Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác khách đến nhà

Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Cùng Mạc Chính Sơ đến sảnh chính trong gia tộc, nơi chuyên dùng để đãi khách.

Vừa bước vào, Dịch Thu liền thấy được gia chủ Ngụy gia đang ngồi đối diện nói chuyện với cha mình.

Ngụy Hồng Thành, thực lực gần với Dịch Thương Thiên cùng Hưng Ninh thành Thành chủ, chiến lực xếp thứ ba trong thành Hưng Ninh.

Ở ngay bên cạnh Ngụy Hồng Thành là một nam tử trông trạc tuổi Dịch Thu.

Lúc Dịch Thu cùng Mạc Chính Sơ đi vào sảnh chính, tên này trước tiên chú ý đến Dịch Thu với bước chân vô hồn và sắc mặt tái nhợt thì lấy làm hả hê.

Ngụy Tử Kỳ, con trai cả của Ngụy Hồng Thành cũng là người thừa thế của Ngụy gia, nguyên nhân Dịch Thu bị Đại tiểu thư phủ Thành chủ hiểu lầm, tất cả đều là tác phẩm của người này!

Nhìn con trai mình cùng Mạc Chính Sơ đi tới, Dịch Thương Thiên ánh mắt loé lên cảm giác phức tạp, nhưng rất nhanh bị che đậy, Ngụy Hồng Thành ở bên cạnh cũng không chú ý tới.

Mặc dù vài ngày trước, Dịch Thương Thiên vẫn không hiểu vì sao Mạc Chính Sơ lại sẵn sàng ở bên cạnh làm một người hầu cho con trai......Điều này thật sự khó tin.

Với thân phận Đại trưởng lão Dược Thần Cốc, xem như gặp Thiên Tử của Vương Triều Đại Chu cũng không cần hành lễ, nhưng bây giờ đi theo con mình tựa như lẽ thường, Dịch Thương Thiên có chút sợ hãi.

Dù đã mấy ngày thời gian, vẫn chưa hoàn toàn bỏ đi được cái cảm giác sợ hãi đó.

"Dịch huynh đại nạn không chết thật là một việc đáng mừng. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thật ra ta cũng có trách nhiệm lẽ ra đã đến xin lỗi từ lâu. Nhưng Dịch huynh nằm hôn mê mấy hôm nên cũng không tiện, hôm nay đến đây mong Dịch huynh thứ lỗi."

Ngụy Tử Kỳ đứng dậy đi tới Dịch Thu chắp tay, mặc dù nói lời xin lỗi nhưng trong giọng nói nghe ra lại có điểm châm chọc.

Khuôn mặt nhợt nhạt của Dịch Thu nổi lên vẻ tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Tử Kỳ, sau đó đi tới Dịch Thương Thiên tỏ ý không muốn nhìn thấy dáng vẻ của tên Ngụy Tử Kỳ này.

Thời điểm đưa lưng về phía phụ tử Ngụy gia, nháy mắt ra hiệu với Dịch Thương Thiên, tiếp đó mới ngồi xuống hừ lạnh, cũng không thèm nhìn Ngụy Tử Kỳ.

"Xem ra Dịch huynh đối với ta vẫn còn có chút hiểu lầm, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ đến Túy Tiên Lầu đặt một bàn tiệc để bồi tội với Dịch huynh, mong rằng Dịch huynh có thể nể mặt."

Ngụy Tử Kỳ một lần nữa ôm quyền vẻ mặt vẫn tươi cười nói.

Càng nhìn Dịch Thu không cao hứng hắn lại càng vui vẻ, như là cười trên nỗi đau của người khác mới làm cho hắn càng thêm giá trị.

"Ngụy Tử Kỳ! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Nếu như không phải ngươi âm mưu hại ta! Ta làm sao có thể thành bộ dáng như bây giờ! Đừng ở đây giả nhân giả nghĩa mèo khóc chuột! Các ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?"

Dịch Thu như không thể nhịn lại lửa giận trong lòng, vỗ mạnh vào trên bàn chỉ vào Ngụy Tử Kỳ nói với giọng căm ghét.

"Dịch huynh sao lại nói như vậy? Xảy ra chuyện như vậy mọi người đều không muốn, ta và gia phụ mang theo thiện ý đến đây là muốn chỉ ra cho Dịch gia một con đường sáng, không phải sao?"

Ngụy Tử Kỳ vẻ mặt đùa giỡn.

"Đường sáng? Đường sáng cái gì? Ngụy gia các ngươi lại có hảo tâm như vậy? Thật coi ta là con nít ba tuổi!"

Dịch Thu âm thanh lạnh lẽo tràn ngập hận ý.

