Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm giác

Phiên bản Dịch · 2381 chữ

“Tuyên Mặc, vô luận là cô lựa chọn như thế nào, vẫn mong cô tuân thủ điều lệ quy định bảo mật. Ngay cả ba mẹ cô cũng không thể nói cho họ biết, cũng không được ghi chép lại, cô hiểu chứ?”

Tuyên Mặc cũng lười để ý, những quy tắc thông thường được khắc vào xương cốt trở thành bản năng, lại được con người xem như là một kiến thức mới để truyền dạy. Là một người Thiên Hạt đều sẽ có cảm giác khó chịu.

Cô đứng dậy, lật qua các quy định bảo mật, sau đó nhìn chằm chằm vào Thẩm Chí Mẫn: “Sau khi quyết định phải làm như thế nào?”

“Cô có thể thông qua số này liên hệ với tôi.” Thẩm Chí Mẫn chỉ một dãy số nằm ở phía dưới của tờ cuối cùng trong quy định bảo mật.

“Tôi nói là, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Hiện tại?”

“……”

“Chà, cô xác định không cần suy nghĩ lại sao. Cô có chắc là cô biết mình sẽ làm gì hay không?”

Tuyên Mặc rất muốn rút đao chém tên này một phát, tay hơi run…… Nhưng tinh thần nhận vẫn không có xuất ra……

Buồn bực! Cô còn không có thiết lập làm thế nào để dung hợp vũ khí cùng lớp ra này!

Thẩm Chí Mẫn hiểu sâu sắc chính mình đã khiến cho thiếu nữ này rất bất mãn. Thậm chí sinh ra một loại suy nghĩ, nếu trong tay cô có cục gạch khẳng định không chút do dự mà đập chết hắn tại chỗ.

Sau đó hắn nhanh chóng lấy ra một tập giấy, mặt trên rậm rạp chữ viết. Tuyên Mặc trực tiếp lật đến tờ cuối cùng muốn ký tên, lại bị đè lại, Thẩm Chí Mẫn dùng ánh mắt như muốn giết người nói: “Với tính chất công việc của cô mà nói, bất luận là cái hợp đồng nào, đều phải xem xét không có một chút nghi ngờ mới có thể ký.”

Tuyên Mặc không phải là người làm việc qua loa, cô đương nhiên biết tầm quan trọng của hợp đồng. Nhưng mà…… Những hiệp ước trên hành tinh này có thể trói buộc được cô sao?

Cho dù có bị bại lộ, thì chỉ cần thoát khỏi thể xác này, cô lại là một người ngoài hành tinh vô địch vô danh vô hình……

“Tôi có quyền thay đổi các điều khoản này sao?”

Thẩm Chí Mẫn lộ vẻ khó xử: “Về cơ bản, nếu cô không hài lòng với các điều khoản trong đó, cũng chỉ có thể không ký……”

“Vậy tôi có xem hay không thì có lợi ích gì? Bên trong có hố, tôi cũng chỉ có thể nhảy.” Tuyên Mặc nói, sau đó ký xuống tên Tuyên Mặc, vừa ký vừa suy nghĩ trong lòng. Dù sao ký tên cũng không phải là Abu Dory, cái túi da Tuyên Mặc này tùy các ngươi làm gì thì làm, cùng lắm thì bổn soái không chơi cùng các ngươi nữa!

Thẩm Chí Mẫn cũng bị Tuyên Mặc làm cho không muốn nhiều lời, y cảm thấy ở trước mặt cô nói nhiều thêm một chữ đều sẽ khiến cho hắn giống như tên ngốc vậy. Sau khi thu hồi các giấy tờ liên quan, lại đưa cho Tuyên Mặc một dãy số: “Giữ lại đi, tạm thời có việc đều sẽ thông qua dãy số này tìm cô. Đợi đến khi vào quy chế chính thức, bên trên sẽ cấp điện thoại.”

