Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Thành Tư La

Tiểu thuyết gốc · 1894 chữ

Hành động lần này mọi người không cần chuẩn bị gì nhiều, mỗi người khoác lên một chiếc áo choàng đen dễ dàng hòa vào đêm tối là được. Có điều, nhìn trước mặt 'cái ghế' màu lục quấn bằng dây leo, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh thật hết nói nổi.

"Nana, đây là thứ gì? Ngươi không phải muốn ta và Trúc Thanh ngồi lên đó chứ?" Đới Mộc Bạch đưa cái tay cứng ngắc mà chỉ thứ màu lục do Nana tạo thành.

Vật này được vô số dây leo Thấu Cốt Hoa kết hình thù như chiếc lồng giam, khác ở chỗ lồng giam bao bọc kín một nửa phía dưới, bốn dây leo phân biệt bốn phía kéo lên mặt trên do một thảm dây leo che chắn thành mái vòm. Chính là một chiếc khinh khí cầu cỡ nhỏ vừa đủ hai người.

Nana nhún vai: "Tất nhiên là thế, lão đại, ta đã vận dụng hết khả năng mới nghĩ ra được đấy, Thấu Cốt Hoa mảnh mai nhưng vô cùng chắc chắn, hai người đứng vào đó không cần chịu áp lực khi bay, khí tức hoàn toàn che giấu, ta đây nắm phía trên này bay đi là được rồi!"

Nana hào hứng vỗ vỗ một cái tay cầm trên đỉnh mái vòm, trong lòng cười đến gian tà. Vì sao phải có mái che? Khung cảnh lãng mạn khinh khí cầu bay trong đêm, hai người có thể tâm sự a, cô đây cũng đâu thể làm người xấu đi nhìn trộm.

Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh rõ ràng không biết đến suy nghĩ này của Nana, hai người nghĩ Nana nói chuyện che giấu khí tức là thật.

Chu Trúc Thanh: "Ngươi có chắc dây leo này sẽ không nở hoa khi bay chứ?"

Mặc dù biết Nana có thể giải độc nhưng chẳng ai cam nguyện đi thử độc Thấu Cốt.

Nana cười xán lạn, cao hứng nói: "Ha, không đâu, nếu nó không có độc thì nở hoa mới là tốt!"

"Nói thế là ý gì?" Đới Mộc Bạch cảm giác Nana đây là có âm mưu, cái ghế nhỏ còn có cho hoa nở mới tốt.

Nana thất thố giật nẩy mình, lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Lão đại, Trúc Thanh, không còn thời gian đâu. Chúng ta phải tới thành Tư La trước khi trời sáng. Tiểu Tuyết đã thăm dò một thoáng, không có người theo dõi nhưng để chắc chắn ta sẽ bay theo hướng đại hải vòng đến phía nam. Hai người thấy thế nào?"

Đới Mộc Bạch gật đầu: "Phía ca ca đã giúp chúng ta làm giả hành tung tránh để Đới Chân phát hiện bất thường, từ giờ ngươi cứ tự mình làm, nếu mệt thì phải dừng lại nghỉ ngơi, gắng gượng không tốt."

"Ta đã biết, lão đại." Nana trong lòng một hồi ấm áp.

Dù thế nào thì Đới Mộc Bạch vẫn luôn đặt an nguy đồng bạn lên hàng đầu, hắn quả là một lão đại thực chí danh quy.

Nana thu liễm ánh sáng của Điệp Vũ, âm thầm dùng hồn lực bao bọc nâng đỡ khinh khí cầu bay ra khỏi tòa tháp nghỉ ngơi hướng phía đại hải, không chút động tĩnh. Cảnh đêm hôm nay thật quá yên bình, đại hải trải dài phản chiếu nhiều tinh tú trên bầu trời, sóng nước do gió thổi khẽ ba động, bóng dáng ba người dần xa cung điện hòa vào không gian phía trên mặt biển đổi hướng về phía nam. 

Đới Mộc Bạch nhìn ngắm xung quanh nói bên cạnh Chu Trúc Thanh: "Hồn kỹ này của Nana thật lợi hại, ước chừng còn nhanh hơn Nấm Bay của tiểu Áo, vô thanh vô tức, chúng ta phía dưới vậy mà không có chút áp lực nào."

