Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước vào trong

Phiên bản Dịch · 1974 chữ

Câu chuyện tâm linh thứ hai : Bức tranh của quỷ.

Thành phố X,

Thế giới xung quanh ta luôn tồn tại biết bao điều bí mật. Nó song hành với cuộc sống của loài người và là đề tài nghiên cứu muôn thuở của những kẻ đam mê tâm linh. Theo khoa học, những điều kinh dị giống với các hoạt động như nhảy bungee hoặc tàu lượn siêu tốc, cảm giác kích thích sợ hãi sẽ làm cho não bơm ra một lượng lớn chất dẫn gồm dopamine, serotonin, endorphin và adrenaline. Nhưng khi nhân loại cất bước trên hành trình khám phá những điều này, họ không biết có rất nhiều chỗ vốn dĩ không nên đặt chân đến, ở đó chỉ có cái chết và sự tà ác dang rộng vòng tay quỷ quyệt chào đón họ….

Vào một đêm không trăng, biệt thự với lớp áo rách nát cũ kĩ do năm tháng ban tặng ấy vẫn đứng sừng sững đầy cô đơn nơi ngoại ô thành phố.

“Dược Chân, cậu thực sự muốn đi vào à?”

Thấp thoáng đằng xa bốn bóng người in trên cánh cổng đã rỉ sắt, có một người nhỏ con đang nói chuyện cùng một kẻ với thân hình cao to:

“Theo như mình hỏi thăm người dân quanh đây, sau khi chủ nhà mất thì biệt thự này bị bỏ hoang, mỗi tối đến có những âm thanh quái dị vang lên, mình không muốn vào trong đâu….”

“Xì, cái thằng này, sau cậu nhát vậy, chúng ta có đến bốn người lận!”

Người cao to vừa mở đèn pin vừa cười to. Đây là một nhóm bốn học sinh chơi thân với nhau, họ đều có sở thích kì quái là mê những câu chuyện huyền bí. Trong nhóm tổng cộng gồm ba nam một nữ, đầu tiên học sinh cao to tên Đoạn Dược Chân còn thằng nhóc nhỏ con là Cổ Tiến, ngoài ra đôi nam nữ còn lại lần lượt là La Quảng Minh và Chu Phong.

“Chà, cái khóa này cũ mèm rồi, Quảng minh, bây giờ phải xem tay nghề của cậu rồi.”

“Ok, để đó mình.”

La Quảng Minh lôi một cây nhíp bằng sắt ra và hí hoáy chọt vào lỗ khóa. Chú của cậu ta làm nghề sửa khóa nên nhờ vậy Quảng Minh cũng học lóm được một ít. Chu Phong lo lắng hỏi:

“Các cậu thấy vui thật hả? Ở đây là một căn nhà bỏ hoang, tụi mình đi vào trong như thế….”

“Cậu làm gì sợ dữ vậy? Năm nào chúng ta chả chơi những trò mạo hiểm kinh dị, khỏi nói đâu xa mới năm ngoài bọn mình chạy tới nơi hỏa táng đấy, chả có ý nghĩa gì cả. Nói đi nói lại, mấy cái như nhà ma hay ảnh bí ẩn ma mị toàn là tin fake. Biết sao bọn mình chọn đến đây không? Vì chủ cũ của nhà này ngày xưa là một họa sĩ có khả năng nhìn thấy ma, tất nhiên ai mà biết họ nói thật hay lừa chúng ta một phen, nhưng ít nhất thì chỗ này mới mẻ hơn so với những nơi mà bọn mình từng đi.”

Cạch!

Cuối cùng ổ khóa đã được mở ra, Đoạn Dược Chân bước vào và nhìn xung quanh biệt thự. Phong cách kiến trúc của nó được xây dựng theo lối Gothic cổ xưa của Đức, toát lên vẻ huy hoàng đầy man rợ của chính dân Gothic gốc Đức ngày họ xâm lược thành Rome. Cây cối trồng ở hai bên vườn đều héo rũ, xung quanh cũng đầy mạng nhện và bụi như chứng minh sự tàn phá của thời gian.

“Quá tuyệt, vào thôi anh em.”

Cửa chính không khóa, lối vào là một hành lang thật dài, sàn nhà có nhiều vết nứt, âm thanh cọt kẹt vang lên liên tục cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra. Tường nhà cũng chẳng khá hơn, đến cả vôi cũng tróc ra, tùy trần nhà có đèn nhưng chắc chắn không có điện do bỏ hoang quá lâu. Họ đi một hồi cũng đến được đại sảnh.

