Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

70-Bí cảnh mở ra

Tiểu thuyết gốc · 2036 chữ

Trải qua một loạt chuyên như vậy, phía sau ngược lại không có ngươi nào tìm tới tiếp tục dò xét.

Người đến đông đủ không bao lâu, trên chính điện xuất hiện một đám người, binh lính bắt đầu tản ra xung quanh canh gác.

Vương Khải mắt sắc liền chú ý tới một nam tử trung niên, long hành hổ bộ, mỗi cử chỉ đều tỏa ra đế vương uy nghiêm.

Nếu không có gì bất ngờ người này chính là hoàng đế của Bạch hổ vương triều, nhìn dáng vẻ này ngược lại còn rất xứng.

Ánh mắt không chú kiêng nể dò xét của hắn cũng khiến hoàng đế hơi chú ý, xoay người nhìn lại.

Nhưng hắn vừa nhìn lại lại không phát hiện ra ai là người nhìn lén, điều này lập tức khiến hắn hơi cau mày.

Xem ra người vừa rồi là một cao thủ, không biết lai lịch thế nào.

Hoàng đế âm thầm suy nghĩ, sau đó như không có chuyện gì tiếp tục đi tới.

Chỉ là một cử động kia làm sao thoát khỏi con mắt còn đại thái giám bên cạnh, hắn lập tức nghiêng mắt quan sát đám người.

Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không phát hiện có gì bất thường, người mạnh nhất cũng chỉ là một tên vừa đột phá tông sư cảnh không lâu mà thôi.

Tuy không phát hiện ra có gì bất thường, nhưng đại thái giám trong âm thầm kéo cao cảnh giác, chỉ cần một chút gió động cỏ lay đều không tránh khỏi hắn quan sát.

Vương Khải học theo đám người cúi người hành lễ, võ học hưng thịnh thế giới, cũng không có mấy luật lệ hà khắc như gặp vua phải quỳ.

Dù sao luyện võ là vì tiêu dao, học võ là để có sức tự vệ, học võ là để muốn là gì thì làm, nếu học võ còn phải gặp người này quỳ, người kia quỳ vậy học võ làm được cái chó gì.

Vương Khải đối với cái này hết sức hài lòng, nếu không hắn thà đại náo một trận cũng sẽ không quỳ.

Một cái Bạch hổ vương triều mà thôi, còn chưa có tư cách để hắn quỳ, cúi người hành lễ đã xem như là nể mặt mấy tên lục địa thần tiên cao thủ.

Nhưng hắn cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới một hoàng đế cũng có tu vi tiên thiên cảnh, hơn nữa nhìn dáng vẻ này chỉ sợ vài chục năm nữa liền có thể đột phá tông sư.

Lấy Bạch hổ vương triều tài lực, thời gian này còn có thể rút ngắn lại không ít, có lẽ cũng chỉ là mấy năm nữa sự tình.

Đừng nghĩ tới mười mấy năm là dài, có người muốn mười mấy năm có thể đột phá còn không được đâu.

Vương Khải cảm nhận được điều này trong lòng cũng có chút suy nghĩ, nếu như lần này xuất hiện biến cố gì hắn cũng không phải không còn biện pháp đề phòng.

Chỉ cần hắn ra tay giúp hoàng đế đột phá tông sư cảnh, còn không tin lão hoàng đế còn keo kiệt không cho hắn sử dụng truyền tống trận.

Truyền tống trận cái đồ chơi này tuy nói giá trị có chút quý giá, muốn tạo ra cực kỳ khó khăn.

Nhưng đối với hắn cũng không coi là chuyện, chẳng qua hắn không nắm trong tay tọa độ của trung châu, nếu không hắn đã sớm đem đồ chơi này tạo ra bản thân sử dụng, cần gì phải phí nhiều như vậy kình.

Nhớ đến chuyện này hắn lại cắn răng, lão già khốn nạn kia trước đó còn nói cái gì chỉ cần đến kinh thành truyền tống trận hắn sẽ giải quyết, hiện tại hắn tới nơi này nửa năm, đến cái bóng cũng không nhìn thấy.

Lúc này trong hoàng cung, một lão giả đang uống trà bỗng nhiên hắt xì.

