Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu sát (2)

Phiên bản Dịch · 1073 chữ

Gia chủ của Tạ gia - Tạ Thượng Thư thấy nàng không nơi nương tựa, lẻ loi một mình, liền mời nàng đến ở tạm vào Phủ Thượng thư, Thượng thư phu nhân cũng là một người hòa ái dễ gần đối đãi nàng giống như con gái ruột, còn đưa cho nàng một vài người hầu để tiện sai sử.

Nàng cùng với các tiểu thư trong phủ cũng ở chung thật là hòa hợp, ai ngờ hòa hợp đến nỗi đoạt vị hôn phu của nàng.

Tạ Uyển chạy về phía giường, trên giường áo cưới đỏ tươi như lửa, áo cưới đó là nàng tự tay dùng từng đường kim mũi chỉ khâu vá mà thành, chứa đựng thật nhiều khát khao đối với tương lai.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Tạ Uyển chỉ cảm thấy chiếc áo cưới này chói mắt hết sức, như từng mũi kim đâm sâu vào trong lòng của nàng, trong lòng càng là ghê tởm không chịu được. Nam nhân như vậy, Tạ Uyển cười lạnh! Ngày mai chính là ngày hắn tới nạp chinh, hắn lại đang làm cái gì?

“Về sau nàng vẫn là thê, nàng ấy là thiếp.”

Gặp quỷ đi thôi! Nàng không hiếm lạ!

Tại sao nàng lại không có phát hiện hai người bọn họ đã sớm ám độ trần thương với nhau? Đương nhiên, bây giờ phát hiện cũng không muộn. Nam Cung Thần, ta và ngươi từ đây đường ai nấy đi!

Nàng muốn từ hôn!

Nam nhân như vậy ai thích thì cứ lấy đi.

Tạ Uyển cười lạnh, đem chiếc áo cưới trên giường - chiếc áo mà màng dùng một năm để may vá phất vào bếp lửa kế bên, ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt chiếc áo cưới liền thành một đống tro tàn.

Nô tì Xuân Yến hỏi trong kinh ngạc, “Tiểu thư, ngài tại sao lại làm thế này? Tại sao lại đem áo cưới đi thiêu? Đây chính là tâm huyết một năm của ngài mà!”

Tạ Uyển im lặng không nói, nàng đã mất đi sức lực để nói chuyện, từng bước từng bước đi đến bên cạnh bàn, chấp bút viết thư từ hôn.

“Tiểu thư, ngài điên rồi? Thư từ hôn ? Vì sao vậy? Hôn sự của ngài cùng Nam Cung Thần chính là do lão gia cùng phu nhân đính xuống mà.” Xuân Yến gấp đến nỗi thở không xong.

Tạ Uyển đã không còn sức lực để giải thích nửa.

Bên ngoài cửa sổ, Lương ma ma đang áp tai lên cửa đểnghe lén, đợi đến khi nghe được trong phòng nói đến chuyện thư từ hôn, nàng lập tức yên lặng đi ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng của Thượng Thư phu nhân – An thị.

Lúc này, An thị đang mắng Tạ Vân Lam không nên để Tạ Uyển sớm phát hiện chuyện của nàng cùng Nam Cung Thần.

Vừa nghe Lương ma ma bẩm báo, Tạ Vân Lam gấp đến nhảy dựng lên. “Cái gì? Nàng muốn từ hôn? Nương, ngàn vạn không thể làm nàng từ hôn!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” An thị oán hận trừng mắt liếc nhìn nữ nhi không biết cố gắng, nàng trong lòng tuy bực nữ nhi lỗ mãng, nhưng nhớ tới chuyện Tạ Uyển muốn từ hôn, trong mắt thoáng ngưng tụ lại một tia tàn nhẫn.

Từ hôn? Đó là uổng công mơ tưởng! Chỉ là kế hoạch phải thay đổi.

……

Một sân trong hậu viện của Tạ phủ, Tiêu Viên.

Tây sương phòng, Tạ Uyển đang cúi đầu viết thư từ hôn, đột nhiên, trên đầu bị vật nặng gõ mạnh một cái, nàng trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm ở trên một chiếc giường, hơn nữa, trước giường đứng đầy người. Nam Cung Thần vẻ mặt âm trầm đang nhìn nàng, mà đứng kế bên người của hắn, mặt mang đắc ý dào dạt – Tạ Vân Lam – Đại tiểu thư của Thượng Thư phủ.

“Uyển muội muội, ngươi không nghĩ làm như vậy sẽ làm cho Thần Lang thất vọng sao? Thần Lang mười năm tâm tâm niệm niệm ngươi, ngươi thế nhưng——” Tạ Vân Lam đột nhiên che miệng mặt lộ ra vẻ khó xử, tựa hồ là sự tình rất khó dùng một câu để nói ra.

Tạ Uyển vỗ về đầu đang choáng váng, nàng làm chuyện thực xin lỗi Nam Cung Thần? Nàng có sao? Tuy rằng nàng tưởng cùng Nam Cung Thần từ hôn nhưng tuyệt không cho phép người khác chửi bới nàng, tức khắc giận dữ nói, “Ngươi nói năng bậy bạ!”

“Ta thật là có mắt không tròng, thu lưu một người nữ nhân ong bướm lả lơi!” Thượng thư phu nhân An thị khác với sự dịu dàng hiền thục của ngày xưa, hướng về phía nàng cười khinh thường.

Tạ Uyển lúc này mới phát hiện quần áo của nàng nửa kín nửa hở, đầu tóc rối bù, nằm kế bên người là một tên nam tử cả người trần truồng đã hôn mê, là Tạ gia một gã đánh xe, sai vặt.

“Các ngươi dám hãm hại ta!” Tạ Uyển trong nháy mắt liền minh bạch là chuyện gì xảy ra, nàng cho rằng Tạ phủ là dòng dõi thư hương, ai ngờ lại đầm rồng hang hổ.

Nam Cung Thần không nói một lời xoay người liền rời đi.

“Thật là một tiện nhân! Thế nhưng cùng một gã sai vặt tằng tịu với nhau.” Tạ Vân Lam châm biếm sau đó đi theo phía sau Nam Cung Thần rời đi.

“Ta đường đường thượng thư phủ sao có thể để cho ngươi một người nữ nhân không biết liêm sỉ ở lại nơi này? Thế nhưng tằng tịu cùng gã sai vặt, thật là làm xấu đi gia phong của Tạ gia ta, người tới!” An thị gọi người đến một cách lạnh nhạt, hai người bà tử đi đến. “Thỉnh uyển cô nương đi ra ngoài!”

“Dừng tay, thả cô nương của chúng ta! Các người là đàn ác nhân!” Xuân Yến chạy tới, mặt mũi bầm dập cả người đều là huyết, trên hai cái đùi càng là huyết nhục mơ hồ (máu thịt nhìn không rõ đâu là cái gì), hiển nhiên cũng đã chịu khổ hình

Bạn đang đọc Độc Nữ Lệ Phi của Giang Vũ

Truyện Độc Nữ Lệ Phi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ALamLinh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.