“Khụ…khụ…”

Chu Phong bắt đầu ho khan, ở chỗ này quá nhiều bụi. Lý do cô đến đây là vì Đoạn Dược Chân, thật ra cả nhóm đều biết tình cảm của cả hai người bạn thân thiết này, ví dụ như Chu Phong luôn mặc áo đỏ chỉ vì Dược Chân thích màu này. Họ bắt đầu đi lên cầu thang một cách chậm rãi, người dẫn đần vẫn là Đoạn Dược Chân, La Quảng Minh và Cổ Tiến đi giữa còn Chu Phong đi cuối cùng.

“Căn phòng này có vẻ rất u ám.”

Cổ Tiến men theo tay vịn cầu thang bộ đi lên phía trước và cầm đèn pin chiếu xung quanh đó do cảm thấy không an toàn. Trái ngược lại Quảng Minh rất bình thản đi theo sau lưng Đoạn Dược Chân một cách im lặng. Khi họ đặt chân lên một chiếu nghỉ cầu thang thì đúng lúc này Cổ Tiến hét to chiếu đèn pin thẳng vào tường:

“Trời ơi! Quỷ! Quỷ!”

Ba người còn lại lập tức chiếu đèn pin lên trên vách tường, họ nhìn thấy một bức tranh vẽ chân dung ma nữ mặt chảy đầy máu tươi rất kinh khủng. Riêng Dược Chân lại đến gần vuốt ve bức tranh:

“Gì vậy mọi người ơi, bức tranh thôi mà? Chà, vẽ rất sống động và đẹp đẽ.”

Đây là một bức tranh với bối cảnh phòng làm việc, cơ thể con quỷ đang co rúm lại giống như lưng ả bị dị tật, tròng mắt trắng dã và chảy đầy máu, dưới đất cũng tràn ngập máu tươi.

“Cổ Tiến, cậu làm nhóm chúng ta mất mặt quá, có mỗi bức tranh mà đã thế, lỡ gặp quỷ thật chắc cậu tè ra quần quá haha.”

“Gì gì, ê này La Quảng Minh cậu nói hơi khó nghe nhé, cậu tưởng cậu gan lì lắm hả? Mình thề hứa đảm bảo hễ mà quỷ xuất hiện cậu sẽ còn nhanh hơn thỏ!”

Chu Phong nhịn không được lên tiếng:

“Đủ rồi, hai cậu im đi. Tụi mình không phải đến đây cãi lộn, có bức tranh thôi mà, đi nhanh lên nào.”

“Xì, mình chả thèm so đo với cậu ta.”

La Quảng Minh ngẩng cao đầu đi theo Đoạn Dược Chân. Có vẻ trên lầu hai này nhiều phòng hơn ở dưới, họ chọn đại một phòng và bước vào, trên mặt đất vứa đầy tuýp thuốc vẽ, vài giá vẽ đã mục nát nằm đơn độc trong góc, phía bên trái có một lò sưởi lớn chạy bằng củi.

“Mình nói nè, hèn gì nãy nhìn thấy nóc nhà có ống khói, xem sơ qua thì có vẻ như đây là phòng mà chủ nhà dùng để vẽ tranh, chắc lò sưởi này để đốt những bức tranh bị lỗi. Chà chà, chủ nhà này chết như thế nào nhỉ?”

La Quảng Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời:

“Chuyện này mình không rành, nhưng hình như không phải bị giết. Có điều lúc mình hỏi hàng xóm thì họ không muốn kể lại chuyện này. Cậu cảm thấy căn phòng này như thế nào? Bình thường cậu chính là người có giác quan thứ sáu rất mạnh mẽ….”

“Ý cậu là có ‘thứ gì’ đó đến từ cõi âm không chứ gì? Mình không chắc, cứ xem thêm chút đã, ủa Cổ Tiến cậu lấp ló ở cửa làm gì vậy?”

“Phòng này nhỏ mà, mình đứng ở cửa cũng thấy mà, vô làm chi?”

Đoạn Dược Chân mặc kệ cậu ta, nhặt trang giấy dưới đất lên và phủi lớp bụi trên đó, màu vẽ đã phai mờ nên cậu không nhìn rõ nội dung, chắc là tranh trừu tượng.

