Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24: Thêm hồng nhan

Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

Lưu Bắc Huyền bực tức nói

"Không phải chứ,bọn người kia thủ đoạn bẩn thỉu như thế,chúng ta còn cơ hội thắng sao?"

Lý nhã Nhi nhìn thấy khẽ cười,ánh mắt sáng lên vẻ tự hào đáp

"Không,hoàn toàn ngược lại chúng ta không những thắng,mà lại còn thắng rất nhiều lần."

Nói tiếp nàng lại quay sang khinh bỉ

"Cũng vì bọn người kia nhiều lần thất bại, biết nếu cứ thế tiếp tục đối đầu trực diện với chúng ta cơ hội thắng rất thấp,dần bày ra bản tính không từ thủ đoạn,làm đủ mọi việc không bằng súc sinh như thế"

Lưu Bắc Huyền vừa nghe vừa gật gù như ra vẻ đồng tình "thì ra là thế,xem ra những người ngoài lại này,tính hèn hạ chơi bẩn đã ngấm vào máu"

Lý Nhã Nhi,sắc mặt ghét bỏ không kiên nhẫn,ý muốn thay đổi chủ đề"

"Thôi,ta không nói về bọn người kia nữa,càng nghĩ tôi càng thấy cả người ngứa ngáy, buồn nôn"

"Vậy được rồi,chúng ta khôi nói nữa,cậu bám chặt,ta bắt đầu tăng tốc"

Hắn nghe vậy, cũng cảm thấy mình không thích hợp tiếp tục truy vấn,đành từ bỏ thắc mắc trong lòng,phối hợp nàng tập trung điều khiển.

Hai người tiếp tục di chuyển trên tầng trời thấp thêm nửa ngày,dọc đường liên tục thay đổi phương hướng,xác định không có truy đuổi.

Tinh thần rốt cuộc thả ra,cái gấp của con người cũng theo đó tìm đến, Lưu Bắc Huyền bất đắc dĩ đành phải nói với Lý Nhã Nhi một tiếng tìm một chỗ trống trải đáp xuống.

"Ta có chút việc, trước xuống đây một chút"

"Ừ"

Đưa tàu bay đáp đất an toàn,chưa kịp đứng vững hắn đã hai tay ôm lấy hạ bộ cháy phắn vào rừng, Lý Nhã Nhi nhìn theo chỉ biết ú ớ

"Ơ này,cậu đi đâu thế?"

Đứng sau gốc cây, Lưu Bắc Huyền thỏa thích giải phóng dục vọng,ban thưởng cho những bụi cây gần đó, miệng ngâm Nga.

"Sống rồi,thật mẹ nó thoải mái"

" là lá là....."

Đột nhiên có tiếng rục rịch ở bụi cỏ không xa làm hắn dật mình,vội lấy tay che chắn hung thủ gây án,nhìn chằm chằm vào đó quát

"ai,ai ở đó,nhanh ra đây,nhìn lén người khác thật là biến thái"

Cứ thế nhìn chăm chú nhìn được một lát,đột nhiên một bóng mờ từ đó phóng ra khiến hắn dật nảy mình, thân thể theo phản xạ nhảy lùi lại phía sau,chỉ khi nhìn kỹ lại nhẹ nhàng thở ra, nóng nảy chửi lên

" mẹ,hoá ra chỉ là một con thỏ trắng"

"Được lắm! Dám hù doạ ta, vậy thì quyết định món chính hôm nay sẽ là mày"

"Sao không có nhỉ,a! đây rồi "

Nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, Lưu Bắc Huyền nhặt lên một viên đá,nắm chặt trong tay hắn tụ lực ném ra,viên đá được bắn về phía con thỏ trắng chuẩn xác đánh vào đầu nó,nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi gục ngã tại chỗ.

