Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm khóc. (Cú sốc đầu đời)

Tiểu thuyết gốc · 1876 chữ

Mặt trời bắt đầu chuyển hướng về tây, 2 tên nhóc buồn bả chào tạm biệt Dương và 2 bác rồi trở về

Sau khi Tiểu Mã và Nhất Nguyên về Dương liền quay sang nhìn 2 bác và hỏi

- bác Trí Thiện, bác Thanh Vân, tại sao cha, mẹ con còn chưa về ạ

Vì để nuôi dạy Dương trưởng thành và phải sống trong hạnh phúc, nên cả 2 người đã quyết định nói vs Dương là cha, mẹ của hắn là những quân nhân đang đi giúp đở những người cực kì khó khăn, mún giúp đở để họ tự có thể sinh sống như chúng ta cần 1 thời gian rất lâu, nên tạm thời cha, mẹ con chưa thể về. Nên con phải thật ngoan ngoãn để khi bọn họ trở về sẽ thật hạnh phúc.

Lần nào Dương cũng ngoan ngoãn sau khi nghe xong câu trả lời, nhưng thật sự sâu trong tim của 1 đứa trẻ 7tuổi như hắn, lại bít rằng cha và mẹ hắn sẽ có thể mãi mãi không trở về. việc Dương tỏa ra ngoan cũng chỉ để 2 người bác đã nuôi nấng mình không buồn mà thôi

*Khung cảnh thay đổi

- Cứu! Cứu! Cứu!

Tiếng người kêu cứu khắp nơi, xung quanh là lửa cháy đỏ rực, những căn nhà đổ sập, Vô Yên trấn đang chìm trong biển lửa, người thì chạy, kẻ thì khóc gào, có người chết, có những đứa trẻ nằm bên thi thể của mẹ mình và nghĩ rằng họ chỉ đang ngủ, có những đứa trẻ khác đang khóc kêu cha, gọi mẹ. Khung cảnh vô cùng hoãn loạn và khủng khiếp

- 1 cái trấn nghèo nàn

Câu nói đó là của tên mặt sẹo đang ngồi trên lưng ngựa, hắn là Lương Cát tam thủ lĩnh của Hắc Lào, tổ chức do những kẻ không làm mà muốn có ăn chuyên đi cướp của giết người, hiếp dâm bà già, ngược đãi động vật. Lúc nào trên nay hắn đang nắm lấy 1 cái chuông nhỏ màu đồng cổ, trên chuông có khắc những dòng chữ vạn,

- Chỉ là 1 cái chuông rẻ tiền

Hắn nói sau khi xem xét và lắc lắc cá chuông

- Trả lại cho ta, đây là đồ của bác Thiện cho ta

Người nói là 1 tên nhóc con mập mạp, khuôn mặt nhem nhuốc, quần áo thì tả tơi, khắp cả người nó đầy những vết bầm tím do bị đánh đập trong khi cố giữ lấy cái chuông do những tên thuộc hạ của Lương Cát cướp lấy

- Mày muốn cái chuông này hả?

Lương Cát lắc lắc cái chuông trước mặt rồi nhìn Nhất Nguyên như 1 con tên ăn mài

- Liếm gót giày cho tao đi rồi tao vui tao trả cho haha

Hắn bước xuống ngựa và đi đến trước mặt Nhất Nguyên.

Tiểu mập mạp 2 mắt rưng rưng nhưng vẫn cố kìm để không bật khóc, 2 bàn tay mập ú của nó siết chặt lại đỏ hết cả lòng bàn tay. Chợt bên cạnh đó, 1 bóng đen lao ra mang theo 1 thứ gì đó sáng chói trong màn đêm đầy khói lửa chém ngang mặt tên Lương Cát, nhưng với linh đồng cấp 3 hắn có thể nhận biết và kịp lui ngược về, vật sắt bén chén sượt ngang chỉ đủ để làm mặt hắn rách 1 đoạn rất nhỏ và rỉ máu. Bóng đen bị hắn tung 1 cước văng ra xa không thể đứng lên nỗi và nằm đó nhìn hắn với ánh mắt câm thù vô tận. Và người đang nằm dưới đất đó chính là Tiểu Mã, hắn không thể thức tĩnh linh lực. Người không có linh lực đi đánh với linh đồng cấp 3 quả là chuyện cười cho người khác, vết thương nhỏ xíu mà hắn gây ra cho Lương Cát cũng chỉ là do Lương Cát mất tập trung và bị bất ngờ. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn tuyệt vọng

- Thằng chó! Tao giết mày!

