Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngã vào lòng cô ấy

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

Dịch: Vấn Tâm Bất Hối

Tôi lắc đầu: "Tôi không biết."

Tiếng hét thất thanh vừa rồi sắc bén và chói tai, nhưng lại cực kỳ ngắn, tôi không chắc đó có phải là giọng của Trương Soái hay không.

“Đại sư, chúng ta đi vào, vào xem xem?” Thân thể Tần Tuyết dán chặt vào cánh tay tôi, giọng nói không ngừng run rẩy, “Trương Soái cậu ấy, sẽ không xảy ra chuyện đâu?”

Cơ thể cô ấy rất mềm mại.

Mùi hương rất thơm.

Nhưng lúc này tôi không thể phân tâm.

“Cô có chìa khóa nhà của Trương Soái không?” Tôi trầm giọng hỏi Tần Tuyết.

"Lúc trước cậu ấy muốn đưa cho tôi......" Giọng nói của Tần Tuyết tràn đầy ảo não, "Nhưng tôi lại... không cần."

Xem ra, đành phải bước tới gõ cửa thôi.

Lúc này, tôi mới có chút hối hận để cho Tần Tuyết đi theo.

Bây giờ không biết tình hình Trương Soái rốt cuộc ra sao, lại phải phân tâm bảo vệ Tần Tuyết, ký thân linh kia có lệ khí rất nặng, bất cẩn một chút cũng có khả năng xảy ra chuyện khó lường. 

“Cầm lấy cái này, hễ gặp phải tà ma thì cứ đâm thật mạnh vào nó.” Nghĩ xong, tôi lôi ra cành đào nhuộm chu sa nhét vào bàn tay nhỏ nhắn của Tần Tuyết, trầm giọng nói với cô ấy, “Đi sát theo tôi, nhớ kỹ  chưa?”

Tần Tuyết gật đầu: "Nhớ rồi.”

Sau khi dặn dò Tần Tuyết xong, tôi chậm rãi đi về phía trước.

Điều kỳ lạ là, khi tôi đến gần cánh cửa, tiếng gõ cửa vẫn đều đặn vang lên bên trong bỗng nhiên biến mất!

Bước chân tôi chợt khựng lại.

Sau đó, tôi vô thức liếc nhìn Tần Tuyết ở phía sau, rồi giơ tay gõ cửa mấy tiếng.

Két.

Tôi mới gõ cửa ba lần, cửa đột ngột mở ra.

Trương Soái xuất hiện ở cửa với nụ cười trên môi, dưới mắt vẫn còn quầng thâm như cũ, ánh mắt mất tập trung, tinh thần uể oải, đầu tóc rối bù xù như ổ gà.

“Ủa, Tiểu Tuyết, đại sư, nửa đêm nửa hôm, hai người sao lại đến đây?” Sau khi mở cửa, Trương Soái đứng dựa vào cửa mỉm cười chào hỏi tôi và Tần Tuyết, nhưng thân người lại chặn ngang cửa, dường như có ý không cho tôi và Tần Tuyết đi vào.

Hơn nữa, bộ dáng chào hỏi tôi như thể tối nay cậu ta mới gặp tôi lần đầu tiên.

“Trương Soái, cậu không sao chứ?” Tần Tuyết bước tới, lo lắng quét nhìn Trương Soái một vòng từ trên xuống dưới, “Mới có mấy ngày không gặp, sao cậu lại gầy như vậy? Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng hét từ nhà cậu vang lên, có phải là cậu hét không? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trương Soái vẫn đứng chặn ở cửa, nở một nụ cười gượng gạo: "Mình không sao, chỉ là ngủ say trở nên cuồng loạn thôi..."

Khi cậu ta nói lời này, miệng không ngừng dẩu ra chỉ vào phòng, nháy mắt lia lịa với tôi và Tần Tuyết, sau đó cười khanh khách nói tiếp: "Đã khuya lắm rồi, hai người về sớm đi nhé, chỗ tôi bất tiện, không giữ hai người được...”

Cậu ta luôn miệng cười toe toét, nhưng ánh mắt thì chứa đầy sự van nài.

Dường như sợ tôi và Tần Tuyết bước vào cửa.

Kỳ lạ!

Lúc trước cậu ta đặc biệt đến cửa tiệm cầu xin tôi giúp đỡ, bây giờ tại sao lại sợ tôi và Tần Tuyết vào cửa, nài nỉ chúng tôi rời đi?

