Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thổ lộ ngay trước mặt bạn bè trong lớp (2)

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Chương 2: Thổ lộ ngay trước mặt bạn bè trong lớp (2)

Hắn cứng cổ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống, sau đó lắp bắp nói: “A… Thích chân cậu… rất trắng?”

Sao mình biết được mình thích cậu ở điểm nào nha?

Tô Giang chỉ biết là, An Nhu là người khó có khả năng chấp nhận lời thổ lộ của hắn nhất trong lớp, vì thế hắn mới cố ý lựa chọn An Nhu.

Cũng không thể trách hắn, bởi Tô Giang thật sự quá quý hiếm, được cả trường chào đón vô cùng, thành tích ưu tú diện mạo lại tuấn tú, tất cả những thứ này khiến hắn trở thành mẫu người yêu lý tưởng trong lòng rất nhiều nữ sinh.

Tô Giang rất sợ mình tùy tiện chọn một nữ sinh để thổ lộ xong đối phương sẽ đồng ý, như thế ngày sau mình cũng không biết phải xử lý thế nào.

Nhưng Tô Giang nhớ kỹ hắn từng nghe mọi người nói, dường như An Nhu không có hứng thú với nam sinh, như vậy hẳn hắn sẽ bị từ chối, cũng có thể tránh được lúng túng và phiền phức tiếp sau.

Sau này hắn chỉ cần tìm cơ hội xin lỗi An Nhu một tiếng là được.

Hơn nữa, mấu chốt là, chân An Nhu thật sự rất trắng nha.

Mỗi lần thấy cô mặc váy ngắn hoặc mặc quần đùi, dù là Tô Giang cũng sẽ không tự chủ được mà nhìn thêm vài lần.

Tô Giang mới vừa nói ra lời này, cả lớp yên tĩnh như chết, ngay sau đó, đám học sinh bắt đầu ồ lên xì xào bàn tán.

“Tô ca thật trâu!”

“ĐM! Không ngờ Tô Giang lại có thể thích An Nhu, chẳng trách bình thường hắn hờ hững với học sinh trong lớp như thế.”

“Dám thổ lộ ngay trước mặt cả lớp, tôi phục Tô Giang!”

“Mau im đi, mặt thầy Trương đen thui lui rồi.”

Quả nhiên¸ sắc mặt thầy Trương đã khó coi tới cùng cực.

Thấy ấy nhíu chặt mày, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Giang, lớn tiếng rống giận:

“Tô Giang! Em cút ra ngoài cho thầy!”

Tiếng gầm giận dữ kia hệt như sấm sét, khiến cả lớp đều yên tĩnh lại.

Tô Giang cũng bị tiếng rống bất thình lình dọa sợ hết hồn. Hắn sửng sốt vài giây đồng hồ rồi mới cúi đầu xám xịt chạy ra ngoài, ngoan ngoãn như một con gà!

Hắn vừa ra khỏi phòng học đã nghe thấy thầy Trương đứng sau để lại một câu: “Các em tự học!”

Phịch!

Cửa phòng học bị đóng sập lại, hiển nhiên thầy Trương đang tính đi tìm Tô Giang hàn huyên một phen!

Không còn giáo viên, chỉ chớp mắt cả phòng học đã sôi sùng sục, các học sinh bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều đang bình luận hành động kinh người của Tô Giang ban nãy.

“Lần này Tô Giang bất chấp tất cả rồi, dám thổ lộ ngay trước lớp, quá kích thích!”

“Đúng thế, đây đúng là tin tức bùng nổ nhất của lớp chúng ta, đoán chừng sẽ lan truyền khắp toàn trường.”

“Liệu An Nhu có đồng ý không? Mình cảm thấy hình như An Nhu cũng có ý với Tô Giang.”

“Khó mà nói được, bình thường trông An Nhu rất cao lãnh, chưa chắc đã thích Tô Giang.

An Nhu đang ngồi rất bình tĩnh phía trước, tiếng ồn ào xung quanh như không liên quan gì với cô.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, chiếu ra dung nhan tuyệt mĩ, khóe miệng cong lên như đang mỉm cười.

“Chân rất trắng?” Cô nhẹ giọng thì thầm, trong giọng nói lộ ra ý hài hước.

“Ha ha, đêm tay tôi sẽ cho cậu biết, chân bà đây không chỉ trắng mà còn có thể đạp!”

“Bốp!”

Một tiếng đập bàn vang dội quanh quẩn trong phòng làm việc yên tĩnh.

“Tô Giang, em điên rồi đúng không?”

“Có phải em cảm thấy em có thành tích tốt nên có thể muốn làm gì cũng được?”

Trong văn phòng, thầy Trương tức giận tới mức cả người run run, tay chỉ vào Tô Giang, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép.

Trước đây cùng lắm Tô Giang cũng chỉ ngủ trong lớp, thầy Trương cũng gần như là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Nhưng chuyện hôm nay lại có tính chất khác biệt hoàn toàn. Các học sinh một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng chắc chắn sẽ ầm ĩ tới mức toàn trường đều biết.

Một khi chuyện này truyền tới trong tai hiệu trưởng, sợ là ngay cả thầy ấy cũng khó có thể giải thích được. Trong lòng thầy Trương chỉ cảm thấy vô lực thật sâu.

Tô Giang cúi đầu im lặng đứng trước mặt thầy Trương, ngoan ngoãn hệt như một con gà con.

“Lão Trương, thầy nghe em giải thích…”

“Em gọi thầy là cái gì?”

“Khụ khụ… Thầy Trương!”

Tô Giang thầm tát miệng mình một cái. Bình thường gọi lão Trương đã quen, hiện tại thuận miệng, quên mất đổi.

“Chuyện này thật sự có nguyên nhân thật.”

“Ách… Nguyên nhân chính là…”

Đại não Tô Giang nhanh chóng vận chuyển, tình huống trước mắt đã thành như vậy, hắn cũng không biết phải dùng lý do gì để lấp liếm.

Cũng không thể nói cho lão Trương biết chuyện hệ thống được, đúng không?

Trong lúc nhất thời, Tô Giang cũng không nghĩ ra được lý do gì để ngụy biện. Hắn dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho trót, cắn răng nói:

“Nguyên nhân chính là vì em muốn yêu đương!”

“Hả?”

Lão Trương ngơ ngác, không ngờ Tô Giang nghẹn thật lâu, cuối cùng lại nghẹn ra một câu như vậy?

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.