Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7: Mộng cảnh.

Tiểu thuyết gốc · 2056 chữ

Chương 7: Mộng cảnh.

Trên đường về, Lạc Vô Trần thong dong bước đi, bỗng nhiên hắn dừng lại, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất thường, hắn lên tiếng:

“Ra đi, không cần phải ẩn ẩn núp núp”

“Vô Trần tiểu bảo bối, hung dữ như vậy làm gì chứ, thiếp thân sợ hãi a, khanh khách”

Đáp lại hắn là một âm thanh quyến rũ mị hoặc lại quen thuộc.

Không cần nghĩ, hắn cũng biết người tới là ai. Xem ra hôm nay không thể tránh khỏi một phen chạm trán rồi.

Tiêu Thanh Nhi vẫn một thân thường phục hàng ngày, quần áo đơn giản không thể che đi dáng người hoàn mỹ của nàng, một trương khuôn mặt khuynh thành, khí chất thành thục quyến rũ, không thể không nói, nàng thực là một cực phẩm mỹ phụ nhân a. Nàng bước ra từ hư không, như ẩn như hiện, bộc lộ một thân tu vi sâu không lường được, mặt cười mang vẻ trêu đùa, ánh mắt không kiêng kị dò xét Lạc Vô Trần. Hiện tại, nàng cảm thấy Lạc Vô Trần mặt ngoài thì trấn định nhưng trong lòng chắc là hoảng một nhóm. Nàng càng nhìn Lạc Vô Trần càng cảm thấy hắn đáng yêu a.

Tiêu Thanh Nhi mặc dù quyến rũ xinh đẹp nhưng Lạc Vô Trần cũng không thèm quan tâm. Huyền huyễn thế giới thiếu gì thì thiếu, chứ không bao giờ thiếu mỹ nhân.

Hai người đứng đối lập, cách nhau chưa tới mười bước, không ai mở miệng tiếp tục câu chuyện, dù sao họ cũng chẳng có gì để nói. Gió thu thổi nhè nhẹ, tạo từng cơn man mát, khiến con người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng Lạc Vô Trần lúc này tuyệt không cảm thấy thoải mái.

Bà nương này chặn đường hắn, nói được một câu thì lại đứng im quan sát, khiến hắn cảm thấy hết sức không khỏe.

Hiện tại, Lạc Vô Trần chỉ muốn nhanh chóng về nhà, hắn không muốn ở riêng với bà nương này chút nào, cảm giác hết sức không an toàn a.

Bầu không khí im lặng được một lúc, đường đi lại vắng người.

Mùa thu lá vàng rơi, đôi nam nữ đứng đối diện trên đường, một khung cảnh biết bao nhiêu nên thơ a, nhưng người trong cuộc tuyệt đối không nên thơ chút nào. Mỹ phụ nhân thì tham lam nhìn mỹ thiếu niên còn mỹ thiếu niên thì đứng im kéo căng tinh thần đề phòng mỹ phụ.

Có vẻ không chịu nổi sự yên tĩnh này, Tiêu Thanh Nhi lên tiếng:

“Vô Trần tiểu bảo bối, mau đến đây tỷ tỷ âu yếm, sao lại sụ mặt không vui như vậy, tỷ tỷ buồn nha”

“Xì… già mà không biết xấu hổ, còn xưng tỷ tỷ, tuổi của ngươi làm lão tổ tông của ta cũng được rồi”

Vô Trần lên tiếng làm Tiêu Thanh Nhi cứng lời, mặt nổi gân xanh, thằng nhóc này không biết tuổi tác là điều cấm kỵ của phụ nữ sao.

Dù đây là thế giới huyền huyễn, người tu đạo thọ nguyên động tý là ngàn năm vạn năm nhưng không có nghĩ là các nàng không thèm để ý điều này.

Nàng vừa lên tiếng thì hắn chém trả như vậy, dứt khoát chấm dứt luôn tiếp tục khả năng. Được rồi, hắn Lạc Vô Trần không thích nhiều lời ngon ngọt thì nàng dứt khoát hành động là được.

Dù sao hôm nay, nàng cũng quyết định liều một lần, nàng cũng quan sát chuẩn bị đủ rồi, nàng không đảm bảo mọi chuyện sẽ thuận lợi nhưng Tiêu Thanh Nhi là kẻ dám nghĩ dám làm.

Nghĩ là làm, Tiêu Thanh Nhi vung tay lên, một làn sương mù tím bay ra từ gấu tay áo của nàng tràn ngập vào trong không khí.