Lương Cát tức điên quát lên và lao về phía Tiểu Mã. Trong lúc tưởng chừng Tiểu Mã đã phải mất mạng trước bàn tay đang đánh tới của 1linh đồng cấp 3 thì chợt có 1 bóng đen khác lao ra. Chưởng mạnh vào cánh tay của Lương Cát khiến cánh tay hắn đánh lệch sang 1 thanh gỗ gần đó, thanh gỗ đang cháy bị 1 chưởng sai mục tiêu của Lương Cát đánh bể nát đủ để biết nếu vừa rồi không phải là thanh gỗ mà là đầu của Tiểu Mã thì kết cục cũng không thể khác ngoài nổ tan tành.

Bóng người dần hiện ra sau khi đáp xuống bên cạnh Tiểu Mã

- Tiểu Dương! Nhất Nguyên nói như sắp khóc

Đối với hắn bây giờ, Dương xuất hiện như 1 tia hy vọng, tia hy vọng có thể cứu lấy cả Vô yên trấn

- Ngươi có sao không Tiểu Mã

Dương lo lắng hỏi Tiểu Mã trong khi mắt vẫn đề phòng nhìn về hướng Lương Cát

- chạy đi Dương, đừng lo cho chúng ta

Tiểu Mã chỉ kịp nói câu cuối cùng rồi ngất đi. Dương nhìn về hướng Lương Cát bằng ánh mắt thù hận. Lương Cát thì chẳng mảy may bận tâm đến vì Dương hiện tại chỉ là linh đồng cấp 1, hắn còn có 1 số tên đàn em cũng đã tiến đến linh đồng cấp 1 huống chi hắn lại đang hơn hẳn Dương 2 cấp độ

(Ở linh giới, bất kể chủng tộc, bất kể cách tu luyện dù tên gọi khách nhau nhưng cấp bậc đều tương đương. Người, tinh linh, long tộc đều phân biệt cấp bật như sau: linh căn "người có thể thức tỉnh sức mạnh linh lực", linh đồng,linh sĩ, linh sư, linh vương, linh đế, linh hoàng, linh thánh. Còn đối vs người tu đạo thì phân chia cấp bậc cũng gần tương tự nhưng tên gọi và cách tu luyện khách nhau gồm: đạo căng " người có thiên phú thức tĩnh khi tiếp xúc với đạo pháp", đạo đồng, đạo sĩ, đạo sư, pháp sư, phương sĩ, chân nhân, thiên sư. Phật gia thì lại có cách chia cấp bậc tu luyện như: phật căn, sa di, tiểu hòa thượng, đại hòa thượng, tôn sư, phương trượng, tông sư, thiền sư. )

Lương Cát lao đến vung tay phải đấm về phía Dương, tuy hắn có bất ngờ vì 1 thằng nhóc 7tuổi lại có thể đạt đến linh đồng cấp 1 nhưng hắn chẳng mấy bận tâm và nghĩ sẽ giết Dương chỉ với 1 đấm. Phải biết mỗi 1 cấp bậc thì k phải chỉ như trên lệch cộng thêm 1 phần mà là gấp đôi lên so với cấp trước, tương đương hắn gấp 3 lần cảnh giới của Dương.

Dương không lui lại, hắn bước chân trái lên phía trước 1 bước, dùng hết sức bú mẹ và tung đấm về tay của Lương Cát. (À mà nó có được bú mẹ ngày nào đâu?). 2 đấm va chạm linh lực bộc phát ầm 1 tiếng Lương Cát vẫn đứng tại nơi đó nhưng Dương đã vang ra đến gần 10m. Dương gượng dậy đứng lên, tay phải của hắn mềm oặt, chắc là gãy do xung chấn vừa rồi. Hắn lại lao đến Lương Cát dù cơn đâu từ thân thể và cánh tay bị gãy khiến cho hắn chỉ muốn kêu khóc nhưng nhớ lại những người trong trấn, nhưỡng cô, dì, chú, thím, đã chứng kiến và giúp đở hắn trong suốt những năm qua, hắn nghĩ đến Nhất Nguyên, Tiểu Mã và những người bạn của hắn. Hắn phải bảo vệ tất cả vì hắn là niềm hy vọng cuối cùng của mọi người.

