Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu sát

Phiên bản Dịch · 1098 chữ

Tạ Uyển không có nghe theo lời của tộc tỷ Tạ Vân Lam đi xem trang sức ở Thúy Vân phường, mà quay trở lại sân của mình—— Tiêu Viên.

“Cô nương, như thế nào đã trở lại sớm như vậy?” Thủ vệ Lương ma ma tiến lên cười và chào hỏi.

Không biết vì sao, Tạ Uyển luôn cảm thấy Lương ma ma cười có chút cố tình lấy lòng, lại mang theo một ít kinh ngạc.

Nhưng Tạ Uyển cũng không nghĩ nhiều, chỉ ừ một tiếng sau đó đi hướng đến sương phòng phía Đông.

“Cô nương, Đông sương phòng đang được quét dọn, ngài khoan hãy đến đó, cẩn thận bẩn váy áo của cô nương.” Lương ma ma chạy vội tiến lên ngăn Tạ Uyển lại, trên mặt mang cười cười và giải thích.

Ngừng bước chân, Tạ Uyển xoay người lại xem nàng, lại thấy ánh mắt Lương ma ma không ngừng trốn tránh, chẳng lẽ này bà tử có chuyện gì gạt nàng?

“Trước khi ta ra cửa, Đông sương phòng đã được quét dọn, giờ như thế nào lại quét dọn nữa?” Tạ Uyển đánh giá Lương ma ma từ trên xuống xuống dưới từng chút một, sau không hề để ý tới Lương ma ma và hướng về phía Đông sương phòng để đi.

“Cô nương ——” Lương ma ma gấp đến mức chạy vội theo sau, duỗi tay kéo lại tay áo của Tạ Uyển.

“Làm càn!” Tạ Uyển gầm lên một tiếng.

Một cái Tam đẳng Bà tự dám vô lễ đến gần thân nàng như thế? Tô Uyển dùng sức rút tay áo về, đem Lương ma ma đẩy sang một bên. Chính vào lúc này, nàng đột nhiên nghe được trong Đông sương phòng có tiếng vang kỳ quái.

Tạ Uyển đột nhiên đẩy ra cửa phòng, mơ hồ nghe thấy bên trong có âm thanh trêu đùa của nam nữ, mà ở cửa Lương ma ma sợ tới mức mặt trắng bệch, cất bước liền chạy.

Tạ Uyển đứng bên ngoài gian phòng cười lạnh liên tục, bên trong phòng, cách vài tầng lụa mỏng, Nam Cung Thần ôm Tạ gia trưởng nữ Tạ Vân Lam nói chuyện ôn nhu, nhỏ nhẹ.

Mơ hồ có thể thấy được nam tử mặt mày như họa, đôi mắt chứa đựng nhu tình, bàn tay thon dài như trúc ngọc đang vỗ về eo nhỏ của Tạ Vân Lam.

Mà trên mặt đất đã ném quần áo của cả nam lẫn nữ. Thỉnh thoảng truyền đến nam tử tiếng thở dốc cùng nữ tử kiều mị kêu, hình ảnh vô cùng hương diễm cũng không phù hợp với trẻ em.

Tạ Uyển chỉ cảm thấy một búng máu ở yết hầu muốn phun ra. Có cái gì càng làm cho người khác giật mình hơn khi thấy tỷ muội tốt cùng với vị hôn phu của mình đang ôm ấp không một mảnh vải che thân.

Tạ Vân Lam muốn ly khai nàng, kêu nàng đi xem trang sức, mục đích là để dễ dàng vụn trộm cùng Nam Cung Thần

Nàng vội vàng lui về phía ngoài cửa, dùng ta che lại ngực đang đau đến như hít thở không thông để an ủi chính mình, lúc này nàng là hoa mắt, nhất định là vậy!

Ai ngờ phòng trong Tạ Vân Lam lại gọi Tạ Uyển lại.

“Uyển muội muội đã tới? Đúng lúc, Thần lang cũng đang muốn tìm muội đâu. Chàng nói, muốn cưới đồng thời cải hai chúng ta, như vậy chúng ta vẫn như cũ là tỷ muội”

Tỷ muội? Ha hả - nàng cười khinh trong lòng! Vị hôn phu của nàng tại sao lại muốn cùng chia sẻ với người khác?

“Uyển Nhi ——” Nam Cung Thần buông ra Tạ Vân Lam từ trong phòng đi ra, duỗi tay kéo lại Tạ Uyển.

“Đừng chạm vào ta!” Tạ Uyển gầm lên một tiếng, đẩy tay Nam Cung Thần ra, quần áo nửa mặc nửa cởi, trên người hắn còn lưu lại hương vị của nữ nhân khác, càng ngửi càng thấy ghê tởm.

“Vân Lam mang thai, nhưng là nàng yên tâm, thê tử của ta chỉ có thể là nàng, Vân Lam là thiếp.” Nam Cung Thần âm thanh vẫn ôn nhuận, ấm áp như cũ, khi nhìn nàng gương mặt vẫn ôn nhu vô hạn.

Tạ Uyển cười lạnh, nói như vậy nàng còn phải mang ơn đội nghĩa, dập đầu tạ ơn?

Nàng lùi về phía sau hai bước, đôi mắt chứa đầy sự trào phúng, khinh thường nhìn thẳng vào người nam nhân này, mang thai? Thiếp?

A! Đây là vị hôn phu của nàng sao? Người nam nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm đã cùng nữ nhân khác có châu thai ám kết, nếu là nàng không đồng ý thì sao? Đối nàng chán ghét chỉ là phụ! Tạ gia cũng sẽ nói là nàng vong ân phụ nghĩa, đã nuôi dưỡng nàng mà nàng thì sao, ngay cả tộc tỷ của mình cũng không dung được.

Nam Cung Thần đi đến gần nàng hai bước, gương mặt tuấn mỹ như tranh vẽ cũng đã lộ ra một chút bực bội, “Uyển Nhi, nàng nghe ta nói ——”

Nói cái gì? Nàng cười một cách khinh thường, đến một câu cũng lười nghe, lười nói, liền xoay người chạy ra bên ngoài.

Bên tai phảng phất còn vang tiếng Nam Cung Thần nói với nàng nhỏ nhẹ tình ý vào tối hôm qua.

Trong tuyết bay đầy trời, hắn dùng tay phất xuống tuyết dính trên sợi tóc tóc của nàng, ánh mắt sâu thẩm nhìn nàng, hắn từng nói, hắn đã chờ rất lâu rồi, cả đời hắn chỉ thích nàng, nàng chính là thê tử của hắn

Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy về chính mình sân.

Nàng là họ hàng xa của Tạ Thượng Thư, phụ thân là một  thương nhân, cưới một vị quận chú của Doãn Quốc - một nước láng giềng nhỏ. Ai ngờ, 5 năm trước trong lúc đi ra ngoài, cha mẹ đã gặp sơn tặc, hai người song song mất mạng, chỉ trong một đêm nàng đã trở thành cô nhi, nhưng cha mẹ đã để lại cho nàng không ít tài sản.

Phụ thân là con trai độc nhất trong nhà, phía trên không có cha mẹ, phía dưới không có anh em. Sau khi mẫu thân của nàng lấy chồng, Doãn Quốc đã thay đổi triều đại,người nhà bên ngoại cũng đã tử vong.

Bạn đang đọc Độc Nữ Lệ Phi của Giang Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ALamLinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.