Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mắt thần

Phiên bản Dịch · 3137 chữ

“Em gái, cậu học sinh tên Cổ Tiến sẽ do em phụ trách việc điều tra, anh và Tĩnh sẽ ra ngoại ô thành phố để tìm Ninh Lạc.”

Sáng hôm nay Nhuận Ám thức dậy rất sớm, lại còn cố ý ăn mặt chải chuốc kỹ càng và thắt caravat. Nhuận Lệ trợn mắt nhìn ông anh ruột của mình, cô nghĩ một là anh mình có bệnh, hai là đi họp báo gì gì đó, nhưng khi nghe anh ta bảo đi cùng Nhâm Tĩnh ra ngoài thì cười hì hì:

“Ái chà chà, anh thân yêu của em bình thường vẫn gọi là bạn Nhâm Tĩnh, cô Nhâm Tĩnh, Miss Nhâm các kiểu sao? Giờ thì thân thiết đến mức gọi là Tĩnh rồi à?”

“Em nhiều chuyện quá, gọi sao kệ anh. Được rồi, trông cậy vào em đấy, có linh cảm nhớ báo cho anh. Mà nè, để đề phòng thôi chuyện như lần trước, em và anh phải có một ám hiệu. Nếu em có dự cảm phải nói từ ‘Hắc Phong’ để chứng minh thân phận, ok nhé?”

Nhuận Lệ vừa nghe những lời này lập tức nhớ tới chuyện lần trước, cả người cô co rúm lại và gật đầu liên tục.

“Em nhớ đấy nhé, đừng tự ý tham gia vào hành động của bọn anh, chỉ cung cấp số liệu thôi. Anh rất lo cho em đấy, bảy năm trời nay anh đã cố hết sức bảo vệ em, đừng phụ lòng anh.”

Nhuận Lệ nhìn gương mặt kiện định không gì so sánh được của anh trai, gật đầu ra vẻ đã hiểu. Khi anh vừa xuống lầu đã thấy xe của Nhâm Tĩnh chờ ở nơi đó từ rất lâu.

“Xin lỗi em nhé Tĩnh, anh đến muộn. Em đợi lâu không?”

“Không sao, hôm nay em gặp được người thứ ba trong danh sách cha để lại nên rất vui. Tính ra em tìm hai anh em nhà anh hết ba năm trời đấy.”

Nhìn gương mặt cao hứng của cô, Nhuận Ám đột nhiên cảm giác đây là một sự trùng hợp đáng sợ.

Mẹ của Tĩnh bị quỷ giết chết ba năm trước, còn lúc anh ta và Nhuận Lệ đến cái thành phố này sống cũng là ba năm trước. Làm gì có chuyện trùng hợp dữ vậy, khi cha của Tĩnh vừa mất tích thì ông ngoại mua cho cô một căn nhà cũng nằm ở ngay thành phố này! Chẳng lẽ tất cả đều do thế lực nào đó trong cõi âm u điều khiển sao? Vậy là anh và Tĩnh không phải ngẫu nhiên gặp nhau. Nhớ đến mấy hôm trước ở nhà cô….

“Em quá ngây thơ rồi, cái chết của Âu Tuyết Nhạn đã chứng minh cho việc chúng ta không thể lấy năng lực yếu ớt rách nát bây giờ ra để đấu với mấy con quỷ. Với trí tuệ và cơ thể của con người có lẽ bọn mình chỉ đành nhìn nó bày trò đùa giỡn, còn nạn nhân thì vẫn chết y như mình linh cảm. Vì vậy em quyết định phải nâng cấp năng lực tâm linh của chúng ta, theo em đến tầng hầm.”

Vừa nói đến đây hai người họ đã xuống đến tầng hầm nhà cô. Điều làm Nhuận Ám bất ngờ chính là ở đây rộng đến mức khó tin, anh ước tính chỗ này gần bằng hai phần ba sân bóng đá. Tầng hầm được ngăn thành nhiều gian phòng, trong đó chứa nhiều dụng cụ quái dị, chỗ thì để thuốc và dược phẩm, đặc biệt nhất là bốn góc trong phòng đều lắp một tấm gương. Anh đứng bất cứ chỗ nào đều thấy cực kì nhiều ảnh phản chiếu của mình, dựa theo lời của Nhâm Tĩnh, nếu một ngày năng lực của anh đạt đến một trình độ nhất định thì có thể nhìn thấy những thứ u ám kia thông qua ảnh phản chiếu vô hạn của mình.

