Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy Hiểm

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Tử Phong gật đầu. “Đa tạ các vị giáo sư đã cứu giúp. Nhưng việc cần làm hơn bây giờ là cứu viện, chúng ta đi thôi.”

Những người còn lại gật đầu đồng ý. Với tốc độ của bọn họ thì thời gian tới cứu viện không quá lâu. Một lúc sau, họ đã tới gần nơi phát ra cầu cứu.

“Ầm!!”

Tiếng một vật nặng nề nện xuống mặt đất, rung chuyển cả một góc rừng. Hàng loạt mảnh vụn đất đá lẫn với cả thân cây bay loạn xạ. Tuy không có trật tự nhưng lực đạo cực kì mạnh, cho dù đại hồn sư trung cấp vẫn phải có chút đề phòng.

Tử Phong nhanh tay bố trí hộ thuẫn phòng ngự. Đây là một hồn kĩ đơn giản mà hắn mới nghĩ ra gần đây. Thái Minh với tu vi Hồn Tông của mình ngay lập tức nhìn ra đây là hồn kĩ tự sáng tạo. Hắn kinh hãi nói:

“Hồn kĩ tự sáng tạo!?”

Tử Phong chỉ cười không nói. Lúc này toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung về phía trước. Hắn có thể mơ hồ cảm giác được một vài khí tức quen thuộc. Dường như đã gặp ở đâu rồi, lại còn có liên quan tới thân thế của mình. Điều này thực sự quá quỷ dị, không chú ý cũng không được.

Lúc này, khí tức này càng ngày càng rõ ràng hơn. Tử Phong không khỏi coa chút khẩn trương. Sắc mặt hắn lúc này vô cùng nghiêm trọng. Ba vị giáo sư thì đã vọt đi trước, Bạch Triệt cố nán lại đi theo kịp tốc độ của Tử Phong. Hắn hỏi:

“Tử huynh, huynh sao vậy?”

Tử Phong lúc này mới phát hiện ra mình thất thố, vội cười nói:

“Không có gì, chỉ là ta xem giác được vào thứ mà thôi.”

Hai người nhanh chóng đuổi theo. Tới nơi, một cỗ khí tức cường đại phả vào mặt hắn, khiến cho Tử Phonv không khỏi biến sắc mặt.

“Khè khè...!!”

Tiếng khè của một con rắn lớn thình lình vang lên sau lưng hắn. Tử Phong biến sắc mặt, tay ngưng tụ võ hồn, chém một nhát ra đằng sau. Bạch Triệt cũng cảm giác được nguy cơ, tay cũng liền ném những đoàn hỏa diễm cực lớn vào con cự mãng đang theo sát nút.

Tử Phong liếc nhìn con cự mãng. Hắn đột nhiên kêu lên một tiếng rụng rời tay chân:

“Kim Sí Thiên Mãng!!”

Nói rồi hô to:

“Chạy!!!!!l”

Không nói lời thứ hai, Tử Phong lập tức co cẳng chạy, trong lòng hắn kêu lên thật xui xẻo. Kim Sí Thiên Mãng là chủng tộc hồn thú cực kì cường đại. Một con Kim Sí Thiên Mãng 1500 cũng có thể so sánh với những hồn thú 4000 năm khác. Từ điều này cũng cho thấy sự cường đại khủng khiếp của loài này như thế nào.

Bạch Triệt cũng nhanh chân không kém. Hồn lực lúc này của hắn đã khôi phục không ít. Hắn lập tức triệu hồi thú thể bay lên trời chạy thoát.

Kim Sí Thiên Mãng vẫn bám theo sát Tử Phong. Mặc dù tốc độ của Tử Phong không hề chậm nhưng Kim Sí Thiên Mãng cũng không kém cạnh, thậm chí còn nhanh hơn vài phần. Thoáng chốc, khoảng cách giữa Tử Phong và Kim Sí Thiên Mãng đã bị rút ngắn từ một trăm thước xuống còn mấy chục thước.

Tử Phong cũng không lo lắng lắm. Hắn nhìn ra con Kim Sí Thiên Mãng này cũng chỉ có hơn một trăm năm mà thôi, chưa thực sự đáng sợ. Kim Sí Thiên Mãng chỉ thực sự đáng sợ khi đạt năm trăm tuổi. Lúc đó hai cánh của nó mới thực sự mở ra, tốc độ lúc đó của nó kì thực rất kinh khủng, Hồn Tông cũng rất khó để thoát khỏi sự truy sát của nó. Huống hồ bây giờ, hắn còn có ba vị giáo sư tu vi khó lường đang ở đằng trước. Con rắn to xác này bám theo hắn quả thực muốn tìm chết mà.

Tử Phong lại tăng tốc. Phải đuổi kịp ba vị giáo sư, nếu không thì con rắn này phiền chết mất.

Bạch Triệt bay trên trời thỉnh thoảng nhìn quanh một chút. Đột nhiên hắn kêu lên:

“Kia rồi, mấy giáo sư kia rồi!!”

Tử Phong trong lòng nhẹ nhõm, tốc độ lại được đẩy lên cao. Nhưng biến cố đột nhiên tới. Kim Sí Thiên Mãng nghe được tiếng Bạch Triệt nói thì liền vọt lên trời, cắn một cú thật mạnh vào Bạch Triệt.

