Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Bước Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 2549 chữ

Trong mơ màn, Dương tĩnh dậy. Cơ thể hắn đau đớn đến mức không thể động đậy được. Đưa mắt nhìn cơ thể đang được quấn trong những lớp vải trắng có tẩm thảo dược, hắn bị cuốn tròn như 1 con nhộng chỉ chừa ra miệng, mũi và mắt. Rồi hắn nhìn xung quanh, hắn thấy Nhất Nguyên cũng giống như hắn, khắp người là băng quấn. Hắn lại thấy Tiểu Mã, Tiểu Mã bị thương nhẹ hơn, ít băng quấn vãi quanh người hơn, hắn lại thấy Tiểu Mã giống như thương binh, còn hắn và Nhất Nguyên lại là 2 liệt sĩ chính hiệu. Nhưng lại rất vui vì cả 2 bọn họ đều ở đây, đồng nghĩa việc tất cả đã an toàn.

Từ ngoài cửa Thanh Vân và Trí Thiện đi vào, thấy Dương đã tỉnh Trí Thiện liền lắc đầu nhìn hắn thương xót, còn Thanh Vân thì quát mắng hắn

- Cái tên nhóc không tự lượng sức mình. Nếu trước đó người kia không xuất hiện thì hôm nay 2 lão già này đang ngồi khóc trước bàn thờ của ngươi rồi. Cái đầu ngươi có vấn đề à!

Tuy tức giận quát mắng như thế, nhưng Dương biết rõ vì bác Vân lo lắng cho hắn nên mới như vậy. Đúng, cả Thanh Vân cùng Trí Thiện đều không có con cái, cả 2 đều xem hắn như con ruột của mình. Đều không muốn hắn phải chịu bất cứ thương tổn gì. Bên cạnh thì Trí Thiện đã khuyên can Thanh Vân

- A di đà phật! Không sao là tốt rồi, Thanh Vân ngươi đừng trách nó nữa, thật ra hắn cũng chỉ vì muốn cứu mọi người mà hy sinh bản thân thôi.

Thanh Vân vẫn hậm hừ nhưng cũng không còn trách mắn Dương nữa.

- Bác Vân, bác Thiện! Vừa rồi 2 người nói có người xuất hiện cứu cháu, người đó là ai vậy ạ, và người dân trong làng sao rồi ạ.

- Có 1 số người đã mất, còn lại phần lớn bị thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng, còn về người kia thì chúng ta không biết. Chỉ thấy hắn bịt mắt, thân thủ linh hoạt, ra tay rất dứt khoát, khi bọn ta đến thì hắn cũng vừa diệt xong bọn cướp và rời đi.

" trở lại vài ngày trước lúc diễn ra trận chiến của Dương, 1 tên linh vương cấp 4 đang quỳ trên mặt đất vừa khóc lóc vừa dập đầu vang xin 2 người trước mặt. Hắn hứa sẽ làm tất cả chỉ cần được tha mạng vì hắn nghĩ bản thân là 1 tên sát thủ và giết người cướp của, hiếp bà bầu, tàn ác nên hôm nay bị 2 cao thủ khác tìm đến và tiêu diệt nhưng hắn nào ngờ 2 người tàn phế trước mặt lại giao cho hắn nhiệm vụ đi tiêu diệt đám cướp chỉ toàn là linh đồng. Hắn sau khi nhận nhiệm vụ đã dập đầu tạ ơn tha mạng và ngay lập tức lao đến hướng của thị trấn nơi mà hắn được giao phải tiêu diệt đám cướp và giữ an toàn cho người dân trong làng"

-Thôi ngươi uốn thuốc rồi mau nghĩ ngơi đi.

Thanh Vân nói xong rồi cùng Trí Thiện rời đi sau khi cho cả 3 người uốn thuốc.

- Nhất Nguyên, Tiểu Mã 2 ngươi không sao chứ

- Ta không sao

Tiểu Mã đáp

- Ta cũng không sao nhưng vẫn rất đau, ây da!