“Em xây tầng hầm này sau khi tham khảo nhật ký của cha, ngoài ra em cũng tự sưu tầm vài thông tin để chế tạo nên nó. Chỉ tiếc là những nghiên cứu của em hầu hết đều chẳng có kết quả, năng lực tâm linh trong ba năm nay cũng có tăng lên nhưng không biểu hiện rõ. Theo em anh có thể thử, đơn giản vì thể chất của anh do trời sinh nên chắc sẽ khác với em.”

Đầu tiên cô dẫn anh vào căn phòng chứa rất nhiều chiếc bình hóa học, ống nghiệm, ly chịu nhiệt và đèn cồn. Cô ta cầm một ống nghiệp rồi đưa cho anh:

“Thuốc này do em chế tạo, anh yên tâm em đã uống thử rồi. Nguyên lý của nó là kích thích mã gen trong cơ thể con người và thông qua đó để giải phóng những năng lực tiềm ẩn. Thuốc có thể giúp cho anh tăng năng lực tâm linh lên một thời gian ngắn, em thì không thấy biểu hiện rõ ràng, nhưng riêng anh thì em không chắc. Dù sao em chế tạo nó bằng khoa học nên không có tác dụng phụ, còn hiệu quả thì chắc anh đừng hy vọng nhiều vì năng lực của anh thuộc về huyền bí.”

Nhuận Ám cau mày nhìn lọ dung dịch màu xanh biếc bằng ánh mắt ác cảm. Theo như Tĩnh nói thì cô cũng chả biết thuốc này có tác dụng gì:

“Thôi quên nó đi, tất cả mọi chuyện nếu đi đường tắt đều sẽ phải trả một cái giá khá cao, tốt nhất chúng ta nên bắt đầu xây nền móng đã.”

“Được, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

Tiếp theo cô dẫn Nhuận Ám vào trong một căn phòng có bốn con rối không có gương mặt được làm bằng nhựa plastic dựng ở bốn góc tường.

“Đáng lẽ em sẽ dùng tượng sáp vì nó là thứ tốt nhất để huấn luyện nhưng… hì hì mắc quá, nên em lấy con rối để thay thế . Đây là cách huấn luyện được cha em ghi trong nhật ký, đầu tiên anh ngồi trên ghế sau đó em sẽ khóa cửa lại. Công tắc mở đèn sẽ nằm ở bên ngoài, một khi em tắt đèn đi căn phòng này sẽ chìm vào bóng tối, anh phải giữ đúng tư thế này ngồi lì ở đây không ăn không uống cho đến lúc anh nghe được tiếng động ở bên ngoài mới thôi. Em có đặt máy nghe lén trong đây, khi nghe được âm thanh bên ngoài anh cứ hô lên. Nếu sau khi đèn mở lại mà anh phát hiện con rối đã thay đổi vị trí, tức là năng lực tâm linh của anh đã được kích hoạt.”

“Anh bảo này, cách huấn luyện của em còn nguy hiểm hơn các thứ đại loại như tiên đĩa…. nữa.”

“Thế thì anh cứ uống thuốc, hai cách của em anh chọn cái nào cũng được.”

Nhuận Ám buồn rầu nhìn quanh căn phòng, anh chẳng biết mình nên chọn cách nào nữa. Nhưng vào lúc này anh nhớ đến cái xác vặn vẹo kinh khủng của Âu Tuyết Nhạn, những nguy hiểm trong tương lai mà anh và em gái phải đối mặt, trong lòng bắt đầu hạ quyết tâm.

“Anh nghĩ kĩ rồi, anh sẽ ở trong phòng này, nhưng con rối có hoạt động không đấy?”