Vừa dứt lời lại hứng thú nhìn Tuyên Mặc nói: “Quá trình đánh giá là toàn diện, có những thứ cô có thể cảm nhận được rõ ràng, có vài thứ lại giấu ở trong sinh hoạt…… Hơn nữa thời gian sẽ khá dài, cho nên Tuyên Mặc, vô luận trong lòng cô nghĩ như thế nào, ít nhất cần phải tam quan đoan chính, có hiểu không?”

Tuyên Mặc thành thật lắc đầu.

Thẩm Chí Mẫn sắp điên rồi, đây là cự tuyệt sao? Là muốn phủ nhận? Hay là miệt thị? Cô nhóc này đến cùng là muốn làm gì đây!

“Tam quan đoan chính là thứ gì?” Tuyên Mặc rất thành thật, trong trí nhớ của chính chủ cũng có từ tam quan đoan chính. Nhưng cụ thể nó có ý nghĩa gì thì cô cũng không biết, cho nên Tuyên Mặc hỏi cũng không có gì là lạ.

Thẩm Chí Mẫn lau mồ hôi trên trán, cơ hồ là rên rỉ nói: “Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan…… Cụ thể, ngươi lên mạng, hoặc là đi hỏi giáo viên chính trị của các ngươi…… Được không?” Tổ tông a, ta thua ngươi rồi…… Hắn âm thầm nói trong lòng.

“Được rồi” Tuyên Mặc không nói hai lời đứng dậy, “Tôi đi đây” Dứt lời, xoay người rời đi, không chút nào lưu luyến.

Nhìn hình dáng nhanh chóng rời đi kia của cô, Thẩm Chí Mẫn có xúc động muốn đập tường.

Cuộc nói chuyện diễn ra vào thời điểm tiết tự học buổi tối, tiết tự học buổi tối của lớp mười và lớp mười một ở Nhất Cao cũng không nghiêm khắc lắm. Bởi vì rất nhiều học sinh tỏ vẻ chính mình có phương pháp học tập, giáo viên nhà trường cũng hiểu. Nhưng phòng học vẫn được mở vào buổi tối, hơn nữa còn sắp xếp các giáo viên trực ban để tạo cho học sinh một môi trường tự học tốt đẹp và giải đáp nghi vấn.

Tuyên Mặc quay về lớp học lấy cặp sách, bởi vì cô còn rất nhiều việc muốn làm, cho nên là tuyệt đối cô sẽ không tự học.

Sau đó đi tới thư viện mượn hạn mức cao nhất là mười quyển sách, tất cả đều là loại xã hội nhân văn. Cũng không nhìn giới thiệu tóm tắt, đem mười cuốn sách xếp ở phía trước đều mượn toàn bộ. Mang tất cả về phòng ngủ, lúc này trong phòng chỉ có mình Tề Phiến đang cầm di động nói chuyện. Vừa thấy Tuyên Mặc trở về, liền mỉm cười vẫy tay xem như chào hỏi.

Tuyên Mặc gật đầu đáp lại, đặt cặp sách xuống và ngồi vào bàn bắt đầu đọc sách, cũng không để ý đến âm thanh Tề Phiến phát ra, chỉ chăm chú xem sách của mình.

Khả năng ghi nhớ của tinh thần lực giúp cho cô xem bất cứ thứ gì đều như là máy copy, hai trang giấy chỉ cần liếc mắt một cái liền thu hết vào trong não bộ. Vì vậy cho nên, nhìn cô giống như là tùy tiện lật sách vậy, chớp mắt đã xem xong ba quyển. Lúc này Tề Phiến cũng nói chuyện điện thoại xong, trừng lớn đôi mắt nhìn Tuyên Mặc: "Bạn, bạn đang làm gì? Tìm thứ gì sao?”

“Đọc sách.”

“Có, có cách đọc như vậy sao?”

Tuyên Mặc không muốn nói nhiều, chỉ đặt quyển sách thứ tư xuống và cầm quyển thứ năm lên.