"Chúng tôi sẽ đi ngay..."

Trong lòng tôi sinh nghi, miệng thì nói chiếu lệ với Trương Soái, nhưng tầm mắt lại chuyển dời ra sau lưng cậu ta thăm dò.

Vừa lướt nhìn qua, tôi liền thấy ký thân linh!

Ký thân linh đang đứng ngay lối vào huyền quan (1) sau lưng Trương Soái, giương cặp mắt lá răm thon dài sắc sảo nhìn tôi và Tần Tuyết, ánh mắt băng lãnh âm u.

Cảm giác ớn lạnh sâu tận đáy lòng tôi lại trào dâng.

“Tiểu Tuyết, cậu có nhớ mặt dây chuyền mà mẹ mình đã tặng mình nhân dịp sinh nhật vài năm trước không?” Ngay  khi tôi nhìn chằm chằm ký thân linh, Trương Soái bỗng nhiên biến sắc hốt hoảng, thốt ra một câu dường như chẳng liên quan gì, “Mình không tìm thấy nó, cậu hãy quay về nhà tìm xem, có phải mình để quên ở nhà cậu rồi không?”

Khi nói những lời này, Trương Soái lại nháy mắt với tôi và Tần Tuyết, vẻ mặt như cũ, đầy sợ hãi và van nài.

Tần Tuyết lập tức hiểu ý, nhanh chóng gật đầu đáp ứng: “Được, lát nữa mình quay về nhà tìm giúp cậu.”

“Đi mau!” Sau khi Tần Tuyết đồng ý, Trương Soái thình lình vươn tay đẩy tôi và Tần Tuyết, thì thầm nói: “Mau lên!”

Sức lực Trương Soái rất mạnh.

Tôi và Tần Tuyết không kịp để tâm cảnh giác, liền bị cậu ta đẩy ra xa.

Rầm!

Cùng lúc đó, Trương Soái đột nhiên đóng sầm cửa.

Cánh cửa gần như đóng sát lại trước chóp mũi tôi và Tần Tuyết.

Rõ ràng, cậu ấy rất lo lắng và hoảng sợ, nóng lòng muốn đuổi tôi và Tần Tuyết đi.

"Đại sư ..." Tần Tuyết đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi tôi, "Thứ đó vẫn còn ở bên trong, chúng ta phải làm sao mới cứu được Trương Soái bây giờ?"

"Quay về trước đã."

Tôi trầm giọng nói với Tần Tuyết.

Lúc vừa nhìn thấy Trương Soái, tôi vội vàng liếc mắt nhìn sơ một lượt, tuy rằng hiện tại cậu ấy âm nhược dương suy, nhưng chí ít đêm nay không nguy hiểm đến tính mạng.

Huống chi, cậu ấy còn cố tình nhắc đến mặt dây chuyền mà mẹ mình tặng, chắc chắn là đang ám chỉ cho chúng tôi.

Chỉ là, ký thân linh đang ở đó, cậu ấy không tiện nói thẳng mà thôi.

Ngoài ra, vào lúc Trương Soái đẩy tôi đi, tôi đã nhét vào tay cậu ấy một lá bùa hộ mệnh, tối thiểu nó có thể cứu mạng cậu.

“Vâng.”

Tôi nói muốn rời đi, Tần Tuyết không dám chậm trễ, lập tức đi theo sau tôi, vội vàng bước xuống lầu.

Sau khi đi ra khỏi tòa nhà cuối cùng, tôi trầm giọng hỏi Tần Tuyết: "Vừa rồi Trương Soái nói rằng mặt dây chuyền mà mẹ cậu ấy tặng bây giờ đang ở nhà cô? Có thể cho tôi đi xem được không?”

“Tôi cũng đang lấy làm lạ đây.” Tần Tuyết lắc đầu, “Đại sư không biết đâu, thân thể Trương Soái từ nhỏ đã rất yếu, mặt dây chuyền đó là do mẹ cậu ấy đặc biệt thỉnh về từ một cao nhân, trước giờ luôn đeo trên cổ, không hề cởi bỏ, làm sao có thể bỏ quên trong nhà của tôi được chứ?”

Tôi cau mày: "Ý của cô là, mặt dây chuyền vẫn còn trên người Trương Soái?"

Tần Tuyết gật đầu: "Vâng..."

Thật kỳ lạ!

Nếu mặt dây chuyền vẫn còn trên người Trương Soái, tại sao cậu ấy lại cố tình hỏi Tần Tuyết tìm mặt dây chuyền? Cậu ấy đang gợi ý cho chúng tôi điều gì?