Nhất Nguyên cũng lên tiếng. Rồi cả 2 nhìn Dương, hắn cũng gật đầu tỏ ý là mình ổn rồi sau đó nhìn nhau và cười thật to, cười vì cả 3 đều sống xót, cừi vì trong lúc sinh tử không ai sợ hãi mà bỏ lại bạn của mình, và họ cảm thấy những vết thương trên người mình dường như bớt đâu hẳn bởi cảm giác ý nghĩ khi đã dám đứng ra cứu bạn của mình trong lúc sinh tử.

3 tháng sau, Dương đang tu luyện ở trong khu rừng bên hong căn nhà thì Nhất Nguyên và Tiểu Mã tìm đến. Thấy 2 người Dương liền ngừng tu luyện đi đến chỗ bọn hắn. 2 tên kia quét dọn sơ sài 1 chỗ rồi ngồi xuốn lấy trong cái túi nilon cả 2 mang đến, có rất nhìu bánh kẹo và nước ngọt.

- 2 ngươi lại lén lấy cắp tiền mua bánh kẹo đến cho ta sao.

Dương nhìn số bánh kẹo và nói.

- Xía, đây là tiền mà ta và Tiểu Mã tự tay làm ra đây nhé

Nhất nguyên trả lời xong sau đó kéo Dương cùng ngồi xuốn

- Đúng vậy! Ta và Nhất Nguyên sau lần bị thương và được 2 bác Vân, Thiện chữa trị và dạy bảo thì giờ cũng đã giác ngộ được phật pháp và đạo pháp rồi đấy. Sức lực cũng tăng lên đáng kể. Ban ngày thì 2 chúng ta đi làm các công việc lặt vặt để kím tiền, tối đến 2 bác sẽ tìm đến và dạy bọn ta tu luyện đây.

Tiểu Mã cũng nói sau khi Dương ngồi xuốn.

Dương thấy khó tin nhưng vẫn rất vui vì từ giờ cả 2 đều có thể tu luyện cùng hắn, nhưng hắn vẫn thắc mắc là 2 bác của mình biết đạo pháo và phật pháp sao?

Nhận thấy Dương thắc mắc cả 2 đều rất vui giải thích

- Thật ra cả 2 bác chỉ dạy cho chúng ta về lý thuyết và phương pháp tu kuyện thôi, bọn họ không hề có linh lực hay pháp lực gì cả, nhưng bọn họ dạy rất dễ hiểu và ta cảm thấy tiến bộ rất nhanh

Nhất Nguyên nói và Tiểu Mã cũng gật đầu biểu lộ lời Nhất Nguyên nói là thật.

- À ra là vậy! Mà 2 ngươi đến không phải chỉ tìm ta để cùng ăn đấy chứ?

Dương cảm thán xong và sau đó hỏi.

- Thật ra ngoài đến mời ngươi cùng ăn còn muốn báo cho ngươi 1tin cực kì tốt

- Tin gì?

Thì ở trên huyện đó, trường Văn Vân chuẩn bị mở cửa thi tuyển học viên vào học viện, tin này ngươi biết chưa?

Dương gật gù trả lời

- Thật ra ta biết rồi, nhưng 1 phần không muốn đi vì không muốn phải xa các ngươi và 2 bác, 1 phần là vì từ trước giờ ta chưa bao giờ ra khỏi làng, cũng không biết rằng 2 bác có đồng ý hay không vì ta nghe nói bên ngoài rất nguy hiểm.

- Oày oày! Cái này ngươi không cần lo, bác Thiện bảo ta đến nói vs ngươi mà, tức là bọn họ đồng ý cho ngươi đi. Nhất nguyên đáp

Thấy vậy Tiểu Mã cũng nói thêm vào

- Đúng vậy, tất cả người trong làng đều mong ngươi thi đỗ vào trướng Văn Vân để ngươi có thể mạnh hơn nữa bảo vệ cho thị trấn và còn làm hãnh diện làng của chúng ta chứ.

- thôi ngươi đừng nghĩ ngợi nhìu nữa cứ chuyên tâm luyện tập, 3 tháng sau là ngày khai giản nhập học, cố mà thi vào đấy nhé. Nhất Nguyên miệng vừa nhai miếng bánh vừa nói với Dương.

Sau khi bàn bạc với nhau xong Dương quyết định về nhà hỏi lại ý kiến của 2 bác và cũng ít nhìu muốn họ cho lời khuyên.

