Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Thật Sự Không Có Bệnh!

Phiên bản Dịch · 1651 chữ

Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…

Trần Triệt trốn trong chăn tập trung học tập Thổ Nạp Pháp.

Trong trạng thái cao áp, chỉ trong vòng nửa tiếng, hắn đã thuần thục nắm giữ toàn bộ môn công pháp này.

Đúng lúc hắn đang đắc ý, chuẩn bị tu luyện bước tiếp theo thì bỗng nhiên… chăn bị ai đó xốc lên.

Thấy Vương Nhu lệ nóng đoanh tròng, sắc mặt phức tạp, nhất thời, Trần Triệt ngơ ngác không hiểu đã có chuyện gì.

Đến khi kịp phản ứng, hắn vội giải thích:

- Mẹ! Con đang luyện công mà!

Nhưng Vương Nhu không tin, bà khóc nức nở:

- Triệt nhi, chúng ta đến gặp đại phu nhé, mẹ biết con sợ mẹ lo lắng, nhưng bệnh là phải trị, cứ để như vậy không phải cách đâu! Con đừng lo, mẹ vẫn còn một ít tiền, đủ để khám mà. Còn tên Lưu A Cẩu kia, mẹ không tin giữa ban ngày ban mặt, hắn dám làm gì hai mẹ con ta!

- Không phải… Con thật sự không có bệnh! – Trần Triệt lại giải thích.

Hắn biết rất rõ trong nhà còn bao nhiêu tiền, miễn cưỡng mua một ít dược liệu thì được, còn đi gặp đại phu thì… đó chẳng phải đang lãng phí tiền sao?

Vốn đã nghèo đinh đương rồi, sao có thể lãng phí được?

- Con đừng nói nữa… đứa nhỏ khờ khạo này! – Vương Nhu nhịn không được rơi nước mắt.

Trần Triệt vô cùng bất lực, không biết nên nói như thế nào, đành phải vội vã đóng trạng thái cao áp, sau đó đi mấy vòng quanh gian phòng nhỏ hẹp.

- Mẹ nhìn đi, con không sao thật mà! Chỉ ho một chút thôi!

Thực tế rõ ràng trước mắt, có lẽ bởi vì vận hành Thổ Nạp Pháp, nên sau khi đóng trạng thái cao áp, cơ thể hắn không những không có vấn đề, trái lại còn cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Việc này khiến hắn càng thêm khát vọng đối với võ học.

Nếu thế giới này đã có tà ma, một tồn tại siêu phàm, vậy thì luyện võ đến cảnh giới cao siêu biết đâu cũng có được lực lượng siêu phàm.

- Triệt nhi… - Vương Nhu vẫn không tin.

Trần Triệt gấp đến độ vò đầu bứt tai, hận không thể đào tim đào phổi ra cho mẫu thân xem.

- Mẹ, con đã đi một vòng qua quỷ môn quan, sao lại không biết quý trọng mạng mình chứ? Mẹ cứ yên tâm, chớ nên lo lắng quá nhiều! Sở dĩ con trốn trong chăn là vì sợ mẹ suy nghĩ nhiều, nào ngờ… có lẽ con đã sai rồi!

Nói đến đây, hắn cúi đầu rầu rĩ.

Vương Nhu thấy Trần Triệt tỏ thái độ thành khẩn, hơn nữa, sắc mặt hắn cũng không tệ, lúc này, bà mới hỏi lại một lần nữa:

- Không sao thật chứ?

Rột rột…

Trần Triệt còn chưa đáp thì cái bụng hắn đã kêu lên ầm ĩ.

Nghe thấy âm thanh này, Vương Nhu vội lau nước mắt và nói:

- Mẹ đi nấu cơm cho con!

Nói xong, bà liền quay người đi vào bếp, thấy thế, Trần Triệt nhịn không được nhắc nhở:

- Mẹ, nấu nhiều một chút…

Trong loạn thế, lương thực vô cùng trân quý.

Với điều kiện của Trần gia, thường thì một bữa cơm chỉ xem như tạm no.

Nhưng hôm nay Trần Triệt có cảm giác rất đói…

Vô cùng đói!

Hắn biết việc này là do vận hành Thổ Nạp Pháp.

Suy cho cùng, sở dĩ Thổ Nạp Pháp có thể nâng cao thể chất là vì trong trạng thái hô hấp cường độ cao, năng lượng trong cơ thể sẽ bị tiêu hao với tốc độ nhanh chóng, cứ như đang liên tục vận động.

Đối với người bình thường, lúc mới vận hành Thổ Nạp Pháp, có lẽ hiệu quả sẽ không quá rõ.

Nhưng hắn vận hành môn công pháp này trong trạng thái cao áp, hiển nhiên, hiệu quả phải nói là dựng sào thấy bóng.

Không ngoa khi nói rằng hai loại trạng thái này bổ trợ cho nhau, hắn ho một cái, sẽ đói bụng thêm một phần, nhưng đồng thời, thể chất cũng theo đó mà tăng lên.

Trần Triệt xoa cái bụng đói, vẻ mặt có hơi rối rắm.

Mở trạng thái cao áp có thể nâng cao hiệu suất, nhưng kèm theo đó, mức độ tiêu hao cũng tăng lên gấp bội.

Thông thường, một ngày hắn cần ăn ba bữa.

Nhưng nếu mở trạng thái cao áp thì một ngày ít nhất hắn phải ăn… 30 bữa…

...

- Triệt nhi, ăn cơm thôi!

Nửa tiếng sau, bên ngoài vọng đến tiếng gọi của Vương Nhu.

