Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dò Xét

Phiên bản Dịch · 1762 chữ

Một đêm bình yên.

...

- Trần gia đại tỷ, gạo và lương thực là do Vương ca nhờ ta mang đến cho tỷ, tỷ mau cất đi!

- Đa tạ vị đại ca này, dám hỏi đại ca xưng hô như thế nào?

- Không không, tỷ đừng gọi ta là đại ca, tỷ là tỷ tỷ của Vương ca, thì cũng là tỷ tỷ của ta, ta họ Ngô, tỷ cứ gọi Ngô Hưng là được rồi.

...

Trong phòng, sau khi nghe đoạn đối thoại này, Trần Triệt mới buông dao găm trong tay xuống.

Mới tờ mờ sáng, hắn đã tỉnh giấc vì đói.

Vừa nghe có tiếng động bên ngoài, hắn liền chộp lấy con dao găm do cậu để lại.

Giờ xem ra, có lẽ là hắn đã nghĩ quá nhiều.

...

- Trần gia đại tỷ, tên Lưu A Cẩu kia bị Vương ca đâm một đao, hiện đang chui rúc trong ổ của đám ăn mày ở nội thành, không dám ló mặt ra ngoài. Tỷ cứ yên tâm, có người vẫn luôn theo dõi hắn, nếu có bất kỳ động tĩnh gì, ta sẽ lập tức báo cho tỷ biết.

- Xin đa tạ…

- Có gì đâu chứ, Vương ca là bằng hữu của ta, lại có ân với ta, đây là việc ta nên làm…

...

- Ngô Hưng huynh đệ… ngươi biết đệ đệ của ta… khi nào sẽ được thả không?

- Việc này ta cũng không rõ, nhưng chắc không lâu lắm đâu. Bang Thiên Lang của chúng ta có người ở nha môn mà, đâm một tên ăn mày cũng không phải chuyện gì to tát.

...

- Hóa ra Lưu A Cẩu trốn trong ổ của đám ăn mày ở nội thành… - Trong phòng, Trần Triệt thầm nói.

Thành Thạch Hỏa có đến mấy cái ổ ăn mày, trong số đó, cái ở nội thành là “cao cấp” nhất, những tên ăn mày bình thường không có tư cách ở đó.

Có hai nguyên nhân chính yếu.

Thứ nhất, thành Thạch Hỏa được xây dựng phía trên mỏ đá Liệt Dương, cũng chính vì thế, càng đến gần nội thành, xác suất tà ma xuất hiện càng ít.

Đối với đám ăn mày không có đá Liệt Dương, nơi đó tương đối an toàn.

Thứ hai, ổ ăn mày nằm ở gần chợ, hơn nữa, vì là khu vực nội thành nên việc “làm ăn” cũng khá khẩm hơn.

Sau khi biết được vị trí cụ thể của Lưu A Cẩu, trong lòng Trần Triệt đã có một vài suy tính.

...

Nửa tiếng sau, hai mẹ con Trần gia ngồi vào bàn dùng bữa sáng.

Bữa sáng gồm một nồi cháo loãng được nấu bằng nửa chén cơm thừa tối qua, thêm vào một ít gạo, ngoài ra còn có một đĩa dưa muối.

Trần Triệt uống một hơi ba chén cháo, coi như miễn cưỡng… no nước.

Thấy con trai ăn khỏe như vậy, âu cũng là chuyện tốt, Vương Nhu liền chủ động nhắc đến chuyện Ngô Hưng đến thăm nhà lúc sáng.

- Triệt nhi, sáng nay, bằng hữu của cữu cữu con đem đến 20 cân gạo, còn có 3 cân thịt, giờ trong nhà không thiếu lương thực, con cứ yên tâm mà ăn…

- Mẹ, lúc đó con đã tỉnh, đều nghe thấy được! – Trần Triệt uống một ngụm cháo rồi đáp.

