Đức hít một hơi thật sâu cho tâm tình bĩnh tĩnh, giờ hắn mới nhìn lại Nana thật kĩ, cao hơn, xinh hơn, có điều đôi mắt vẫn trong veo như thế. Phất Lan Đức nhẹ nhàng xoa đầu Nana: "Về là tốt, về là tốt rồi."

"Vậy, gia gia còn muốn bắt đền bàn ghế nữa không?" Nana tinh quái hỏi.

Phất Lan Đức cười ha ha: "Tất nhiên không rồi, cháu gái ta muốn gì cũng được hết. Bàn ghế là do Tần Minh phá, để nó tự đền đi... Ý!"

Nói đến đây, Phất Lan Đức đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: "Nana, ngươi gặp Tần Minh khi nào?"

Lại là cái vấn đề này, Nana cứng ngắc nhìn Tần Minh, hắn giờ không có nghĩa khí đang đứng xem Nana khó xử. Nana cười gượng: "Ha ha, là gặp trước cửa phòng, vừa đúng lúc cháu đến nơi thì gặp hắn cũng tới chào gia gia."

Phất Lan Đức hé mắt nhìn, hỏi: "Phải không?"

Phất Lan Đức chắc chắn không tin, nếu vừa gặp gỡ Tần Minh đâu thể có bộ dạng đó, mà là mặt mũi lấm lem nước mắt mới đúng, hoặc là ôm chặt Nana không buông... à, có thể do ôm mới bị Nana đánh. Phất Lan Đức nghi ngờ đưa tay vuốt cằm suy đoán.

Nana bối rối không biết làm cách nào khiến Phất Lan Đức tin tưởng, cô chỉ cười gật đầu liên tục.

Tần Minh giờ mới bước lên giải vây cho cô, cơ mà hắn ngu ngốc lại gọi: "Gia gia, ta đúng là vừa gặp Nana ở cửa."

Câu này vừa ra, Nana thầm kêu không xong. Tên này ngu thật hay cố ý vậy trời.

Quả nhiên nó gây đến Phất Lan Đức chú ý: "Gia gia? Tần Minh, ngươi là ta đệ tử đích truyền, ngang hàng bậc nhi tử. Sao giờ lại tự hạ một bậc thế hả?"

Tần Minh vẫn đang ngây thơ nhìn Phất Lan Đức giọng điệu dò hỏi, hắn mặt dày hớn hở đáp: "Ta gả cho Nana, tất nhiên sẽ theo cô ấy gọi người tiếng gia gia."

Phất Lan Đức: "Ổ, gả lúc nào? Ta nhớ năm năm trước nó còn chưa chấp nhận ngươi."

Tần Minh buột miệng: "Chính là lúc nãy ở kí túc xá... Ể!" 

Nana đưa tay tự đập trán cái bốp. Đồ Tần Minh đáng ghét ngu ngốc này.

Đại sư bụm miệng cười nhìn Phất Lan Đức mặt biến đen lườm Nana. Rõ là việc Nana gặp ai trước sẽ chứng minh địa vị người đó trong lòng Nana cao hơn, lúc trước Nana đã nói Phất Lan Đức là nhất, thế mà bây giờ...

Nana liếc Tần Minh một cái đanh đá, còn may đối Phất Lan Đức cô đã thủ sẵn tuyệt chiêu. Nhằm lúc Phất Lan Đức nộ khí chuẩn bị lên tới đỉnh điểm, Nana rút ra trong nhẫn trữ vật một chiếc khăn tay phi thường lớn, hình dung, ừm chắc là như khăn đấu bò tót. Có điều, chiếc khăn của Nana là màu kim, màu kim do rất nhiều chiếc kim thẻ đính mà thành.

Nana cao giọng nói lớn: "Ta đa, gia gia! Gia gia xem đây là cái gì?"

Quả nhiên Phất Lan Đức vẫn là Phất Lan Đức, mê tiền. Cháu gái bình an trở về đã an tâm, tiền do cháu gái mang về hiếu kính càng là chuyện vui sự tình.

Phất Lan Đức sắc mặt lập tức sáng ngời, chẳng biết có phải do nhiều như thế kim thẻ chiếu sáng hay không: "Nana, đây, là kim thẻ thật hả? Mỗi chiếc chứa được 10 triệu kim hồn tệ, như vậy một, hai, ba... Vừa đúng 100 chiếc!"

