Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tín điều nhân sinh của Tô Giang

Phiên bản Dịch · 1054 chữ

Chương 11: Tín điều nhân sinh của Tô Giang

Hai vệ sĩ hơi xấu hổ gật đầu. Mặc dù bọn họ không muốn thừa nhận nhưng thực tế đúng là như vậy.

“Thú vị thật, nếu là thế, có vẻ hắn cũng không có ác ý quá lớn với An Nhu. Nhưng cũng khó nói, cũng có thể là Phong gia với Lâm gia giở thủ đoạn.”

“Nhưng khả năng này rất nhỏ, bởi theo như lời cậu nói, hắn có bối cảnh đơn giản, hơn nữa từ trước tới nay hắn chỉ là một học sinh lớp 12 bình thường không có gì lạ, chỉ là thành tích hơi tốt một chút mà thôi.”

“Nghe các người nói hắn như thế, thật khiến tôi cũng nổi hứng thú với hắn.”

An Minh Kiệt cũng không ngừng động tác trên tay, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.

Hắn vốn định để Lý Tài xử lý tên học sinh kia, nhưng hiện tại xem ra, cách làm này đã không còn ổn thỏa.

Một mặt là vì Tô Giang có biểu hiện đặc biệt, một mặt khác, An Minh Kiệt sợ em gái mình đã động lòng với Tô Giang.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn đau đầu. Hắn cũng không định buộc em gái ở bên cạnh cả đời, hắn cũng hi vọng em gái mình có thể tìm được bến đỗ tốt đẹp.

Từ nhỏ tới lớn, An Minh Kiệt chưa từng để An Nhu tham dự vào chuyện trong gia tộc, cũng bảo vệ An Nhu rất tốt, không để con bé tiếp xúc với bất kỳ một nam sinh xấu nào.

An Minh Kiệt không hi vọng An Nhu dính vào mấy chuyện của gia tộc hắc đạo.

“Nhu Nhu, ăn cơm thôi!”

Chỉ chốc lát sau, An Nhu đã thay bộ váy ngủ màu hồng xuống tầng, ngồi bên bàn cơm chờ An Minh Kiệt bưng đồ ăn ra.

“Hai người đã ăn chưa? Có muốn ăn chung không?” An Minh Kiệt nhìn về phía hai vệ sĩ, hỏi dò.

Hai vệ sĩ vội vàng từ chối, lui về nghỉ trước.

An Minh Kiệt nhìn ra bọn họ sợ mình, cũng không ép buộc. Dù sao hắn cũng không thể cưỡng ép người ta phải rụt rè ngồi xuống bàn ăn chung với mình được, đúng không?

Trên bàn cơm, An Nhu ngồi đối diện với An Minh Kiệt.

“Anh, có phải canh gà hôm nay anh bỏ hơi nhiều đường rồi không?” An Nhu húp một hớp canh, cảm thấy hơi ngọt.

“Nhiều ư?” An Minh Kiệt vội vàng múc thử một muỗng.

Mùi vị giống bình thường mà?

Ngọt chỗ nào?

An Minh Kiệt thấy em gái hơi mất tập trung, cũng bất đắc dĩ.

“Nhu Nhu, có phải hôm nay có người tỏ tình với em không?”

Đang ăn cơm, đột nhiên An Minh Kiệt hỏi thẳng vào chủ đề này.

“Ừm… A?!”

An Nhu mơ màng gật đầu, ngay sau đó lập tức giật mình.

“Không có chuyện gì đâu anh, em đã giải quyết xong rồi, em kêu đám vệ sĩ dạy dỗ hắn một trận nhớ đời rồi!”

An Nhu giương nắm đấm nhỏ nhắn lên vung vẫy trong không khí, mặt lộ ra vẻ hung ác.

An Minh Kiệt thấy em gái không nói thật, trái tim lạnh đi phân nửa.

Em từng dạy bảo hắn rồi?

Dạy bảo kiểu nào?

Dạy tới trong ngực người ta sao?

Nếu không phải hắn ta đã nghe vệ sĩ báo cáo, đoán chừng hắn ta đã tin lời em gái mình.

An Minh Kiệt thở dài một tiếng: “Cuối tuần này dẫn cậu ta về nhà thử đi?”

Hắn gần như đã cho rằng, em gái mình đã thích người ta rồi.

Thân là anh trai, đương nhiên hắn phải khảo sát đối tượng của em gái thử mới được.

Nếu tên nhóc Tô Giang kia có bối cảnh sạch sẽ thật, tính cách cũng không tệ, mình cũng có thể yên lòng hơn một chút.

Dù sao thì An Nhu cũng đã tới tuổi yêu đương rồi, thời kỳ trưởng thành dễ rung động, hắn không cản được, cũng không cần phải cản.

Gia phong của An gia rất tiến bộ, tôn trọng tự do yêu đương, không ép buộc đám cưới gia tộc.

An Nhu: “???”

“Cái gì mà dẫn… dẫn cậu ta về nhà thử?”

An Nhu dừng động tác húp canh, vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu nổi anh trai mình lại nổi cơn thần kinh gì.

“Cái người tên Tô Giang kia, dẫn cậu ta về để anh xem thử giúp em. Nếu em thật lòng thích cậu ta, anh cũng có thể giúp em.”

“Cái gì mà… Em nhổ vào!”

An Nhu kịp phản ứng, xấu hổ đỏ mặt đứng bật dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào An Minh Kiệt.

“Ai… ai thích cậu ta?”

“Anh, em cảnh cáo anh, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bừa, sao em có thể thích tên khốn kiếp kia được?”

“Vậy anh kêu Lý Tài giết cậu ta?”

“Anh dám!”

Trong lúc gấp gáp, An Nhu miệng nhanh hơn não. Chờ khi cô ý thức được mình lỡ lời, lại thêm ánh mắt sâu xa của An Minh Kiệt, An Nhu chỉ thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.

“Em… Em không thèm nói chuyện với anh nữa. Hừ!”

An Nhu buông bát xuống, xoay người định rời đi. Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ tới chuyện gì, lại hùng hổ đi tới bên cạnh An Minh Kiệt, bàn chân thon dài trắng nõn giẫm mạnh một cái.

“Hít…” An Minh Kiệt hít sâu một hơi.

An Nhu giẫm mạnh lên chân anh trai mình, lực giẫm còn mạnh hơn lực đạp Tô Giang lúc tối.

Sau đó cô mới đen mặt xoay người đi lên lầu.

“Cái con bé này!”

“Em ăn cho hết cơm đi đã!”

An Minh Kiệt im lặng ôm chân. Cô em gái này của hắn lần nào cũng không biết lớn nhỏ nặng nhẹ, đúng là được người nhà chiều hư rồi!

An Minh Kiệt thở dài một tiếng, lại lặng lẽ đổ cơm trong bát An Nhu vào bát mình, càn quét sạch sẽ.

Bạn đang đọc Để Ngươi Thổ Lộ, Ngươi Tìm Tới Hắc Đạo Thiên Kim? (Dịch) của Mộ Nhị Thập Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.