Vương Nhu khẽ gật đầu, rồi bất giác thở dài:

- Hai mươi cân gạo và 3 cân thịt… chắc cũng không ít tiền! Bất kể đó có là tiền của cữu cữu con hay bằng hữu hắn thì chúng ta cũng không thể lấy không được. Hay là lát nữa mẹ đến cửa hàng may Lâm gia nhận một ít việc may vá về làm, cũng có thể kiếm được vài đồng.

Nghe vậy, Trần Triệt từ từ đặt chén xuống.

Hắn biết rõ mẫu thân không phải loại người có thể an tâm nhận sự giúp đỡ từ em trai.

Ở thế giới này, cô nương gả đi rồi chính là bát nước hắt đi.

Dù phụ thân của hắn – Trần Chiếu – đã bặt vô âm tín mười chín năm, nhưng trong lòng mẫu thân, bà vẫn là con dâu Trần gia, với cậu là hai nhà tách biệt.

Nếu đã không cùng nhà, vậy phải tính toán cho rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Trần Triệt cảm thấy có hơi đau lòng.

Mười chín năm…

Đời người có mấy cái mười chín năm?

Hắn không biết sao mẫu thân lại phải khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy.

Đồng thời, hắn cũng lờ mờ đoán được vì sao nguyên chủ lại chấp niệm việc tìm phụ thân, thay mẫu thân hỏi cho ra lẽ.

Sau một hồi trầm tư, hắn nói:

- Mẹ cứ ở nhà đi, đợi lát nữa con đi tìm xem có nơi nào cần tiên sinh dạy đọc sách không, thuận tiện ghé cửa hàng may Lâm gia nhận việc thay mẹ…

Không đợi Vương Nhu đáp, hắn đã nói tiếp:

- Kỳ thi Huyện kế tiếp phải đợi một năm nữa, con cũng lớn rồi, không thể ngồi không mãi được. Còn cái tên khốn kiếp kia thì đã có người để mắt đến hắn, con chỉ cần né tránh một chút là được mà! Con chọc không được, chẳng lẽ trốn cũng không được à?

Hắn nói một hơi, xem như chặn hết tất cả những lời Vương Nhu muốn nói.

Tuy trong lòng rất lo lắng, nhưng bà cũng không biết nên phản bác như thế nào.

...

Ăn cơm xong, Trần Triệt khoác một thân trường bào thư sinh ra cửa, hắn không chỉ đem theo một lượng bạc còn sót lại, mà còn mang theo con dao găm do cậu lưu lại.

Sau khi rời khỏi nhà, hắn đi thẳng đến khu chợ nằm gần nội thành.

Dù đã ăn sáng những hắn vẫn cảm thấy rất đói.

Không phải bụng đói, mà là mỗi một tế bào trên người đều đang kêu gào.

Hắn biết rõ nhu cầu cấp thiết của cơ thể về dinh dưỡng để phát triển.

...

Khoảng nửa tiếng sau, Trần Triệt đã đến khu chợ, ổ của đám ăn mày nằm gần đó.

Giờ đang là buổi sáng, trên đường người qua kẻ lại, tiểu thương bày đầy sác sạp hàng ở hai bên đường.

Trần Triệt bước đến trước một sạp bán bánh bao.

Trên sạp, một lồng bánh bao vừa ra lò bốc khói nghi ngút, mùi thịt tỏa ra khắp bốn phía, khiến hắn hận không thể cướp lấy và ăn ngay tại chỗ.

- Khách quan, muốn mua bánh bao thịt à? Bánh bao thịt vừa ra lò, hai mươi văn tiền một cái.

Bà chủ quán đeo một cái tạp dề dài thượt, vừa thấy dáng vẻ như quỷ chết đói của Trần Triệt, bà ta liền cười nói.

- Cho ta năm cái! – Trần Triệt vừa nói vừa lấy ra mấy khối bạc vụn.

- Có ngay! – Bà chủ nhận lấy bạc, cắn cắn mấy cái, sau khi xác định là thật, bà tay mới dùng lá sen gói năm cái bánh bao đưa cho hắn.