“Ồ, giá vẽ và thuốc màu cũng có, bức tranh thì ở đây nhưng lại thiếu hai thứ quan trọng?”

“Thiếu cái gì thế?”

“Bảng pha màu và bút vẽ chứ gì, vậy mà cậu cũng hỏi, tìm thử xem nó nằm ở đâu. Mình đang suy luận theo hướng họa sĩ này muốn đốt toàn bộ tranh, nhưng chưa kịp làm thì đã chết mất tiêu.”

Chu Phong cũng nhíu mày:

“Dược Chân cậu đừng đoán mò.”

“Sao cậu biết mình đoán mò? Cậu nhìn nè, vất lung tung dưới đất, có lẽ bảng pha màu và bút cũng bị ném đi. Cái cậu nên thắc mắc chính là vì sao họa sĩ này phải cố gắng thiêu hủy nó? Với lại không biết bức tranh ngoài cầu thang là ai vẽ?”

“Mình nghĩ chắc cũng không ai ngoài anh ta hết, có thể anh ta nhìn thấy quỷ nên đã vẽ lại chúng nó?”

Đột nhiên Cổ Tiến chạy vào bên trong phòng la lớn:

“Mọi người xem kìa….”

“Cậu lại làm trò gì nữa vậy?”

La Quảng Minh thực sự chịu không nổi một thằng có thần kinh yếu như Cổ Tiến, biết vậy đã không dắt theo cậu ta rồi. Dù bốn người đều thực tập chung một đơn vị nhưng Cổ Tiến không thuộc ban của họ, bình thường luôn treo cái vẻ không sợ trời không sợ đất lên mặt, bây giờ thì lòi cái đuôi nhát cấy ra. Đoạn Dược Chân hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

“Tóm lại các cậu cứ theo mình là biết.”

Ba người ngạc nhiên nên cũng ráng theo cậu ta quẹo sang bên kia hành lang và đến một căn phòng khác, khi Dược Chân mở đèn pin lên để xem xét xung quanh cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đó là bức tranh giống hệt bức ở trên chỗ chiếu nghỉ ngoại trừ việc không có con quỷ. Họ bắt đầu cảm thấy nể tay họa sĩ bí ẩn này, có thể sao chép giống y như đúc vậy. Bỗng nhiên bọn họ hơi run rẩy, có khi nào đã từng có một con quỷ ở đây không? La Quảng Minh lấy can đảm nói:

“Hừ, cái…cái này có gì đâu, nhất định là tay họa sĩ kia hư cấu ra nữ quỷ, chứ trên đời này đào đâu ra quỷ đúng không?”

“Này các cậu, mình… mình về được chưa?”

Chu Phong dù sao cũng là con gái, quỷ hay ma gì thì cô cũng cảm thấy ghê tởm bầu không khí này nên chỉ muốn chạy thẳng về nhà thôi. Dược Chân suy nghĩ một chút:

“Đến đây được rồi, thời gian cũng không còn sớm, bọn mình nhìn thấy cả rồi nên chúng ta nên đi thôi.”

La Quảng Minh vốn còn muốn pha trò một chút nhưng khi nhìn lại căn phòng u ám mang đầy vẻ tà ác kia lại hơi sợ nên cũng biết điều không quậy nữa. Cậu nói:

“Cứ quyết định thế đi.”

Cổ Tiến không có ý kiến, cậu ta chỉ muốn về sớm chừng nào hay chừng đó. Sau đó nhóm bọn họ chạy còn nhanh hơn cả gió trốn khỏi căn nhà này. Trong lúc ra đến cửa Đoạn Dược Chân vô tình nhìn địa chỉ nhà có viết họ của chủ nhân nên mới hỏi La Quảng Minh:

“Ê cho mình hỏi, họa sĩ kia tên gì?”

“Nãy tớ cũng có hỏi rồi, hình như …. À nhớ rồi anh ta tên là Ninh Lạc.”

Cũng vào thời điểm đó, trong một căn nhà nhỏ nơi thành phố, Nhuận Ám đang chăn êm nệm ấm ngủ say thì bỗng giật mình thức dậy. Sau đó trong đầu anh ta lại hiện lên gương mặt và tên của một người.

“Cổ Tiến, đây là người chết tiếp theo…”

Bạn đang đọc Dị Tủng (Bản Dịch) của Hắc sắc hỏa chủng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.