Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể ôm tôi không

Phiên bản Dịch · 2525 chữ

Dịch giả: Vấn Tâm Bất Hối

"Đại sư, đại sư!"

Tần Tuyết ôm tôi, sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, liên tục gọi tôi.

Tôi xua xua tay, ra hiệu rằng tôi không sao, rồi gắng gượng hết sức quay đầu lại nhìn phía sau.

Ký thân linh vốn đứng sau lưng tôi, không biết từ lúc nào đã bay đi xa, đứng bên cửa sổ của tòa lầu Trương Soái ở, nhìn tôi bằng cặp mắt lá răm thon dài sắc sảo, ánh mắt âm u băng lãnh.

Cô ta đi xa rồi.

Chắc không sao nữa......

Ý nghĩ này vừa lóe lên, lá bùa Dẫn Lôi vô thức rút ra trong lúc nguy cấp trên tay tôi thình lình rơi xuống đất, trước mắt tối đen một mảnh ngất đi.

"Đại sư! Đại sư!" Vào khoảnh khắc ngất đi, tôi nghe thấy giọng nói kinh hoảng tột độ của Tần Tuyết, "Có ai không, mau mau tới cứu người với!"

Ngày hôm sau.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm trên giường xếp hành quân trong cửa tiệm.

Tần Tuyết  quấn tạp dề, bận rộn tới lui.

Đã một tuần trôi qua, âm khí trong bụng cô ấy tiêu tán đi không ít, bụng cũng nhỏ đi rất nhiều, cho dù đang quấn tạp dề, vẫn có thể nhìn ra vóc dáng cô ấy dần trở nên quyến rũ hấp dẫn hơn. Thêm nữa, cô ấy còn cố ý mặc một chiếc váy rộng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện vấn đề gì.

Tôi thu lại ánh mắt, cố gắng dùng sức muốn ngồi dậy.

Tuy nhiên, đầu tôi vẫn choáng váng như trước, toàn thân bủn rủn, căn bản không còn sức lực.

Đây là kết quả của việc tối hôm qua bị ký thân linh tấn công, nội lực không đủ lại tiêu hao quá mức mà ra.

“Đại sư, cậu tỉnh rồi sao?” Thấy tôi chật vật ngồi dậy, Tần Tuyết đặt bát cháo vừa nấu xong xuống bàn, vội vàng chạy tới đỡ tôi, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ xót xa, “Đại sư, bây giờ cậu cảm thấy thế nào, có còn khó chịu trong người không? "

Rõ ràng, đêm qua sau khi tôi ngất đi, là cô ấy đã đưa tôi trở về, và luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho tôi đến tận bây giờ, không hề rời khỏi.

Thực sự không biết làm thế nào mà cô ấy có thể đỡ tôi lên xe, rồi lại từ xe dìu tôi vào nằm trên giường trong cửa tiệm, nhưng tôi chắc chắn rất vất vả.

Nghĩ đến điều này, lòng tôi chợt nóng bừng.

Tôi lắc đầu, nói rằng tôi vẫn ổn.

Tần Tuyết không yên tâm, sau khi kiểm tra tôi một lượt, chắc chắn rằng toàn thân tôi đều bình thường, cô ấy mới bưng tới chén cháo đã nấu xong, tự tay đút từng muỗng từng muỗng cho tôi.

Nhìn thấy gương mặt chân thành và xinh đẹp của Tần Tuyết, trong lòng tôi bỗng dâng trào một cảm giác ấm áp: Mẹ tôi vốn  mất sớm, một thân tôi lớn lên đều nhờ mấy ông già chú bác xuề xòa tùy tiện trong nhà nuôi nấng, được ăn no mặc ấm là tốt rồi, bọn họ làm sao có thể chăm sóc tôi chu đáo và dịu dàng như phụ nữ được?

Mỗi lần đút cho tôi một muỗng, Tần Tuyết đều cẩn thận thổi thổi, để cháo nguội rồi mới đút cho tôi ăn.

Tôi bỗng dưng cảm thấy xúc động muốn khóc.

Trước đây, chưa từng có cô gái nào chăm sóc tôi như thế này.

"Tần Tuyết, cảm ơn cô!"

Tôi chân thành cảm ơn cô ấy.