"Mặc Mặc này, nếu là rảnh rỗi, bạn có thể chuẩn bị bài trước, tuy là vừa mới khai giảng không có bài tập về nhà xác thật rất nhàm chán.”

“Tôi không rảnh.” Tuyên Mặc chỉ vào chồng sách còn chưa có xem và nói, “Tôi rất bận.”

“……” Tề Phiến im lặng không biết nên nói cái gì, vừa lúc tin nhắn tới, cô bắt đầu lạch cạch lạch cạch ấn phím.

Bên kia tin nhắn được gửi đi, Tuyên Mặc lại nhíu mày, cảm thấy có chút quái dị. Cô cảm giác được trong đầu xuất hiện nhiều thông tin không phải là nội dung của cuốn sách cô cầm trong tay, hơn nữa những thông tin đó hình như có khả năng trao đổi.

Cô nghi ngờ nhìn Tề Phiến ở phía đối diện, tinh thần võng kết nối với thiên nhãn, hết thảy đồ vật chung quanh đều xuất hiện ở trong đầu, bao gồm cả tin nhắn trong điện thoại của Tề Phiến.

Lúc này y đang nhắn lại: “Ta nhất định phải nói cha mua notebook cho ta, cứ nhắn tin như vậy thật là phiền phức! Ô ô!”

Rất nhanh, bên trong tinh thần võng cũng đồng thời xuất hiện đoạn tin nhắn trên.

Ngay sau đó, Tuyên Mặc thu lại công năng của thiên nhãn, tinh thần võng lại truyền đến tin tức khác, là của một người gọi là “Tráng Tráng” gửi tới: “Đồng ý đồng ý, ta muốn nhìn khuôn mặt vợ ta!”

Trước khi Tề Phiến nhắn tin trả lời, Tuyên Mặc lại lần nữa mở chức năng thiên nhãn ra, thành công nhìn thấy câu này trên điện thoại của Tề Phiến.

Tuyên Mặc rất buồn bực, cô muốn nghiêm túc đánh giá lại trình độ khoa học kỹ thuật của Trái Đất.

Ngay cả cái đám côn trùng Lan Tinh mà họ coi là sinh vật không có văn minh nhất kia, dùng râu và thể vị để truyền đạt tin tức đều có thể bảo mật đến ngay cả người có tinh thần lực của Thiên Hạt tinh, nếu không dùng thiết bị đặc biệt thì cũng không thể nào biết được.

Còn đám nhân loại này, trong khi đã biết cách sử dụng các công cụ truyền tin kỹ thuật số từ xa. Vậy mà lại không thể thực hiện được mã hoá cơ bản các tin nhắn!

Cô còn tưởng rằng sau khi tiến vào xã hội nhân loại, nguyên nhân khiến cho tinh thần võng vẫn không hoạt động là bởi vì không thích ứng hoàn cảnh. Nhưng không phải, thì ra là do những thứ giống như sương mù màu xám tán loạn ở trong tinh thần vực của cô, người Trái Đất hoàn toàn tùy ý gửi tin mà không có bảo mật!

Cứ tùy ý ngồi như vậy, liền có thể dễ dàng cảm giác được thiết bị của họ truyền thông tin gì, nếu không phải đã sớm phát hiện kết cấu não vực của người Trái Đất khác hẳn với những sinh vật mà cô đã gặp qua. Cho nên trước mắt không có khả năng suy đoán cách thức hoạt động và thông tin thần kinh của bọn họ. Cũng chính là không thể biết được tâm lý của con người, nếu không thế giới này đối với cô mà nói còn có bí mật gì hay sao?

Tuyên Mặc rốt cuộc không kìm lòng được, cực kỳ tiêu chuẩn, làm ra dáng vẻ xem thường.

Tề Phiến vừa nhìn sang Tuyên Mặc, liền vừa lúc thấy được ánh mắt xem thường của cô, vì thế mà hai tay đang nhắn tin bỗng dừng lại, bĩu môi nói: “Mặc Mặc, ngươi sẽ không bảo thủ như vậy đi, cảm thấy yêu sớm là không tốt balabala.”