Trần Triệt cầm lấy bánh bao, nhanh chân rời đi, sau khi đi được hơn mười mét, hắn mới vội vã lấy bánh bao ra nhai ngấu nghiến.

- A… - Mùi thơm của gạo hòa cùng mùi thơm của thịt, mang theo hơi nóng chui tọt vào bụng Trần Triệt, hắn có cảm giác mỗi một tế bào trên người mình đều đang reo hò, cùng với đó là cảm giác khỏe khoắn trước nay chưa từng có.

- Khụ khụ! – Nhưng sau hai tiếng ho khan, hắn lại bắt đầu thấy đói.

Vì vậy, Trần Triệt tiếp tục ăn bánh bao.

Ăn hết bánh bao, hắn lại mua thêm hai cái bánh kẹp thịt.

Ăn hết bánh kẹp, lại ăn đến cảo thịt.

Dưới tác dụng của Thổ Nạp Pháp và trạng thái cao áp, hắn có cảm giác dạ dày của mình đã biến thành một cái lò nung, hễ là thức ăn chui vào đó thì sẽ lập tức tan biến.

...

Trong vòng nửa tiếng, Trần Triệt đã đi từ đầu này sang đầu kia của khu chợ, một lượng bạc trắng cũng nhanh chóng tiêu sạch.

Ngày thường, với số bạc đó, Trần gia có thể chi tiêu được một tháng đấy!

Nhưng hôm nay, chỉ trong một buổi sáng, hắn đã tiêu hết.

Đương nhiên, số bạc trắng này không hề bị lãng phí.

So với trước kia, hắn không chỉ cảm giác khí lực gia tăng, mà cơ thể cũng nhẹ nhàng và linh hoạt hơn.

- Tuy Thổ Nạp Pháp còn chưa đến đại thành, nhưng hiện tại, ta đã mạnh hơn so với người bình thường.

Trần Triệt siết chặt nắm đấm, thầm đánh giá.

Không thể không nói, bình Phệ Nguyên thật sự rất lợi hại.

Nếu có đủ thịt ăn, đảm bảo duy trì trạng thái cao áp trong một khoảng thời gian dài, theo hắn thấy, chỉ cần một ngày, hắn có thể tu luyện Thổ Nạp Pháp đến đại thành.

...

Thể lực tăng lên khiến Trần Triệt càng có thêm lòng tin.

Sau khi ổn định tâm trạng, hắn cầm lấy cái bánh kẹp thịt cuối cùng, giả vờ như vô tình đi ngang qua ổ ăn mày.

Hôm nay hắn đến đây với mục đích xác định tình trạng hiện tại của Lưu A Cẩu.

Giờ đang là phiên chợ sớm, đúng ngay thời điểm dễ xin ăn nhất, cho nên trong ổ ăn mày có rất ít người.

Bên trong, có một đám ăn mày đang tụ lại với nhau, vừa nhìn liền thấy.

Trần Triệt híp mắt quan sát.

Ở đằng kia, giữa đám ăn mày, có một tên ăn mày còn khá trẻ, hắn ta cởi trần, trên người toàn là sẹo, phần bụng được quấn băng trắng. Tên này đang ngồi tựa vào góc tười, miệng nhồm nhoàm nhai, trên tay hắn ta là một con gà quay, bên cạnh còn đặt một vò rượu, thoạt nhìn rất là hạnh phúc.

Xung quanh hắn ta là một đám ăn mày quần áo lam lũ, miệng không ngừng chảy nước dãi.

- Mẹ kiếp! Hắn ăn còn ngon hơn ta! – Tần Triệt thầm mắng.

Cùng lúc đó, dường như người nọ cũng cảm giác được, hắn ta đột nhiên buông con gà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Triệt.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của hai người giao nhau.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Thật Không Yếu Mà! của Vũ Tam Mao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhattieuhongtran
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.