“Em có thử rồi, lúc đó sau hơn hai mươi mấy tiếng đồng hồ em có nghe được tiếng động, sau đó em lấy chìa khóa mở cửa thì phát hiện con rối thật sự di chuyển. Em thề đấy, không có gạt anh đâu. À mà tất nhiên em nói trước huấn luyện này có nguy hiểm nhé. Em không đảm bảo lúc đó anh còn sống, nếu như anh chết ở chỗ này thì cũng đồng nghĩa với việc năng lực tâm linh của anh cũng chỉ đến thế thôi.”

Mẹ kiếp, sau câu này giống trong anime chiến đấu của Nhật Bản quá vậy? Mà thôi, dù sao Nhuận Ám cũng phải chấp nhận, anh ta có năng lực tâm linh mà, những chuyện nhỏ vậy mà còn sợ thì tiếp theo sống sót kiểu gì? Thật ra bị nhốt trong một căn phòng cả bốn góc đều có con rối cũng làm cho tim Nhuận Ám đập mạnh, tuy nhiên khoảng nửa tiếng sau anh đã bình tĩnh lại.

Có cái quái gì mà phải sợ chứ….

Anh tự an ủi bản thân mình. Nhuận Ám trốn đủ rồi, giờ muốn sống chỉ có cách liều mạng nâng cao năng lực mà thôi. Bởi vì điện thoại di động cũng bị lấy đi nên anh không biết mình ngồi đây bao lâu rồi. Người xây căn nhà này cũng rất giỏi, cả phòng kín bưng không có tia sáng nào lọt vào bên trong. Nhuận Ám nghe ngóng xung quanh, trong bóng tối vô tận chỉ có tĩnh lặng.

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, sau vài tiếng không ăn không uống thể lực của anh bắt đầu suy giảm, cơn buồn ngủ cũng bám chặt lấy mí mắt của anh.

“Mệt quá, không được, mình không thể ngủ.”

Anh ta không hề hay biết lúc này đã là 0 giờ đêm, mặc dù Nhuận Ám cố gắng trợn muốn lòi cả tròng mắt và quơ tay quơ chân nhưng cuối cùng cơn mệt mỏi đã chiến thắng, anh gục đầu xuống và tiến vào mộng đẹp.

Cũng không biết đã bao lâu anh ta mới dụi mắt tỉnh lại nhưng anh cảm giác có cái gì đang đặt trên người mình….

“Hì hì, ai dè lúc đó anh ngủ quên, em không tin được luôn! Mà may cho anh, nếu anh mà tĩnh dậy trễ vài phút nữa thì bây giờ anh không thể ngồi cạnh em rồi.”

Trên đường đến nhà của Ninh Lạc, Nhâm Tĩnh không quên trêu chọc Nhuận Ám vài câu.

“Thực sự rất ma quái. Có thật là em không hề cố ý để con rối lên người anh lúc anh ngủ chứ?”

“Chứ anh nghĩ sao? Em đâu rảnh làm vậy, lỡ anh tỉnh thì sao? Với lại em có lý do gì để làm như thế?”

Mặc dù biết Nhuận Ám không nghiêm túc trách cô nhưng Nhâm Tĩnh vẫn thấy vừa bực vừa buồn cười. Tâm trạng của Nhuận Ám bắt đầu thả lỏng, nhìn những hàng cây xanh rì rào tỏa bóng mát rượi:

“Thành phố tụi mình ngoài nhà cao tầng thì chỉ có.. chung cư, ngoại ô có vẻ yên bình, không khí mát mẻ, anh còn thấy được cả đường chân trời nữa. Nhắc mới nhớ, thành phố này nằm trong khu vực duyên hải nên chắc là nghề đánh bắt cũng rất phát triển, để anh tìm chỗ nào mua một chút hải sản về cho Nhuận Lệ ăn.”

“Thiệt tình, anh chẳng lo lắng gì cả.”

Cô mỉm cười nhìn ra ngoài khung cửa, nhớ lại lúc họ vừa thí nghiệm xong cô đã nói với Nhuận Ám:

“Em muốn nhờ anh một chuyện.”

“Sao? Em nói đi.”