Đem tâm lý của người trẻ tuổi đang từ một người Võ Tu đầy hứa hẹn trở thành một kẻ vô dụng, màn trình diễn khá hoàn hảo.

Đến nỗi Mạc Chính Sơ ở bên cạnh luôn phải khom người cúi đầu, sợ biểu cảm kinh ngạc trên mặt mình có thể làm cho cha con Ngụy gia nhìn ra sơ hở.

Hắn thực sự kinh ngạc, nếu không biết rõ mọi chuyện chỉ sợ đã bị biểu hiện của Dịch Thu trực tiếp lừa gạt rồi.

"Dịch Thương Thiên, sự việc con trai ngươi ta đã nghe nói, mặc dù thật đáng tiếc nhưng cũng nên đối mặt với thực tế, đừng bị hận thù làm cho choáng váng đầu óc. Ba tháng sau là khoá mới gia tộc luận phẩm, Dịch gia các ngươi trong khoảng hơn trăm năm đã thua hai mươi bốn khóa, gia tộc liền theo đó mà rơi xuống cửu phẩm gia tộc hạ giai như bây giờ, lần này các ngươi mà không thắng được đến lúc đó không còn thân phận quý tộc sẽ có kết như thế nào, nghĩ ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta.”

Ngụy Hồng Thành khinh thường liếc mắt nhìn Dịch Thu, những biểu hiện của Dịch Thu hắn không thèm để vào mắt, trực tiếp mở miệng hướng Dịch Thương Thiên nói.

“Không cần phải quanh co lòng vòng, có chuyện gì cứ nói thẳng là được, từ hơn mười năm trước Dịch gia chúng ta bị buộc tới Hưng Ninh thành này, Ngụy gia các ngươi vẫn luôn có tư tâm riêng, hôm nay cần gì phải ở đây múa mép!”

Dịch Thương Thiên lạnh giọng nói.

“Được, ta đây cũng nói thẳng. Dịch Thương Thiên, thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng gia tộc luận phẩm chỉ cho phép người dưới ba mươi tuổi tham gia, cho nên ngươi mạnh mẽ cũng là vô dụng. Vốn con trai của ngươi thực lực cũng không tệ, nghĩ gia tộc năm nay cũng có nắm chắc cho dù không thăng cấp cũng có thể bảo lưu địa vị…..”

Nói tới đây, Ngụy Hồng Thành lại liếc nhìn Dịch Thu, thầm nghĩ con trai mình nhiều nhất có thể coi là tài trí bình thường lại có thể hãm hại một tên võ si ngốc của Dịch gia như vậy, quả nhiên khí số Dịch gia đã hết.

Dịch Thương Thiên lạnh lùng nhìn Ngụy Hồng Thành, cũng không trả lời.

Ngụy Hồng Thành như không để ý, tầm mắt Hướng Dịch Thương Thiên, tiếp tục nói: “Nếu thật sự đợi đến ba tháng sau luận phẩm gia tộc, cái danh cửu phẩm cũng mất, lúc đó là thời điểm cả bầy sói tranh ăn, Dịch gia sẽ chẳng còn cả mẩu xương, cho nên…….không bằng đến phủ thành chủ tự thoái vị nhường ngôi, lại đem tất cả tài sản của gia tộc đem đến Ngụy gia ta, đến lúc đó Ngụy gia ta có thể cho mỗi thành viên gia tộc các ngươi về sau hưởng cuộc sống phú, Dịch gia chủ nghĩ như thế nào?”

Nghe Ngụy Hồng Thành nói sác mặt Dịch Thương Thiên hoàn toàn lạnh xuống, ẩn ẩn giận dữ không phải biểu diễn mà hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

Dù biết Ngụy gia đến với ý đồ không tốt, nhưng nghe Ngụy Hồng Thành nói ra, Dịch Thương Thiên vẫn không kìm được lửa giận trong lòng.

Cướp đoạt tài lộ như giết cha mẹ ………….Còn cướp đoạt tài sản gia tộc, chẳng phải là muốn diệt cả nhà người ta sao?

Tóm lại Dịch Thương Thiên phẫn nộ, Dịch Thu cũng thực sự phẫn nộ.

Có khác nhau là, Dịch Thương Thiên phẫn nộ ở trong lòng biểu hiện ra, mà Dịch Thu phẫn nộ phần nhiều là vẻ bề ngoài.

Nhưng cả hai đều có một điểm chung, chẳng hạn như……….đều muốn Ngụy gia phải trả giá đắt vì chuyện này!

Bạn đang đọc Đấu Thần Truyền Thừa (Dịch) của Lạc Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Amatbao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.