“Lão già, mới đó thân thể đã không chịu nổi rồi sao, xem ra thọ nguyên của ngươi không còn lâu nữa a”

“Đánh rắm, lão tử còn sống tốt đây, lão già ngươi mới là sắp chết. Lão bất tử, làm sao lại sống lâu như vậy không biết”

“Haha, ngươi yên tâm đi, dù cho ngươi chết ta cũng sẽ không chết đâu, ta còn muốn uống rượu đưa tang cho ngươi nữa nha”

“Hừ, sống lâu như vậy làm được cái gì” Lão giả có chút hừ lạnh, sau đó không tiếp tục nói chuyện.

Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm giác như có ai đó đang chửi mình, hơn nữa mắng còn rất bẩn.

Nhưng hiện tại số người biết đến hắn tồn tại cũng không nhiều, hắn dạo này chỉ trốn trong hoàng cung, cũng không có trêu chọc đến kẻ nào, làm sao bị mắng đâu.

Có thể là ta nghĩ lầm đi, dù sao cũng lớn tuổi rồi, lâu lâu hơi lẩm cẩm cũng là chuyện bình thường.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống đám người, bắt đầu âm thầm đánh giá.

Long ỷ là có người chuyên môn mang tới, dù sao chủ đánh chính là một cái cao quý.

Nhìn thấy không ít tiên thiên cao thủ, khí tức cường hoành, thậm chí đại hoàng tử còn mời được một tôn tông sư, hoàng đế trong lòng có chút hài lòng.

Mời chào thuộc hạ cũng là một loại thủ đoạn của hoàng đế, đám nhi tử của hắn làm chuyện này có chút không tệ.

Nhưng nếu chỉ như vậy còn chưa đủ, nếu không người nào mời được càng mạnh cao thủ người đó làm hoàng đế, như vậy hoàng đế còn có giá trị gì.

Vì thế hắn mới mở ra bí cảnh này, xem như thí luyện thủ đoạn một trong.

Hắn cũng không muốn đám nhi tử hắn đi theo còn đường xưa của mình, vì ngôi hoàng đế mà huynh đệ tương tàn, chém giết lẫn nhau.

Không nói ngoa chút nào, mỗi vị hoàng đế sinh ra đều sẽ có vô số người vì đó mà mất mạng.

Dù cho hắn sử dụng thủ đoạn này để tuyển chọn cũng sẽ không tránh được chuyện này phát sinh, nhi tử hắn vốn hơn mười mấy người, hiện nay cũng chỉ còn 7 người.

Những người còn lại nếu không phải là vì bị người ám sát mà chết thì cũng là vô tình bị chết, không cẩn thận ngã chết,…

Trên phương diện làm phụ thân hắn đương nhiên không muốn chuyện này xảy ra, nhưng trên phương diện hoàng đế đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Trở về với hiện tại, sau khi quan sát một lượt hoàng đế mới hơi gật nhẹ đầu.

Đại thái giám bên cạnh thấy thế mới bước lên trước một bước, dùng giọng the thé bắt đầu tuyên bố quy tắc.

Vương Khải nghe một hồi liền tóm gọn lại như sau, những gì lấy được trong bí cảnh đều thuộc về cá nhân, Bạch hổ vương triều sẽ không quản.

Tuy nhiên nếu là công pháp, võ kỹ một loại thì phải nộp ra, để Bạch hổ vương triều sao chép một bản rồi mới được mang đi, nếu người nào giấu diếm bị phát hiện sẽ lập tức bị trấn sát.

Chỉ có người dưới 100 tuổi mới có thể đi vào, nếu như không nghe lời có hệ lựu gì tự mình gánh vác.

Bí cảnh mở ra trong vòng bảy ngày, hết 7 ngày những người còn sống sẽ được truyền tống ra bên ngoài.

Vào bí cảnh sống chết đều do trời, Bạch hổ vương triều sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Còn lại đều là một số chuyện lông gà vỏ tỏi, hắn cũng không quá quan tâm.

Chờ đại thái giám nói xong, lập tức có hai người bước ra bay thẳng lên không trung.

Cả hai vậy mà đều là tông sư cảnh, xem ra Bạch hổ vương triều quả nhiên không đơn giản.

Chỉ thấy hai người này đứng trên hư không, mỗi người nắm trong tay một mai ấn chú, năng lượng bắt đầu điên cuồng chảy vào hai may ấn chú.