“Chúng mình đã cùng nhau đi một quãng đường xa như vậy rồi, quan hệ của anh và em không chỉ là hợp tác nữa, nên anh đừng kêu em là em Nhâm Tĩnh, nghe rất là khách sáo chẳng thân thiết gì cả. Gọi em là Tĩnh thôi nhé. Anh biết đấy, lúc cha mẹ rời xa em, chẳng có ai…”

“À… anh hiểu rồi, ok Tĩnh, vậy anh về nhé.”

Nhuận Ám rất sảng khoái làm theo yêu cầu của cô. Nói thật lòng cô bé này cũng rất dễ thương, chiều cô ấy tí cũng được. Họ cũng sắp đến nhà Ninh Lạc rồi, chẳng hiểu sao lúc đầu Nhuận Ám tính gọi điện cho cậu ta nhưng lại không liên lạc được nên đành phải chạy tới nhà làm phiền. Có vẻ như Ninh Lạc rất hứng thú với năng lực tâm linh, cho nên cậu ta sẽ lại tay bắt mặt mừng với anh và Tĩnh nhỉ?

Cuối cùng họ cũng tới nơi, sau khi xuống xe đột nhiên anh cảm giác có gì đó không ổn. Biệt thự cậu ta bị bão ập đến hay sao mà rách nát dữ vậy, cây trong sân vườn cũng chết khô, theo anh ta nhớ thì Ninh Lạc cưng mấy cái cây còn hơn trứng mỏng nữa. Nỗi bất an dần dần nhen nhóm trong tim anh. Ồ, khóa trên cửa sắt đã bị bẻ mất, chẳng lẽ nhà cậu ta có trộm? Nhưng chuyện đáng sợ chính là anh đã phát hiện trên mặt đất lại có rất nhiều vết máu lưu lại.

“Sao lại như vậy?”

“Anh nghĩ lại có người lưu lại, dấu còn mới, chắc họ mới tới hôm qua thôi.”

Họ vội vàng chạy vào nhà, bên trong không một bóng người, chỉ có vết máu kia đơn độc nằm lại.

“Ở đây đã có người đụng vào, anh xem kìa, hai bên đều bám đầy bụi bặm chỉ riêng chỗ này không có. Lúc nãy em cũng phát hiện vị trí cánh cửa cuối hành lang có rất nhiều mạng nhện bị phá hỏng, trên mặt đất cũng có dấu chân nữa. Chắc chắn đã có người lẻn vào đây hôm qua, nhưng vết máu này là sao?”

Lúc này anh và cô đang ngắm bức tranh có bối cảnh phòng làm việc được treo trên chiếu nghỉ cầu thang, vừa liếc mắt Nhuận Ám đã nhận ra đây là một gian phòng của căn nhà này. Ở chính giữa căn phòng có một vết máu kéo dài đến sát mép giấy.

Đến khúc này thì chắc mọi ngưởi đã thấy sự ma quái rồi đúng không? Chính xác là giữa bức tranh có một con quỷ, bây giờ thì nó đã biến mất. Nhưng chưa đâu, chuyện khủng khiếp hơn còn ở phía sau!

Vệt máu này kéo dài đến sát mép giấy rồi sau đó tràn ra ngoài đời thực! Nó vẫn tiếp tục kéo dài xuống dưới cầu thang và loang lỗ chảy ra hướng cửa chính, giống như dấu vết của một người đầy máu đang bò dưới đất vậy.

“Á!”

Bỗng nhiên Nhâm Tĩnh ôm đầu gục xuống, ngay sau đó từ khóa mà cô ta linh cảm được cũng đã hiện ra.

“Bức tranh của quỷ sao? Đây là từ then chốt cho sự kiện tâm linh lần này?”

Cổ Tiến ở trong nhà hết ăn rồi lại nằm, kể từ ngày bước vào trong biệt thự quỷ quái kia đến giờ cậu ta luôn cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Hôm nay được nghỉ nên không cần lên công ty, cậu quyết định nằm dài ở nhà cho thỏa thích. Cổ Tiến là học sinh từ tỉnh khác đến thuê trọ, mỗi tháng cha mẹ đều gửi tiền cơm lên cho cậu ta.