Tần Tuyết không phát giác ra sự bất thường của tôi, mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, "Đại sư, mạng này của tôi là nhờ cậu cứu cho, chút chuyện nhỏ này có là gì đâu. Hơn nữa, cậu cũng vì cứu Trương Soái mới thành ra như vậy, tôi và Trương Soái sẵn sàng vì cậu làm bất cứ chuyện gì."

Khi nói câu cuối cùng, gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy chợt ửng hồng một cách thiếu tự nhiên.

Lúc đó, tôi không nghe ra điểm gì bất thường, liền không nghĩ nhiều về nó.

Một chén cháo, Tần Tuyết đút suốt cả buổi.

Lúc ăn bát cháo này, lòng tôi lâng lâng một cỗ khoan khoái lạ thường.

Trong chốc lát, tôi bỗng muốn ôm chặt Tần Tuyết vào lòng.

Tuy nhiên, tôi đã kìm lại.

Để di dời sự chú ý của mình, tôi vội vàng cố gắng nhớ lại sự cố bị ký thân linh tấn công đêm qua.

Chỉ suy nghĩ một lát, tôi chợt nhận ra có điểm bất thường: Tối qua Trương Soái vốn không hề đi theo chúng tôi, ký thân linh làm sao có thể theo sau chúng tôi? Ký thân linh bắt buộc phải nương tựa cơ thể mà cô ta nhập vào mới có thể hành động, làm thế nào cô ta tách khỏi Trương Soái và đi theo chúng tôi?

Cô ta rốt cuộc là thể loại gì?

Nghĩ đến đây, tôi chợt ớn lạnh sống lưng.

“Đại sư, cậu sao vậy?” Thấy tôi ngơ ngác nhìn cô không lên tiếng, Tần Tuyết đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi bỗng hoàn hồn, lập tức nói với cô ấy: "Mau gọi điện thoại cho bố cô, hỏi ông ấy xem khi nào có thể hẹn gặp nữ chủ kia."

Nếu cô  gái đó không phải ký thân linh, mà là một thứ khác ...

Trương Soái sẽ càng nguy hiểm hơn!

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Tần Tuyết không dám chậm trễ, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho bố cô, hỏi xem mọi chuyện an bày thế nào.

“Bố đã sắp xếp xong xuôi rồi, đúng hai giờ chiều nay đón đại sư đến gặp Chúc tổng.” Bố Tần Tuyết sảng khoái nói.

Rõ ràng là Tần Tuyết đã kể với bố cô ấy về chuyện con rối.

Tần Tuyết nhìn tôi, sau khi tôi gật đầu, cô ấy lại nói: "Bố, bố nói cho con biết địa điểm, buổi chiều con trực tiếp chở đại sư đi gặp Chúc tổng là được, không cần làm phiền đến bố.”

Lúc đầu, bố Tần Tuyết một mực không đồng ý.

Ông ấy cảm thấy để một mình Tần Tuyết chở tôi đi, không đủ để biểu đạt thành ý của ông ấy.

Trước sự thúc giục của tôi, Tần Tuyết nói hết vốn liếng, mới khiến ông bố nhắn địa chỉ vào điện thoại con gái, còn dặn dò năm lần bảy lượt, hễ có chuyện gì thì gọi ngay cho ông ấy, ông ấy sẽ có mặt ngay.

Sau khi Tần Tuyết liên tục đồng ý, bố cô ấy mới chịu cúp điện thoại.

"Anh yêu ơi, nước tắm đã chuẩn bị xong ..." Vào lúc Tần Tuyết cúp điện thoại, bên phía bố cô bỗng truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ, mang theo chút mập mờ ái muội.

Tôi hơi ngượng ngùng, vô thức liếc nhìn Tần Tuyết.

Tần Tuyết không khỏi giật mình, viền mắt có chút đỏ lên.

Nhìn thấy đôi mắt dửng dưng nhưng đỏ hoe của cô ấy, tôi lờ mờ đoán được vì sao sau khi trở về nước Tần Tuyết lại phải sống một mình trong căn biệt thự lớn như vậy.

"Đại sư, cậu có thể ôm tôi một chút được không?"