“Vậy cô có biết mẹ Trương Soái thỉnh mặt dây chuyền ở đâu không?” Tôi hỏi Tần Tuyết.

Nói không chừng, bên trong mặt dây chuyền này có ẩn chứa huyền cơ gì đó.

Nếu không, tại sao Trương Soái lại cố ý nhắc đến nó?

Tần Tuyết nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hai mắt chợt sáng lên nói: "Tôi nhớ ra rồi, lúc trước Trương Soái đặc biệt khoe khoang rằng mặt dây chuyền này được thỉnh về từ tay một vị nữ chủ có biệt danh “Độc nhất nhãn”, nữ chủ đó thần thông quảng đại, trước đây làm ăn phát đạt với nghề buôn bán đồ cổ, nhưng bây giờ phạm vi kinh doanh đã mở rộng hơn”.

“Độc nhất nhãn?”

Tôi nhíu mày, "Vị nữ chủ này chỉ có một con mắt à?"

Phụt!

Tần Tuyết không khỏi che miệng cười.

Nụ cười của cô ấy thật tươi tắn xinh đẹp, khiến khung cảnh trước mắt người ta bừng sáng.

"Sở dĩ chị ấy được gọi là “Độc nhất nhãn”, bởi vì chị ấy rất gợi cảm và quyến rũ, nghe nói đàn ông chỉ cần nhìn chị ấy bằng một con mắt thôi cũng bị mê hoặc, đây là tin đồn truyền miệng nói vậy. Nhưng tôi lại nghe bố tôi nói rằng do chị ấy có con mắt rất độc, chỉ cần nhìn qua đồ vật liền giám định được thật giả, chơi đồ cổ chưa từng nhìn lầm hàng, nên mới có biệt danh này.”

Tần Tuyết nhìn tôi cười trong trẻo, đôi mắt đen lay láy lấp lánh đầy ánh sao, khiến người ta nhìn mà tim đập rung rinh.

Tôi không dời đi ánh mắt và hỏi: "Vậy bố cô có thể liên lạc được với chị ta không?"

Biết đâu chừng, có thể từ vị nữ chủ này nghe ngóng được tin tức gì đó về mặt dây chuyền đeo trên cổ Trương Soái.

Tần Tuyết gật đầu: “Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho bố tôi, chắc hẳn ông ấy có phương thức liên lạc với vị nữ chủ này."

Trong khi trò chuyện, chúng tôi đã đi ra bên ngoài khu phố.

Tần Tuyết lại tình nguyện xung phong đưa tôi trở lại cửa tiệm.

Tôi không có xe, đường sá bên ngoài lúc này cũng không một bóng người, tôi chỉ có thể nhờ Tần Tuyết đưa tôi quay về cửa tiệm thôi.

"Khư khư khư..."

Ngay khi tôi mở cửa lên xe, một   tràng cười khúc khích trầm thấp, âm u đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

Tôi giật thót tim, quay phắt đầu lại nhìn, liền thấy ký thân linh đang đứng sau lưng tôi, nhìn tôi bằng cặp mắt lá răm thon dài sắc sảo.

"Ta không phải đã nói, việc giữa ta và hắn, ngươi đừng nhúng tay vào hay sao?”

Ký thân linh mặt mày lạnh băng, giọng điệu âm lãnh.

Nói xong, tóc của cô ta bỗng nhiên xù lên, cả người căng phồng như diều gặp gió, sắc mặt u ám lao thẳng về phía tôi!

Trong lúc cấp bách, tôi tùy tiện búng ra Tam Thanh Chân Hỏa, phóng tới ký thân linh.

Bùm!

Một trận nổ vang dội.

Tôi đột ngột lùi lại mấy bước, cảm thấy đầu óc choáng váng, tai kêu ong ong, cơ thể mềm nhũn như một vũng bùn nhão.

“Đại sư, cậu sao vậy?” Bên tai tôi truyền đến tiếng thảng thốt kinh ngạc của Tần Tuyết.

Ngay sau đó, tôi mềm nhũn ngã vào vòng tay cô ấy ...

Chú thích:

(1) Khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách , có tác dụng bảo vệ sinh khí trong nhà.

Hết Chương 28

Bạn đang đọc Đệ Nhất Phong Thủy Sư [Bản Dịch] của Trác Nhiễm Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VấnTâmBấtHối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.