“Khốn khiếp thật, biết thế mình chạy theo thằng Dược Chân này làm gì, bày trò thể hiện sự nam tính với gái thì đi mà làm một mình đi. Chắc mình phải xem xét lại tình bạn này mới được, ăn ở không lại chạy tới cái nhà u ám tới mức ma thấy cũng bỏ chạy.”

À còn đống mì ăn liền này nữa, cậu ta vì muốn tiết kiệm nên cố gắng nhịn thèm để mua ăn đỡ sống qua ngày. Sau một thời gian dài kiên trì ăn chống đói, bây giờ mỗi lần nhai mì cậu đều có cảm giác như đang bẻ cây nến ra nhai vậy. Húp nốt đũa mì cuối cùng, cậu ta đặt tô xuống đất rồi nằm lăn trên giường. Nói thật phòng của Cổ Tiến còn bầy hầy hơn cả ổ chó, dưới sàn vứt đầy báo chí và khăn giấy, kệ sách để lộn xộn manga và ảnh vẽ.

“Chậc, lâu lâu mới dc nghỉ một ngày lại chẳng biết làm gì, trời thì lạnh, rạp cũng không chiếu phim mới. Mẹ kiếp, càng nghĩ càng chán, biết vậy ngày xưa ở ghép cho rồi.”

Nghĩ là làm, Cổ Tiến tính xem trong công ty có ai cần ở chung không. Trường của cậu ta đang học cũng có vài người quê ở tỉnh và đang sống tạm tại ký túc xá, tất nhiên ở đó tắm giặt rất bất tiện nên cũng muốn dọn ra nhưng chưa tìm được nhà trọ. Lúc này đột nhiên chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh lặng làm Cổ Tiến giật cả mình.

“Alo, ai vậy?”

“Cổ Tiến đúng không? Mình nè, La Quảng Minh.”

“Ồ cậu à, sao thế? Cậu hẹn mình đi chơi bóng rổ đúng không, ok thôi.”

“Xời, cậu á? Mình chỉ bao lần cậu cũng có chơi khá hơn đâu.”

“La Quảng Minh chết bằm, hôm qua chửi mình chưa đủ hả? Còn nói thế nữa bọn mình tuyệt giao!”

“Rồi rồi, giỡn tí thôi cậu căng thế, thế này nhé, buổi tối mình phải trực rồi, nhưng Dược Chân có hẹn mình đi karaoke, cậu đi thay mình được không? Mình hứa sẽ mời cậu ăn cơm.”

“Cái gì, thôi thôi tớ ở nhà đây.”

“Ủa gì, cậu vừa kêu là không giận mà? Sao lại trở mặt nhanh vậy? Thôi xin lỗi mà, lần sau mọi người chơi bóng rổ mình sẽ bảo cậu đã khỏe rồi. Mình nói mời cơm là sẽ mời cơm, quán tùy cậu chọn, tiền mình lo tất. Dù sau mình và Dược Chân đặt trước một tuần rồi, không đi thì không tiện.”

“Hừm, đợi mình tí, mình suy nghĩ xem, tối mình trả lời.”

Cậu cũng chẳng thèm để ý La Quảng Minh năn nỉ mà trực tiếp cúp máy. Miệng thì kêu bạn bè mà đi hát hò không thèm rủ mình.

Tối đến, cơn buồn tiểu dâng lên tràn ngập bụng dưới, cậu ta dụi mắt rồi lờ đờ đi vào WC, sau đó mơ mơ màng màng về phòng, ai đè đập đầu vào cửa cái nên tỉnh lại, trùng hợp làm sao mắt trái cậu ta lại thẳng hàng với mắt thần gắn trên cửa. Ngay khoảnh khắc đó, hành lang dưới ánh sáng mờ ảo trông sâu thẳm hun hút, dưới góc cầu thang bộ có một nữ quỷ tóc tai bù xù đứng ở đó, toàn thân con ả đều tuôn chảy máu tươi, ả chậm rãi bước đến trước cửa nhà cậu.

Ả ta giống hệt như nữ quỷ trong bức tranh vẽ ở căn biệt thự ma quái đó!

Bạn đang đọc Dị Tủng (Bản Dịch) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.