Cúp điện thoại xong, khóe mắt Tần Tuyết đỏ lên, cúi thấp đầu hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

Trong tình huống như thế này, tôi không cách nào từ chối được.

Sau khi tôi gật đầu, Tần Tuyết nép mình vào lòng tôi như một chú mèo con với đôi mắt đỏ hoe, còn dụi dụi mặt vào lòng tôi.

Mặt cô ấy rất nóng.

Cơ thể rất mềm mại.

Trên người tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.

Tôi có chút mê mẩn, không kìm lòng được mà vỗ nhẹ vào lưng cô ấy bày tỏ sự an ủi.

Sau khi ôm một hồi, Tần Tuyết thoát ra khỏi vòng tay tôi với khuôn mặt ửng hồng, cúi thấp đầu nói nhỏ: "Cảm ơn cậu, đại sư!"

“Không có gì."

Tôi máy móc nói một câu, để che đậy nhịp tim đang tăng nhanh của mình.

Bầu không khí trong cửa tiệm bỗng phảng phất một chút gì đó vi diệu.

Tần Tuyết đỏ mặt, quay lưng đi rửa chén.

Tôi kiểm tra thời gian. Bây giờ là chín giờ sáng.

Vẫn còn cách cuộc hẹn gặp buổi chiều những năm tiếng đồng hồ.

Tôi ngồi xếp bằng trên giường, vừa bảo Tần Tuyết gọi điện thoại cho Trương Soái, vừa vận khí điều tức.

Ngày hôm qua bị ký thân linh công kích, tôi chịu thua thiệt vì nội khí không đủ, chỉ búng ra được một ngọn Tam Thanh Chân Hỏa, mà uy lực của một ngọn cũng không đủ mạnh, coi như là đấu tay đôi với ký thân linh đi, vì vậy tôi bắt buộc phải nắm bắt thời gian nhanh chóng đột phá qua chướng ngại cấp hai, tăng cường nội khí, khai thông kinh mạch toàn thân càng sớm càng tốt.

Khi tôi đang vận khí điều tức, Tần Tuyết cũng đang gọi điện cho Trương Soái.

Lúc đầu, điện thoại luôn không kết nối.

Sau đó cuối cùng cũng kết nối được, nhưng Trương Soái vẫn một mực giữ im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề và áp chế của cậu ấy.

“Gác máy đi.”

Tôi điều tức xong xuôi, cơn mệt mỏi toàn thân cũng không còn nữa, liền bước xuống giường nói với Tần Tuyết: "Bây giờ cậu ấy không dám nói chuyện với chúng ta, biết cậu ấy còn sống là được."

Tôi có sao nói vậy.

Chỉ cần Trương Soái còn sống, tôi sẽ có cách cứu cậu ấy.

“Đại sư, cứu tôi với!” Chính vào lúc Tần Tuyết cúp máy, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu cứu chói tai của Trương Soái.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Xem ra, tôi phải nhanh lên thôi.

1:30 chiều.

Tần Tuyết lái chiếc xe Porsche 911 của cô đến thẳng nơi mà bố cô đã nhắn tin: Phòng VIP trên tầng 16 của khách sạn Hy Đế ở khu Đông thành phố Hà Hải.

Tôi xuất thân ở vùng nông thôn, khách sạn tốt nhất mà tôi từng thấy là khách sạn tốc hành ở huyện chúng tôi.

Khi Tần Tuyết dẫn tôi vào đại sảnh khách sạn, tôi bị những vật trang trí lấp lánh lộng lẫy màu vàng kim trong đại sảnh làm cho hoa mắt chóng mặt, cảm thấy có chút khó thở.

May thay, có Tần Tuyết đi cùng, tôi mới không đến mức mắc chứng sợ sân khấu.

“Đây là khách sạn do Chúc tổng đứng tên.” Tần Tuyết giới thiệu với tôi, “Chúc tổng phất lên từ nghề buôn bán đồ cổ, sau này bắt đầu mở rộng kinh doanh lấn sang mảng khách sạn và nhà hàng, kiêm luôn mảng tài chính. Cô ấy có tầm nhìn độc đáo, làm nghề gì hái ra tiền nghề đó, chưa bao giờ lỗ vốn. Ngay cả bố tôi cũng ngưỡng mộ cô ấy, nói rằng cô ấy là một “phù thủy” kinh doanh, đến đàn ông cũng phải xấu hổ không bằng.”