Nghe thế, Trần Triệt vội vã đi ra ngoài.

Trên cái bàn gỗ trong nhà bếp bày mấy cái đĩa.

Ngoại trừ một đĩa đậu phộng mới rang cùng một đĩa dưa muối, còn có một chén canh thịt, mặt trên nổi lên một lớp váng dầu, dưới đáy là vài ba miếng thịt được thái không đều.

Nhìn thấy canh thịt, Trần Triệt liền nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu như ở kiếp trước, loại canh thịt kiểu này… e là liếc nhìn một cái hắn cũng không thèm, nhưng hiện tại… hắn có cảm giác mình có thể ăn được ba bát đấy!

Kế đó, hắn duỗi cổ nhìn vào nồi.

Hôm nay mẫu thân không nấu cháo, mà là cơm, thoạt nhìn… có ít nhất bốn chén.

- Đói hỏng người rồi à? Để mẹ xới cơm cho con.

Nhìn thấy dáng vẻ của con trai, Vương Nhu cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Vì ít nhất như vậy cho thấy bệnh tình của hắn không quá nghiêm trọng.

Vừa nhận lấy chén cơm Vương Nhu đưa đến, Trần Triệt liền gắp một miếng thịt bỏ vào chén bà, sau đó mới bắt đầu dùng cơm của mình.

Tuy rất đói, nhưng hắn vẫn ăn một cách từ tốn.

Trước đó, hắn ho một trận đã khiến mẫu thân hoảng sợ không nhẹ, cho nên hiện tại, hắn không muốn người phụ nữ đáng thương này lại lần nữa kinh sợ.

Sau khi ăn một chén cơm trộn với canh thịt, Trần Triệt vừa xới cơm vừa nửa thật nửa giả nói:

- Mẹ, trước kia thân thể con suy nhược quá mức, khoảng thời gian này con định sẽ điều dưỡng thật tốt, cho nên lượng cơm ăn vào có lẽ sẽ nhiều hơn, mẹ đừng cảm thấy kỳ quái!

- Con nghĩ gì thế, được vậy thì còn gì bằng?

Nói đến đây, Vương Nhu có vẻ chần chừ, nhưng sau một hồi đắn đo suy nghĩ, bà vẫn nói:

- Triệt nhi, con đừng nghĩ đến chuyện của cha con nữa, sau này chúng ta cứ sống thật tốt là được…

- Vâng… - Trần Triệt tỏ vẻ miễn cưỡng đáp.

Tuy rằng hắn đã sớm ném người cha chưa từng gặp mặt kia lên chín tầng mây, nhưng dù sao vẫn phải ra vẻ một chút mới được.

...

Bữa cơm này kéo dài độ khoảng nửa tiếng, cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại mấy cái đĩa trống.

Tuy nhiên, trong nồi vẫn còn thừa nửa chén cơm.

Không phải Trần Triệt ăn không nổi, mà vì hắn không muốn mẫu thân cảm thấy hắn còn đói.

Cơm nước xong xuôi, Trần Triệt chủ động đi rửa chén.

Lúc này, trời đã sụp tối.

Nếu là trước kia, khoảng thời gian này hắn sẽ đi đọc sách.

Nhưng bây giờ thì không!

Quay về phòng, Trần Triệt cách quãng mở trạng thái cao áp, chịu đựng tình trạng ho khan, tăng tốc vận hành Thổ Nạp Pháp. Tuy vậy, nhiệt lượng trong cơ thể hắn vẫn tiêu hao một cách nhanh chóng.

Đến khi bầu trời chỉ còn một màu đen đặc, hắn lại bắt đầu cảm thấy đói.

Hắn nằm trên giường, lẳng lặng nhìn xà nhà.

Hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hắn phải cẩn thận sắp xếp lại mới được.

Đầu tiên, bình Phệ Nguyên cần một lượng lớn dược liệu mới có thể mở ra trạng thái cao áp.

Tiếp theo, luyện võ trong trạng thái cao áp sẽ khiến sức ăn của hắn tăng vọt.

Cuối cùng, hắn cần một nơi yên tĩnh để tu luyện.

Dược liệu, thức ăn và nơi tu luyện…

Ba thứ này đều cần có tiền.

Nhưng hiện tại, số tiền mà hắn đang có cũng chỉ hơn một lượng bạc.

Còn số bạc của cậu thì hắn thật sự không muốn đụng đến, trừ phi không còn cách nào khác.

- Ta phải nghĩ cách kiếm thêm ít tiền mới được…

Trần Triệt âm thầm lên kế hoạch.

Nếu muốn đi ra ngoài, hắn buộc phải cân nhắc việc của Lưu A Cẩu.

- Tên khốn! – Trần Triệt cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.

Sau khi học được Thổ Nạp Pháp, hắn cũng hiểu biết phần nào về võ giả.

Tu luyện Thổ Nạp Pháp đến đại thành, một cánh tay có thể nâng một khối đá nặng trăm cân, lúc này, mới miễn cưỡng xem như nhập môn.

Ví dụ như cậu, có lẽ đã nhập môn được vài năm.

Còn Lưu A Cẩu thì… chắc chắn chưa được xem là võ giả nhập môn.

Việc này cũng dễ hiểu, hắn ta làm khổ sai thì làm gì có đồ ngon mà ăn, cho nên, dù không bị thương thì cùng lắm hắn ta cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút.

Giờ bị thương, nói không chừng ngay cả người bình thường cũng không bằng.

Muốn giải quyết người này… có lẽ không khó.

Cái khó chính là làm sao để người của nha môn không phát hiện…

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Yếu Mà! của Vũ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhattieuhongtran
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.