Tử Phong trong lòng âm trầm. Không ngờ sự việc lại tới cỡ này. Hắn nương lực chạy, đạp mạnh vào thân cây vọt lên, chém mạnh vào đầu Kim Sí Thiên Mãng.

Kim Sí Thiên Mãng bị đau, chưa kịp táp Bạch Triệt liền quay sang đổi hướng, phóng tới chỗ Tử Phong

Bạch Triệtnhaan cơ hội Kim Sí Thiên Mãng mất sự chú ý liền tung một đòn Châm Vũ vào họng con hồn thú, thiêu đốt nó từ bên trong.

Kim Sí Thiên Mãng triệt để nổi giận. Nó gào thét lên nhưng lửa của Bạch Triệt đâu phải lửa thường. Nó là Phượng Hoả, là tối cường bản thể hỏa, đâu phải là thứ dễ chịu gì. Lại còn thuộc tính khắc chế: Hỏa khắc Kim. Điều này càng khiến cho đòn Châm Vũ của Bạch Triệt lúc nãy càng trở nên đáng sợ hơn vào giờ hết.

“Khè khè!!”

Kim Sí Thiên Mãng kêu lên đầy đau đớn. Song dực của nó cũng không thể duy trì nổi nên rơi xuống. Tiếng kêu trầm đục, kèm theo tiếng rên rỉ khản khản đặc thù của cự mang khiến cho khu vực này quỷ dị vô cùng.

“Đi nhanh!”

Tử Phong tiếp đất, nhíu mày nhìn rồi nhanh chóng rời đi. Con cự mãng này toàn thân là bảo vật, nhưng giờ mạng sống vẫn quan trọng hơn, hắn đành phải bỏ lại. Sau này nếu nhanh chừng 1-2 ngày nữa thì quay lại sau cũng không muộn.

Một lát sau, Tử Phong và Bạch Triệt tới nơi. Hai người nhanh chóng biến sắc mặt, vì ngoài ba vị giáo sư thì còn một nhóm học viên khác đang bị bao vây bởi đàn Huyết Vân Lang lúc trước truy đuổi năm người bọn họ.

Thái lão sư vừa nhìn thấy hai người, mặt tái mét, hét:

“Hai ngươi chạy mau! Đừng để ý chúng ta. Về thông báo cho các giáo sư khác trong học viện để họ tới đây cứu bọn ta!”

Nhưng không kịp nữa rồi. Tiếng hét của Thái lão sư đã khiến cho đàn Huyết Vân Lang đang im lìm đột nhiên như sống dậy. Lập tức, hàng chục con Huyết Vân Lang nhào tới, khuôn kiêng nhe ra dữ tợn, hàm răng trắng hếu đầy nước dãi khiến người ta không rét mà bất giác lạnh sống lưng. Đám quỷ mao( lông quỷ = lông đỏ) trên lưng chúng rung lên từng đợt, tựa như một làn huyết phong quỷ dị, cuốn qua đi chỉ còn lại sự chết chóc vô hạn.

“Chết tiệt, phiền to rồi!”

Bạch Triệt hét lên đầy giận dữ, tay ném ra một đoàn hỏa diễn ngăn cản rồi lùi lại phía sau. Hắn thực sự cực kì ghét lũ sói đỏ này. Vì chúng mà những người bọn họ đã ăn không ít thiệt thòi.

Tử Phong mặt mày âm trầm. Lũ Huyết Vân Lang này nếu tách riêng từng con thì chúng không quá mạnh, nhưng hợp vào thì lại khác. Lúc đó, chỉ cần mười tới mười ba con Huyết Vân Lang từ năm mươi tới bảy mươi tuổi thôi thì chúng là một cỗ máy xay thịt đích thực. Một con hồn thú hai trăm năm tuổi cũng phải e dè trước đám quỷ khát máu này.

Không chậm trễ, hắn nhanh nhẹn bật về phía sau né tránh đòn tấn công của đàn Huyết Văn Lang. Tay hắn rút Tử Kiếm, chém ra một đạo quang mang quỷ dị, miệng khẽ niệm:

“Đệ nhất hồn kĩ: Tà Vân Xuyên Tuyến!”

Đám Huyết Vân Lang như cảm nhận được hơi thở của tử vong, liền rụt người lại tránh thoát. Nhưng điều quỷ dị thực sự đã đến. Nhát chém của Tử Phong đột nhiên nứt toác, lộ ra một lỗ hổng đen ngòm. Một tia khí thức lạ lẫm lọt ra, khiến người ta không cách nào xác định được đây là thứ gì.

“Rít gào!”

Lỗ hổng đột nhiên chấn động dữ dội. Quang miệng hố có những tia hắc lôi quỷ dị bắn ra, xoắn nát bất kì thứ gì nó chạm tới.

Một lực hút khủng khiếp chợt hiện, đám Huyết Vân Lang trợn trừng mắt, chưa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị hút vào, xoắn nát ra như những sợi mì bị cắt.

Đám Thái lão sư, Diệp lão sư, Tiêu lão sư không khỏi khiếp sợ với hồn kĩ của Tử Phong. Bạch Triệt cũng ngây người nhưng không lâu, hắn nhanh chóng lợi dụng cơ hội, phóng nhanh về phía ba lão sư với nhóm học viên.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục : Dị Giới Xuyên Qua sáng tác bởi HLman
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.