Trời ơi, cả đời Phất Lan Đức còn chưa từng nhìn thấy chừng ấy tiền chứ đừng nói đây sẽ là của hắn.

Hệ thống thẻ tiền tệ ở hai đế quốc Tinh La và Thiên Đấu là như nhau, khác cái kí hiệu, chỗ này kim thẻ kí hiệu Tà Mâu Bạch Hổ tất nhiên là do Nana mang từ Tinh La về. Không chỉ Phất Lan Đức, ngay cả Tần Minh và đại sư cũng giật mình.

Đại sư cứng ngắc miệng hỏi Nana: "Nana, ngươi đây chắc không phải đi cướp quốc khố Tinh La chứ?"

Tần Minh phụ họa gật gật.

Trong chốc lát thế cục đã thay đổi, Nana chẳng sợ Phất Lan Đức trách mắng nữa, cô đắc ý lấy ra một chiếc vương miện màu bạc đội lên đầu, chống eo ngạo nghễ: "Đới Giai Nguyệt ta thân là Tinh La đế quốc công chúa, chỗ tiền cỏn con này có là gì? Hahaha!"

"Đ–Đới Giai Nguyệt!" Ba người đồng thanh.

Đới Giai Nguyệt công chúa danh đã sớm đồn sang Thiên Đấu đế quốc, nghe nói đó là nghĩa nữ của hoàng đế Tinh La, vô cùng thông minh mạnh mẽ, 14 tuổi phá tan tổ chức sát thủ khét tiếng Sát Nguyệt Các, 16 tuổi thống soái vạn quân lấy đầu phản thần Đới Sát, 17 tuổi chưởng quản đội chấp pháp hoàng gia Tinh La, xử lý qua vô số vụ án, chưa từng có chiến bại.

"Sẽ không là Đới Giai Nguyệt đó chứ?" Cả ba tiếp tục đồng thanh.

Xem đến uy danh mình được nhắc lại lẫy lừng, tuy có hơi thổi phồng bỏ đi công lao những đồng bạn nhưng Nana miệng cười đã ngoác ra tận mang tai: "Hô hô! Chính là bổn công chúa."

Rầm! Rầm! Rầm!

Phất Lan Đức, Tần Minh, đại sư đồng loạt ngã sầm trên sàn, năm năm không gặp, Nana bé nhỏ hay bày trò sao lại trở nên vĩ đại như vậy chứ!

Nana thật sảng khoái: "Haha, cơ mà ở đây ta vẫn là Nana của mọi người, ta thật thích như thế này, có mọi người bảo vệ, cho ta sống vô lo vô nghĩ."

Người vĩ đại có ai không phải trải qua sóng gió cuộc đời huấn luyện, giọng nói Nana thản nhiên nhưng có thể nghe ra rất nhiều điều tủi thân.

Phất Lan Đức âu yếm nhìn Nana: "Đúng vậy đây, có là ai ngươi vẫn mãi là cô cháu gái nhỏ của ta. Nào, đến kể cho gia gia nghe thời gian qua sống như thế nào? Vất vả cho ngươi."

Phất Lan Đức đứng dậy vừa nói vừa kéo Nana đi ra khỏi phòng viện trưởng, Tần Minh lập tức chạy theo. 

Phất Lan Đức rất khó chịu, nghĩ nghĩ, Phất Lan Đức liền quay lại nói như ra lệnh: "Tần Minh, ngươi tu luyện xong thì thay lão Triệu lên lớp đi. Đừng suốt ngày ở không ăn bám ta như vậy! Lớp niên cấp hai lầu một, đến lúc rồi đấy."

Tần Minh đờ đẫn cứng cả họng, rõ là Phất Lan Đức đang trả thù vụ Nana gặp hắn trước, cơ mà Phất Lan Đức là gia gia, Tần Minh không thể chạy lên tranh, hắn giờ chỉ biết dậm chân hậm hực phía sau nhìn Phất Lan Đức đưa Nana đi. 

Đã lâu tám tiểu quái vật mới trở lại một người, không khí học viện có vẻ đã thay đổi một chút tươi vui. Đại sư mỉm cười ánh mắt mong chờ điều gì đó, hắn vỗ vỗ vai Tần Minh an ủi sau mới cất bước đi theo Phất Lan Đức.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.