Lưu Bắc Huyền hí hửng chạy đến cầm tại thỏ dơ lên cảm nhận xem xét vui mừng nói

"Vẫn rất mập,xem ra hôm này có một bữa ngon"

Cầm theo chiến lợi,hắn vui vẻ chạy về nơi tập kết

Bên này Lý Nhã Nhi nhàm chán ngồi xổm trên mặt đất,một tay cầm que vẽ vời lúng túng trên mặt đất một tay ôm bụng thân thở

"Khu rừng này thật đáng sợ, hơn nữa mình thật đói,đã hơn một ngày mình chưa được ăn gì rồi"

" tên Lưu Bắc Huyền vô lương tâm kia nữa,sao có thể bỏ lại ta một mình đi đâu lâu thế.

không lẽ hắn gặp cái gì nguy hiểm

không nên không nên"

"Cô gái nhỏ,uổng công ta đi kiếm đồ ăn,ai ngờ ở đây lại có người đang nói xấu ta" đột nhiên một giọng nói trêu đùa vang lên

"Lưu Bắc Huyền"

Lý Nhã Nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lưu Bắc Huyền,tay còn cầm theo một thứ gì đó,không để ý gì chạy đến ôm chầm lấy hắn.

Lưu Bắc Huyền bị hành động đột ngột này của nàng làm đứng hình,đồ vật trong tay cũng rơi xuống.

Hắn theo bản năng vòng tay qua èo ôm lấy nàng.

Lý Nhã Nhi úp mặt vào ngực hắn cứ thế thít thít

"tên xấu xa sao cậu lại đi lâu như thế,có biết làm ta lo lắng như thế nào không"

Từ khi trải qua sự việc tối hôm qua tình thần của nàng gần như sụp đổ,bây giờ trở nên vô cùng yếu đuối thiếu thốn cảm giác an toàn,chỉ có lúc hắn ở bên cạnh nàng mới có thể bình tĩnh.

Đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt, Lưu Bắc Huyền đau lòng nói

"được rồi mà,đừng khóc nữa, không phải ta trở lại rồi sao,em mà cứ khóc là không đẹp đâu"

"ừ"

Lý Nhã Nhi xấu hổ ừ một tiếng,đầu vẫn chôn ở trong ngực hắn,một lát sau mới phát hiện không đúng xấu hổ bỏ ra quay lưng đi.

Lưu Bắc Huyền nhìn biểu hiện dễ thương của nàng nhịn không được trêu chọc" thế nào xấu hổ rồi, đột nhiên chạy đến ôm ta còn làm bẩn áo của ta thế nhưng không dễ giải quyết đâu"

Lý Nhã Nhi bối rối ấm úng trả lời " cậu,cậu muốn gì"

" ta muốn...."

"um"

Hắn tiến đến kéo nàng vào trong ngực hắn,nâng cằm đặt lên đó một nụ hôn.

Bất ngờ bị tập kích, Lý Nhã Nhi bản năng tránh đi,nhưng theo xâm nhập thời gian càng dài dần dần phản kháng trở nên yếu ớt,cuối cùng vụng về đáp lại.

Cứ thế trao đổi dịch thể qua lại hơn mấy phút,cảm nhận nàng dần hô hấp khó khăn, hắn mới buông nàng ra.

"Cậu là muốn nín thở chết tôi sao "

Lý Nhã Nhi được buông ra thân làm hô hấp đứt quãng,liếc hắn hờn dỗi đánh vào ngực hắn mấy cái.

Lưu Bắc Huyền bất lấy tay nàng,để lên ngực mình,đầy cưng chiều nói:

"ai bảo nước của nàng ngọt như thế"

Lý Nhã Nhi lại xấu hổ lấy một tay còn lại bịt lấy miệng hắn"không được nói"

Hắn lại đẩy tay kia lấy xuống nắm nắm chặt,hai mắt thâm tình nhìn vào mất nàng ôn nhu nói

"Làm người yêu của anh được chứ"

Nàng xấu hổ cúi đầu, khéo miệng hiện lên nụ cười hạnh phúc,nói nhỏ

"Em đồng ý"

Hắn ôm chặt lấy nàng,tròn lòng cảm thán "vẫn là anh hùng cứu mỹ nhân đáng tin"

Bạn đang đọc Đô thị việt nam: dị giới tu tiên sáng tác bởi luuluu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luuluu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.