Lạc Vô Trần chưa kịp làm gì thì đã bị làn sương mù tím bao phủ, hắn thầm hô không tốt, xem ra hôm này hắn lành ít dữ nhiều rồi. Cũng không đợi hắn suy nghĩ được bao lâu, hai mắt hắn nhắm trầm lại, người cũng theo gió mà ngã.

Tiêu Thanh Nhi phi nhẹ thân hình đến bên cạnh Lạc Vô Trần, đưa tay đỡ lấy thân thể hắn, tránh để thân thể của hắn chạm đất.

Nhìn Lạc Vô Trần một chút, nàng mỉm cười nhẹ, cúi đầu hôn nhẹ xuống trán của Lạc Vô Trần rồi mang theo hắn biến mất.

Lạc Vô Trần hiện tại cảm thấy cực kỳ không tốt, hắn đã trúng huyễn thuật, nếu không phải vì sở hữu thức hải nghịch thiên thì hắn sớm đã mơ mơ màng màng, thần trí không rõ, mặc người ta bày bố rồi.

Hiện ra trước mắt hắn là một ảo cảnh, không, không phải ảo cảnh, chính xác thì đây là một giấc mơ. Linh cảm của hắn nói cho hắn biết đây không phải là ảo cảnh mà là một giấc mơ, chỉ là giấc mơ này quá chân thực mà thôi.

Không hiểu sao, Lạc Vô Trần cũng không cảm thấy nguy cơ gì, không chỉ vậy, hắn còn cảm thấy mình sẽ nhận được một hồi đại tạo hóa. Không lẽ, Tiêu Thanh Nhi hảo tâm giúp hắn, không thể nào a.

Nhờ có thức hải, Lạc Vô Trần có thể giữ được ý thức trong mộng cảnh. Hắn cũng là kẻ tài cao gan lớn, dù sao cũng bị Tiêu Thanh Nhi đưa vào mộng ảo, hắn cũng muốn biết mộng cảnh này đến cùng là dạng gì.

Sắp xếp lại một chút suy nghĩ, Lạc Vô Trần sải bước, hắn đảo mắt xung quanh một vòng, thì phát hiện mộng cảnh này là một phương vô tận sâm lâm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy lớp lớp là những cây tiên thụ to lớn vô biên, từng cây tiên thụ cổ lão nguy nga mang đậm khí tức tuế nguyệt tang thương. Tán cây to lớn như nâng được cả một phương đại lục, cảnh tưởng không gì sánh được cổ kính hùng vĩ, khiến hắn có chút hơi hoảng hốt. Dù sao, nếu như không tính cảnh tượng trong thức hải của mình thì đây là lần đầu Lạc Vô Trần chứng kiến một cảnh tượng tráng lệ đến như vậy.

Đột nhiên trong không khí hiện lên những đốm sáng nhỏ, tản ra đầy trong không gian, nhìn kỹ thì thấy những đốm sáng này đang phản chiếu những cảnh tượng vô cùng thơ mộng huyền ảo, thiên nữ tán hoa, thần linh nhảy múa, vạn hoa đua nở, thiên tường hàng thụy,… đủ loại tốt lành dị tượng hiện lên làm hắn tưởng mình đi lạc vào tiên giới.

Lắc nhẹ đầu, không nghĩ nhiều, hắn biết đây chỉ là mộng cảnh mà thôi.

Lạc Vô Trần tiếp tục thong thả dạo bước, hắn cũng không vội, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, không có gì mà phải hoảng cả.

Tiêu Thanh Nhi đã đưa hắn vào đây thì có nghĩa là nàng cần có hắn để đạt được một mục đích nào đó. Hắn cứ tùy cơ ứng biến là được rồi, huống chi còn có linh cảm mách bảo điều này có lợi cho hắn.

Đi được một hồi lâu, ở đây có vẻ không có khái niệm thời gian, Lạc Vô Trần không hề cảm thấy có dấu hiệu thời gian đang trôi qua, dạng như phương thiên địa này là vĩnh hằng một dạng, huyền ảo kỳ bí cuốn hút không gì tả được.

Ở đây càng lâu, hắn phát hiện mình càng trầm mê, cảm thấy vĩnh viễn ở lại đây cũng rất tốt. Lạc Vô Trần nhận ra có gì đó không đúng, đột nhiên hắn giật mình, hắn có thể khẳng định phương thiên địa này muốn đồng hóa bản thân hắn.

Ngay lập tức, Lạc Vô Trần hét lớn một tiếng, hít thở thật sâu, đấm mạnh vào một cái thân cây, muốn dùng vật lý tác động để lấy lại tỉnh táo. Quả nhiên cách này có hiệu quả, thở một hơi thật dài, nhắm nhẹ mắt, quán triệt tinh thần ý chí một lần, hắn tiếp tục bước đi.