- Thôi bọn ta cũng về đây, sau này khi 2 ta kím đủ tiền sẽ lên huyện thăm ngươi nhé. Tạm biệt!

Nói xong cả 3 tạm chia tay nhau và quay về nhà.

Dương vừa về đến nhà là lập tức lao đến 2 tay vòng ra trước ôm lậy cái bụng mỡ của Trí Thiện, mũi không ngừng hít hít, miệng thì nịn nọt

- Đúng là chỉ có bác Thiện của con là có thể nấu món chay thơm ngon đến như thế. Hôm nay nhất định con phải ăn thật nhiều à nha!

Trí Thiện nghe thế liền bật cười, biết là Dương đang cố nịn nọt lấy lòng mình nhưng vẫn giả vờ hỏi

- Vậy giữ món chay của ta và món mặn của bác Vân con thích món nào hơn?

- Dạ tất nhiên là món C H A ...

Chưa nói dứt câu thì Dương bắt gập ánh mắt Thanh Vân đang nhìn hắn như kỉu " mày thử nói xem mày mún ăn cơm hay ăn đập"

Dương liền xoay đi chạy thật nhanh vào nhà tắm và nói

- Con đi tắm đây 2 bác nấu xong đợi con ăn với nhé, món nào con cũng thích hết ạ!

Sau bữa cơm Dương cũng nói về vấn đề nhập học của mình, cả Thanh Vân và Trí Thiện đều biết trường Văn Vân là nơi bắt đầu cho ước mơ của Dương vì có lần trong cơn mơ ngủ Dương đã hét thật to rằng mình phải trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ mọi người. 2 người đều tán thành cho Dương nhập học nhưng trước tiên đều mà Dương lo lắng chính là không biết mình có thể thi đậu và cái trường ấy không.

3 tháng sau, Dương xuất hiện ở cổng trường. Trên cổng đá nguy nga tráng lệ có 4 chữ do linh lực khắc lên là Văn Vân Học Viện. Đi vào bên trong Dương thấy rất nhiều người ngang bằng tuổi hắn đang đứng xếp thành 2 hàng dài hướng đến 2 cái bàn. Trên bàn là 2 vị trung niên ăn mặt sang trọng và kịch sự ngồi đó đang viết lại tên tuổi nơi ở của từng thí sinh, đồng thời cũng cấp cho mõi người 1 viên đá khoản 3 ngón tay bên trên có dấu ấn của học viện và số thứ tự đại bỉu cho từng thí sinh.

Dương cũng vào xếp hàng và tiến từng bước theo mọi người về phía trước. Khi chỉ còn khoản 3 người nữa sẽ đến lượt hắn thì từ đâu có 1 bàn tay đặt lên vai hắn và kéo ngược ra khỏi hàng

- Cút sang 1 bên để cho ta lên, thứ tiện dân mà cũng đòi vào học viện.

Người kéo hắn ra và nói là 1 thiếu niên khoảng 9 10 tuổi, tên là Phán Là Trung. Thân hình Là trung cao to hơn so với những người cùng trang lứa nên hắn thường đi bắt nạt những người nhỏ yếu vì hắn nghĩ hắn là kẻ mạnh, và những kẻ yếu hơn đều là sâu bọ. Dương bị kéo ra sau để Phán Là Trung lên trước tuy nhiên hắn cũng không tỏ ra tức dận, chỉ lẳng lặn đi ra phía sau và tiếp tục xếp hàng.

Khi đến Là Trung lên đăng kí người quản lí hỏi tên, họ, và nơi sinh sống thì hắn đáp 1 cách rất tư tin như thể để bố nói cho chúng mày biết bố mày là ai

- Phán Là Trung , 9 tuổi, ở làng Sa Giúc, trấn Giầm Ca

Có 1 âm thanh khịt mũi từ đằng sau và nói với âm thanh rất nhỏ đủ khiến mọi người đều nghe nhưng vẫn không biết từ ai phát ra

- Thì ra chỉ là con heo mập mang não con chim

Tất cả mọi người đều cừi lên khiến cho Là Trung rất tức dận, hắn hung hắn quát lên và tìm kím nơi nguồn gốc của âm thanh đó nhưng vẫn không bít từ đâu. Người quản lí thấy vậy thì bảo hắn phải trật tự rồi tiếp tục đăng kí. Nhưng ngay sau đó 1 tình huống tấu hài lại diễn ra, người quản lí lại ghi nhầm tên của Phán Là Trung thành Phan Là Trúng khiến mọi người lại 1 lần nữa cười nghiên ngã. Sau khi đăng kí xong Là Trung ấm ức đi đến vị trí tiếp theo chờ vào thi.