Chu Trúc Thanh khẽ gật đầu: "Ừm, khả năng chỉ một canh giờ nữa sẽ đến thành Tư La. Đới Cẩn lúc trưa đã xuất phát, bây giờ chắc đã đến nơi."

Đới Mộc Bạch: "Ta đã dặn dò, chúng ta theo phía trên hạ xuống khách sạn Mục Hi, Đới Cẩn đặt sẵn gian phòng ở lầu cao nhất, rất thuận tiện."

Chu Trúc Thanh lấy ra một chiếc băng bịt mắt, nhỏ giọng nói với Đới Mộc Bạch: "Đây là tỷ tỷ chuẩn bị, thiệt thòi ngươi phải che đi một bên mắt, ta giúp ngươi đeo." 

Đới Mộc Bạch nhìn khuôn mặt Chu Trúc Thanh có chút ửng hồng, hắn trong lòng như có thứ gì xao động, nhẹ đáp một tiếng: "Ừm."

Nana nghe hai người phía dưới nói chuyện, cảm giác không khí có chút hơi nóng truyền đến phía trên mái vòm không ngừng mỉm cười, các đôi tình nhân tình cảm thêm thắm thiết ít nhiều đều cần đến sự giúp đỡ từ ngoại cảnh.

Nana trong trí nhớ đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, lúc ấy, cô và hắn đã chạm môi...

"A! Tên khốn kiếp!"

Nana la lên một tiếng thất thanh, khinh khí cầu mất cân bằng ngay tức thì nghiêng về một phía, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh giật bắn buông tay thủ thế.

Đới Mộc Bạch cảnh giác hỏi: "Nana, có chuyện gì? Gặp mai phục?"

"Không, không phải, ta bị... muỗi bay vào mắt, haha." Nana cười trừ hít sâu lấy lại tinh thần, trong lòng liên tục chửi rủa: "Tần Minh tên khốn, ta lúc ấy thế mà để ngươi chiếm tiện nghi, lần tới gặp lại không tát ngươi mặt nở hoa ta sẽ không phải Sở Phượng Na!"

Nana càng nghĩ càng tức, cánh lớn đập thêm một cái phóng vụt đem Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh bay vèo vèo. Hai người vẫn còn vì câu nói kia của Nana mà ngơ ngác: "Muỗi sao? Độ cao này?"

[Thiên Đấu đế quốc, Lạc Nhật sâm lâm]

Từ lúc Nana rời đi Tần Minh chưa đêm nào yên tâm ngủ ngon, hôm nay không ngoại lệ. Tần Minh ngồi bên cạnh một hồ nước nóng minh tưởng, hắn luôn dùng tu luyện để áp chế nỗi nhớ giành cho Nana, hắn muốn biến nỗi nhớ này thành động lực trở thành Phong hào đấu la, xứng với Nana.

Bất chợt trong tim nhói lên một chút, Tần Minh mở mắt nhìn lên bầu trời hướng Tinh La, tự lẩm bẩm: "Nana, ta rất nhớ ngươi. Ngươi đây là đang nhớ ta sao? Ta sợ, sẽ không chịu đựng được, năm năm xa cách đối ta quá dài. Nhưng chỉ cần ngươi hứa trở về, ta sẽ đợi ngươi."

[Tinh La đế quốc, phía ngoài thành Tư La]

Nana dừng trên không trung cách mặt đất ước chừng hai trăm mét, hỏi Đới Mộc Bạch: "Lão đại, chúng ta đã tới nơi. Khách sạn Mục Hi là chỗ cao nhất kia đi?"

Đới Mộc Bạch nhìn tòa nhà cao phía xa gật đầu: "Theo lời Đới Cẩn là thế, ngươi đến đó khoan hãy hạ xuống, trước để tiểu Tuyết thăm dò."

"Được." Nana theo lời Đới Mộc Bạch đến phía trên khách sạn Mục Hi, tiểu Tuyết nhanh chóng nhận lệnh sau một lúc trở về, Nana thất kinh: "Lão đại, trong phòng có mùi nhưng không thấy Đới Cẩn, tiểu Tuyết phát hiện có vết máu."

Đới Mộc Bạch kinh ngạc, vội vã nói: "Nana, sợ có chuyện chẳng lành, xuống đó kiểm tra."