Tuyên Mặc nhướng mày nhìn y: “Bảo thủ?”

“Ta cùng Tráng Tráng nhà ta đã kết giao một năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt, ta thật sự không nỡ cùng hắn chia tay, cho nên lên cao trung vẫn giữ mối quan hệ, ta cũng không phải là loại phóng túng gì.” Tề Phiến vẻ mặt nghiêm túc, “Mặc Mặc ngươi cũng thật là, điều kiện tốt như vậy, không nhân lúc còn học cao trung thử một chút tình yêu tuổi thanh xuân, làm sao xứng đáng với chính mình chứ!”

Tuyên Mặc yên lặng cúi đầu đọc sách, mặt không biểu cảm nghĩ, nữ nhân này là muốn khuyến khích người ngoài hành tinh và người Địa Cầu vượt qua năm ánh sáng, vượt qua vũ trụ, vượt qua văn minh, vượt qua ý thức về ngoại hình để yêu nhau hay sao?

Quả nhiên, nữ nhân Trái Đất đều là một đám người cấp thấp không có gì thú vị……

Nhìn biểu hiện của Tuyên Mặc là Tề Phiến biết khuyên bảo thất bại, cô cũng không để ở trong lòng tiếp tục gửi tin nhắn. Thật lâu sau, Tuyên Mặc bỗng nhiên nói: “Ngươi nói sách vở, là cái gì?”

Từ thông tin đã biết, hình như có thể giao lưu thuận tiện hơn a.

“Bạn không biết sách vở? Vậy notebook có biết hay không?” Tề Phiến trợn to mắt nhìn.

Từ trong kho ký ức, Tuyên Mặc dễ dàng tìm thấy một vài thông tin về nó…… A? Công cụ này?!

Nhìn biểu cảm của Tuyên Mặc, Tề Phiến khoa trương than dài một hơi: “Hài! Mặc Mặc, mình thật hoài nghi bạn là người ngoài hành tinh đấy! Bạn có biết laptop hay không?!”

Tuyên Mặc trong lòng có hơi căng thẳng, quả nhiên không thể khinh thường chỉ số thông minh của những người này, nhanh như vậy liền hoài nghi sao, vẫn là đừng quá rõ ràng. Vẫn may là cuối cùng trong kho ký ức cũng xuất hiện thông tin tương đối đáng tin cậy, cô gật gật đầu, không dám đặt câu hỏi nữa.

Không nhận được câu trả lời, Tề Phiến vẫn không cam lòng nên tiếp tục hỏi: “Bạn biết không? Không biết để mình giới thiệu cho bạn, bạn thật không biết hay giả vờ không biết?”

Tuyên Mặc đã biết laptop thứ gì nên lúc này không thèm để ý đến cô nữa, chỉ liếc mắt nhìn Tề Phiến một cái và nói: “Qua một bên chơi đi.”

“A……” Không biết như thế nào, bản thân nhận được đãi ngộ như vậy nhưng Tề Phiến lại chỉ nghĩ ngoan ngoãn nghe lời, không tức giận một chút nào.

Cô ảm đạm ngồi vào một bên, nhắn tin được một lúc, bỗng nhiên như bị kích động ở trong phòng ngủ loạn chuyển một hồi. Sau đó ồn ào lên giường ngủ, liền không thấy lên tiếng nữa.

Tuyên Mặc đọc hết mười quyển sách, nhìn bóng lưng Tề Phiến nằm trên giường đột nhiên cô có cảm giác, hình như mình làm cho người nào đó không được vui vẻ.

Có điều, tại sao cô phải để cho họ cao hứng chứ...

Đúng vậy, vẫn cứ tiếp tục giữ vững như vậy mới tốt.

Bạn đang đọc Bạn Học 200 Triệu Tuổi (Dịch) của Phong Đâu Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trần_Tiên_Sinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.