Dương bước lên và đăng kí.

- Dạ cháu tên Nguyễn Thiếu Dương, 8 tuổi, trấn Vô Yên, làng Tử Thiên

Dương bước đến sau Là Trung và đợi vào thi thì tên Là Trung quay lại và khiêu khích

- Thấp hèn như ngươi mà cũng muốn vào đây sau, ta nghĩ ngươi nên cút khỏi nơi đây đi để trách mất mặt khi thi trượt haha.

- Mõm lợn chỉ toàn nói những câu khó nghe

Âm thanh giống với lúc nãi lại vang lên lần này Dương nhận ra âm thanh đó là của 1 bé gái cũng tầm 8 tuổi như hắn, không chỉ Dương nhận ra mà Là Trung cũng nhận ra định lao đến dạy dỗ con bé dám mắng hắn nhưng khi vừa lao đến thì hắn đã tiếp xúc gần gũi với mặt đất bằng mặt.

Tức dận đứng lên và hét

- thằng chó nào, là thằng nào vừa gạt chân tao, tao mà bắt được tao xay ra trộn cám cho heo ăn.

Nhưng dù cho hắn la ó thì xung quanh mọi người chỉ cừi chê hắn thêm. Vừa tức dận vừa xấu hổ hắn trở lại vị trí của mình. Dương thì tìm đến bé gái vừa rồi và bắt chuyện, hắn đưa tay ra trước mặt và nói

- Chiên xào! Ta lên Thiếu Dương, còn bạn

Cô bé nhìn hắn 1 hồi rồi cũng đưa tay bắt lấy tay hắn và đáp

- Ta là Như Ý.

Rồi cô bé nở 1 nụ cừi thân thiện vì Dương chính là người vừa nãi đã gạt chân để tên Là Trung kia vấp ngã. Nhưng trước nét đẹp ngây thơ cùng nụ cười tỏa nắng của 1 cô bé 7 8 tuổi là làm cho Dương say đấm.

Reng! reng! Tiếng chuông vang lên, và từ trong phòng thi 1 người thiếu nữ cực kì xinh đẹp với mái tóc đen buôn dài xõa bồng bềnh, thân nàng mặt 1 tà áo dài màu xanh thêu hoa văn nhìn rất dịu dàng.

- Ta là Trịnh Thiên Kim. Người sẽ hướng dẫn và cũng chính là người giám sát phần thi của mọi người.

Ầm thanh trong trẻo dịu dàng phát ra khiến tất cả các thí sinh đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng. Thấy vậy Thiên Kim mới ra hiệu và nói

- Bây giờ từ người các ngươi bỏ hết tất cả đồ ở bên ngoài và lần lượt bước vào phòng. Nói là bỏ hết đồ nhưng thực chất chỉ có mỗi chiếc nhẫn không gian, ở thế giới này nhẫn không gian là 1 vật dụng cực kì thông dụng và công dụng duy nhất của nó là có thể mở ra 1 không gian nhỏ để người sử dụng có thể đưa các vật bên ngoài vào cất giữ, mõi người 1 bàn nhé! Nhớ phải trật tự đấy.

Nói xong Thiên Kim cười nhẹ, 1 nụ cười hấp dẫn thằng tác giã và bao nhiêu con tim của những người xung quanh. Từ thí sinh bước đến giao không gian giới chỉ cho người quản lí và bước vào phòng thi. Sau khi hướng dẫn xong thì mõi người đều nhận được đề thi của bản thân.

Hết chương 4

Bạn đang đọc Diệt Thần Ký sáng tác bởi Black_Emperor
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black_Emperor
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.