Nana không nói hai lời phóng vụt xuống theo ban công vào gian phòng của Đới Cẩn, thu cánh và dây leo, ba người bật đèn nhanh chóng tìm kiếm manh mối xung quanh, căn phòng lớn xa hoa lộng lẫy nhưng vô cùng lộn xộn bởi dấu vết đánh nhau.

Nana: "Lão đại, đồ đạc không có vết tích đã từng sử dụng, hẳn là mới đến đã bị kẻ địch bắt đi. Nhưng không có manh mối xác định hung thủ."

Chu Trúc Thanh: "Phía ta cũng không có gì khả nghi."

Đới Mộc Bạch nhìn căn phòng bị phá đến tan tành tức giận đấm một phát vào tường: "Thật không ngờ Đới Cẩn lại gặp chuyện lúc này."

Chu Trúc Thanh tiến lên an ủi hắn: "Bình tĩnh đi, Đới Cẩn đây có thể bị bắt cóc không nguy hiểm tính mạng. Ngươi xem những dấu hiệu hồn kỹ lưu lại này, nếu kẻ thù muốn giết thì hắn đã không ra khỏi đây được rồi."

Quả thế, dấu vết lưu lại trong phòng là nhiều nhát chém do khí vũ hồn gây ra, căn cứ vào độ phá hoại có thể xác định kẻ địch thực lực ngang cấp Hồn tôn giống Đới Cẩn, ít nhất có năm người, Đới Cẩn không thể tự mình trốn thoát. Giết người hủy thi cũng không nên làm trong khách sạn, trên đường chẳng phải dễ dàng hơn.

Nana gật đầu: "Đúng vậy lão đại, ta sẽ cho tiểu Tuyết đi tìm, ngươi yên tâm. Chỉ là không biết kẻ thù thực lực mạnh yếu đông đảo thế nào?"

Tiểu Tuyết đã rời đi.

Nana nói: "Dựa vào hiện trường trong khách sạn có thể bỏ đi trường hợp Đới Chân hay người của phân tộc phía bắc theo dõi Đới Cẩn. Nhưng bắt cóc là muốn mục đích gì đây?"

Chu Trúc Thanh lo lắng: "Chỉ e Đới Cẩn đã để lộ tin tức về hành động lần này, hành tung của chúng ta đã bị lộ?"

Nana nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Hừm, không có khả năng, nếu vậy chúng ta đã không an toàn đứng ở đây. Nếu chúng muốn bắt Đới Cẩn để dụ chúng ta thì phải để lại manh mối rõ ràng mới đúng."

Đới Mộc Bạch lấy lại tinh thần ngồi xuống chờ đợi, bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Ta thấy, Đới Cẩn thường xuyên trở về thuộc địa, nghỉ đêm ở thành Tư La đây là lần đầu tiên, bỏ đi việc hắn bị theo dõi, hành động vội vàng thế này chứng tỏ kẻ thù nhân cơ hội mới ra tay, không có chuẩn bị, khả năng lớn hang ổ của chúng ở gần hoặc ngay trong thành này."

Nana nhếch môi cười: "Vậy thì hôm nay xem như chúng xui xẻo."

Đới Mộc Bạch thở dài: "Đới Cẩn nhất định phải cứu, hắn gặp chuyện khi hợp tác với chúng ta, bình an qua khỏi đối chúng ta rất có lợi, ngược lại là vô cùng xấu. Đới Cẩm chỉ có hắn là con trai, nếu Đới Cẩn chết e rằng Đới Cẩm sẽ trở mặt hoàn toàn với hoàng thất. Nhưng sợ kẻ thù quá đông có tổ chức, ta không muốn các ngươi gặp nguy hiểm."

Chu Trúc Thanh hừ lạnh: "Ta lúc nào thành nữ tử yếu đuối? Ta cảm thấy móng tay đã lâu không được mài dũa, có chút khó chịu."

Nana tâm trạng càng là phấn chấn: "Phải, trảo của ta không dùng cũng rất phí phạm."

Đới Mộc Bạch nhìn hai nữ tử không sợ trời không sợ đất chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, tùy cơ ứng biến vậy, dù thế nào hắn cũng sẽ làm hết sức mình để bảo vệ hai người.

Bạn đang đọc [Đồng Nhân] Đấu La Đại Lục: Sứ Mệnh Bí Mật sáng tác bởi -Mỵ-
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi -Mỵ-
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.