Làm nghề gì hái ra tiền nghề đó, chưa bao giờ lỗ vốn?

Trường hợp này căn bản không hề tồn tại.

Vận may của mỗi người là tùy lúc tùy thời, tuyệt đối không có chuyện luôn luôn may mắn, cũng không thể luôn luôn xui xẻo. Vì thế, trong kinh doanh sẽ có lỗ có lãi, không bao giờ có lãi đều đặn mà không bị lỗ.

Trừ khi đi đường bàng môn (1).

Xem ra, Chúc tổng này không phải hạng đơn giản.

Tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Tần Tuyết mỗi khi nhắc tới Chúc tổng, tôi không tiện nhiều lời, chỉ cười cười, sau đó đi theo Tần Tuyết vào thang máy, đi lên phòng VIP.

Ngay khi tôi và Tần Tuyết bước ra khỏi thang máy, một người phục vụ bước tới và dẫn chúng tôi vào phòng VIP.

Khi dẫn chúng tôi đến trước cửa phòng VIP, người phục vụ cúi thấp đầu chào tôi và Tần Tuyết, sau đó xoay người rời đi, hai người phục vụ đứng ở cửa phòng VIP mở cửa ra.

Bên trong phòng VIP rộng lớn, có một cô gái trẻ đang ngồi.

Cô gái trẻ mặc trang phục công sở màu xám bạc, nước da trắng nõn, khí chất ngời ngời, dung mạo xinh đẹp, thật xứng với hai chữ “ngự tỷ” (2).

"Chúc tổng, chúng tôi là ..."

Sau khi vào phòng VIP, Tần Tuyết lộ ra vẻ mặt sùng bái đánh tiếng chào hỏi cô gái trẻ, sau đó bắt đầu chỉ vào tôi giới thiệu.

Cô gái trẻ quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét quét một vòng đánh giá tôi và Tần Tuyết, cuối cùng chuyển tầm mắt lên người tôi, biểu lộ vẻ chán ghét lạnh lùng, “Cậu chính là đại sư phong thủy mà ông chủ Tần nhắc tới?”

“Phải.”

Tôi gật đầu, không khiêm tốn cũng không kiêu căng.

Cô gái trẻ cười khinh thường, không chút khách khí nói: “Đại sư phong thủy phải không? Vậy cậu giúp tôi xem tướng một chút, xem xem dạo gần đây tôi sắp xảy ra biến cố lớn gì. Nếu như xem đúng, có thể ở lại tiếp chuyện, nếu như xem sai...... Cút!”

“Cô......”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tuyết thoáng chốc tái mét, cả người run lên vì tức giận.

Cô ấy không ngờ, Chúc tổng lại nói nặng lời khó nghe như vậy.

Hơn nữa, cô ta rõ ràng là cố ý gây khó dễ tôi.

Tôi lướt nhìn cô gái trẻ.

Thiên đình (3) của cô ta xám xịt, âm u không sáng.

Tôi ngăn Tần Tuyết lại, ra hiệu cho cô ấy đừng kích động, sau đó quay đầu nói với cô gái trẻ: "Tôi có thể nhìn ra, cô sắp gặp xui xẻo!”

Cô gái trẻ phút chốc nổi giận.

“Còn nữa, mời Chúc tổng thật sự đi ra.” Không đợi cô ta nói gì thêm, tôi lạnh lùng nói tiếp: “Đừng lãng phí thời gian của nhau!”

Chú thích:

(1) Bàng môn tả đạo: Đường lối không chính trực, ngay thẳng.

(2) Ngự tỷ: Từ chỉ cô gái tài mạo song toàn, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, hình mẫu hoàn hảo.

(3) Trong nhân tướng học, vùng trán tính từ chân tóc đến chân mày được chia làm bốn: Thiên trung, Thiên đình, Tư không và Trung chính; mỗi  phần cách nhau trên dưới 1cm.

Hết Chương 29

Bạn đang đọc Đệ Nhất Phong Thủy Sư [Bản Dịch] của Trác Nhiễm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VấnTâmBấtHối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.