Ầm! Lại 1 tiếng va chạm, và người bị đánh văng ra lại là Dương, hắn lại cố gắn đứng lên, cả 2 tay giờ đây đã gãy nhưng hắn vẫn cố gắn đứng lên và tiếp tục xong về hướng kẻ thù.

Ầm! Ầm! Ầm! Liên tiếp những âm thanh phát ra Dương liên tục trúng đòn của tên Lương Cát, lúc này hắn cười to và giẫm chân lên mặt Dương

- Không biết sống chết, mày nghĩ chỉ bằng sức của 1 đứa trẻ con như mày thì có thể cứu được cái làng rách nát này sao haha.

Mỗi 1 câu nói là 1 lần hắn dậm chân vào cơ thể nhỏ bé đang thoi thóp của Dương. Cơn đau đớn khiến dương như rơi vào vô thức, nơi Dương thấy 2 bác đang bế Dương trên tay, xung quanh là các người dân đang nhìn, người thì cho sữa, người thì gạo, người thì đòi bế Dương thay cho bác Thanh Vân, mọi người xung quanh xem Dương và 2 bác như thể người nhà dù cả 3 lần đầu tiên đến đây. Chợt Dương nhận ra Lương Cát không dẫm đạp lên người mình nữa. Đôi mắt nặng trĩu, hắn cố gắn để mở mắt ra, hắn nhìn thấy Nhất Nguyên đang dùng thân hình mập mạp của mình để che chở cho hắn, miệng Nhất Nguyên liên tục phun ra những ngụm máu do phải hứng chịu sức mạnh khủng khiếp của Lương Cát trong cơn tức dận

Nhất nguyên đã kiệt sức, hắn không thể mở nỗi miệng mắt cũng nhắm chặt, nhưng 2 tay và thân thể trong vô thứa vẫn đang cố che chắn cho Dương. Trong mắt Dương 2 dòng nước mắt vô thức chảy xuống, rồi hắn cũng dần mất đi ý thức.

Ầm! Tiếng nổ lớn xảy ra, tên Lương Cát mặt mày đầy bụi đất đang nằm nhìn về hướng của 1 người đàn ông, ánh mắt hắn toát ra vẻ run sợ tột độ khi nhìn thấy người đứng trước mặt. Toàn thân người này mọc lên vô số nhủng lớp vảy nằm chồn chất lên nhau, trên đầu hắn có 1 cặp sừng nhô lên.

- Long biến! Long tộc!

Lương Cát sợ hãi thốt lên. Phải biết rằng không phải long tộc nào cũng có thể sử dụng được long biến mà phải đạt đến linh vương mới có thể sử dụng.

Người đàng ông không để ý đến Lương Cát, chỉ châm chú nhìn vào Dương đang hôn mê. Thấy người đàng ông không chú ý đến mình Lương Cát liền định bỏ chạy nhưng ngay trong chớp mắt đầu của hắn rơi xuống trước mặt những tên đàn em. Tất cả diễn ra cực kì nhanh chống, từ lúc Lương Cát đánh bại Dương, dẫm đạt lên Dương và Nhất Nguyên sau đó thoáng chốc hắn văng ra xa và mọi chuyện kéo đến. Đám đàn em thấy tam thủ lĩnh của mình chết liền tán loạn bỏ chạy, rồi tiếp theo đó liên tục là những âm thâm đau đớn hét lớn.

Sau trong làng dứi ngọn lữa vẫn đang cháy, xác những thành viên còn lại của Hắc Lào bao gồm cả nhị thủ lĩnh Kiếu Xương và cầm đầu băng Hắc Lào là Chiêu Tải cũng đang nằm đó.

Hết chương 3

Bạn đang đọc Diệt Thần Ký sáng tác bởi Black_Emperor
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black_Emperor
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.