Cứ đi được một lúc, khi hắn cảm thấy mình sắp bị phương thiên địa này mê hoặc thì hắn lại vận động mạnh một lần để lấy lại tỉnh táo.

Cứ như vậy, một vòng lại một vòng tuần hoàn lặp lại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, Lạc Vô Trần cảm thấy hoàn toàn thích nghi được sự đồng hỏa của nơi này, hắn mới yên tâm.

Lạc Vô Trần cứ bước đi không biết mệt mỏi, mộng cảnh này tưởng chừng không có phần cuối, vô hạn vô tận. Nhưng Lạc Vô Trần cũng không quan tâm, hắn chỉ tiến liên không ngừng nghỉ mà thôi.

Mộng cảnh dường như vĩnh hằng dường như vô hạn, tiên đạo khí lưu mờ mịt nồng đậm, vật chất trường sinh như ảo như thật, sâm lâm to lớn vô biên, cổ kính mà tang thương.

Trong phương thiên địa như thật như ảo này, một thiếu niên thẳng tiến không biết mệt mỏi, chẳng biết thứ hắn đang tìm kiếm là gì, hắn chỉ không ngừng từng bước từng bước không ngừng nghỉ đi về phía trước.

Không biết qua bao lâu, một ngày?một tháng?một năm?mười năm?trăm năm?nghìn năm?vạn năm?hay thậm chí là lâu hơn?Lạc Vô Trần cũng không rõ nữa. Hắn chỉ biết rằng mình chưa hề dừng lại.

Không hiểu sao hắn không thấy mệt không thấy đói, cũng không thấy cô đơn hay chán nản.

Đột nhiên hắn tự hỏi. Hắn là ai??Hắn đang ở đâu??Hắn muốn làm gì??

Nhưng tự hỏi chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu hắn, nó đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Lạc Vô Trần cảm thấy mình quên mất điều gì nhưng có vẻ hắn không để tâm đến nó.

Có lẽ Lạc Vô Trần không biết, hắn đã vô hình bị mộng cảnh đồng hóa rồi. Hắn cứ tưởng mình có thể dựa vào ý chí để chống lại sự mê hoặc của mộng cảnh nhưng xem ra hắn đã quá chủ quan. Chung quy là người tính không bằng trời tính.

Nếu không thể lấy lại ý chí thì Lạc Vô Trần sẽ vĩnh viễn mê thất trong mộng cảnh. Khi hắn sắp hoàn toàn bị đồng hóa trở thành một phần của nơi này thì đột nhiên có ánh sáng vô song hiện lên ngay trước ngực hắn. Có thể lờ mờ nhìn thấy một viên đạo tâm vô song đang dần thức tỉnh. Viên đạo tâm ngày một hiện rõ, thần thánh vô song, bất hủ vô thượng.

Viên đạo tâm ở trong ngực của Lạc Vô Trần tản ra một luồng vô địch ý chí, bao trùm vạn cổ chư giới, vô song bất hủ, không thể trái nghịch.

Trong thức hải của Lạc Vô Trần hiện tại cũng dao động kịch liệt, những vô thượng nguyên thủy văn tự hiện ra rồi ngưng tụ thành một dòng chữ chí cao huyền ảo không thể diễn tả.

Dòng chữ này khiến Lạc Vô Trần ngay lập tức lấy lại nguyên bản ý chí, giúp hắn khu trừ sự mê hoặc của phương thiên địa này.

Lạc Vô Trần lấy lại tỉnh táo, lúc này hắn đang ở trạng thái vô cùng huyền diệu.

Hắn nhắm mắt định thần, xung quanh tràn đầy là những cổ kính ký tự, mỗi một ký tự đều ẩn chứa không thể tưởng tượng nổi chi lực.

Viên đạo tâm trong ngực của hắn cũng phát sáng hơn bao giờ hết, mặc dù nó chưa hoàn toàn thức tỉnh những cũng đã sơ hiện một phần uy năng.

Hiện tại, Lạc Vô Trần chỉ cảm thấy bản thân đang ở trong trạng thái đại giác ngộ.

Một hồi lâu sau, dị tượng tản đi, viên đạo tâm cũng một lần nữa rơi vào ngủ say. Hàng chữ trong thức hải cũng biến mất, chỉ để lại trong đầu hắn một đạo Vô Thượng Bí Pháp.

Bạn đang đọc Đồ Thiên Ký sáng tác bởi Zero0123456789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zero0123456789
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.