Một đạo không gian dao động bắt đầu xuất hiện, sau đó bắt đầu tăng mạnh, chẳng mấy chốc một cánh cửa không gian bắt đầu xuất hiện trên quảng trường.

Sau một thời gian không gian cánh cửa mới bắt đầu ổn định lại, hai tên tông sư cảnh lúc này sắc mặt có chút trắng bệch.

Vương Khải hơi liếc mắt, tông sư cảnh làm sao lại hư như vậy, đây không phải là giả a.

Chí ít nếu so với lão cốt đầu kia, hai người này quả thật là yếu đến bạo.

Hắn lúc này mới bắt đầu đánh giá lại chiến lực tông sư cảnh của thế giới này, chẳng lẽ lão già kia là đại cao thủ gì, nếu không chênh lệch song phương làm sao lại lớn như vậy.

Hoặc cũng có thể hai tên này chẳng qua cũng là cái pháo lét, nhìn thì ngon mà không dùng được, dùng thiên tài địa bảo cưỡng ép đột phá?

Vương Khải càng thiên về cái trước, dù sao lấy Bạch hổ vương triều cai quản lớn như vậy một khu, loại cao thủ nào không tìm được, cầm gì phí tài nguyên cho hai tên phế vật.

“Thí luyện bắt đầu”

Nhìn thấy cánh cửa không gian ổn định, đại thái giám hét lớn.

Đám người nghe vậy liền ồ ạt xông tới, nhao nhao bay vào, cứ như thể sợ người khác vào trước lấy hết tài nguyên của mình một dạng.

Vương Khải ngược lại rất bình tĩnh, hắn cũng không cùng đám người chen lấn mà chờ người vào hết mới từ từ đi vào.

Nhị hoàng tử một bên có chút nóng nảy, nhưng vẫn nhịn được không lên tiếng.

Cảm nhận được điều này, Vương Khải có chút bình tĩnh khuyên:

“Ngươi cứ yên tâm, vào trước vào sau không quan trọng, chờ đám người này vào trước chúng ta vào sau cũng không muộn”

“Vương huynh không sợ người khác đoạt hết tài nguyên sao?” Nhị hoàng tử nghe vậy có chút thắc mắc hỏi lại.

“Haha, sợ cái gì, những người kia lấy được bao nhiêu cũng không thành vấn đề, đến sau cùng cũng sẽ trở thành đồ vật của chúng ta mà thôi”

“A, làm như vậy có ồn không?” Nhị hoàng từ lúc này làm sao còn không hiểu, nhưng hắn vẫn có chút chần chờ hỏi lại.

“Làm sao, ngươi đây là sợ?”

“Không, ta là sợ lấy thực lực của chúng ta có thể làm được sao?”

“Chuyện này ngươi có yên tâm, trong đám người này cũng chỉ có vài người còn có chút thực lực, còn lại đều là gà đất chó sành. Tiện đây huấn luyện cho thủ hạ ngươi một chút, sau này ta rời đi cũng không lâm vào cảnh không có người nào có thể dùng đến”

Nhị hoàng tử nghe thấy lời này ánh mắt liền sáng lên, không chút do dự trực tiếp đồng ý.

Đúng như lời Vương Khải nói, hắn hiện tại căn cơ so với một số huynh đệ mà nói có chút kém cỏi.

Hiện tại Vương Khải nguyện ý giúp mình huấn luyện thủ hạ, hắn làm sao có thể từ chối.

Phải biết có Vương Khải huấn luyện, chiến lực đám thủ hạ hắn mỗi đều tăng lên một mảng lớn, hắn còn âm thầm tiếc nuối Vương Khải thời gian huấn luyện quá ngắn đây.

Dù cho lần này không đạt kết quả như lời Vương Khải nói cũng không quan trọng, một đám thuộc hạ thực lực tăng lên đối với hắn chỗ tốt cũng đã là quá đủ.

Lúc này số người còn lại cũng không còn nhiều, Vương Khải đám người cũng bắt đầu bước vào cánh cửa không gian.

Bạn đang đọc Đỉnh cấp thiên phú,xuyên việt vạn giới sáng tác bởi balckdragon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi balckdragon
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.