Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú Triều

Tiểu thuyết gốc · 1497 chữ

Chương 10

“Ầm ầm!!!”

Đột nhiên, từ trong lòng đất chợt chấn động mạnh mẽ, kèm theo đó là địa chấn khủng khiếp khiến cho mặt đất nứt ra từng đường một.

Tử Phong biến sắc mặt. Động đất, đây không phải là một dấu hiệu tốt đẹp gì, cho dù là bí cảnh viễn cổ đi chăng nữa thì nó vẫn khiến cho sinh linh đồ thán, nếu gọi là hung vật thì cũng chẳng sai.

Cùng lúc đó, hàng loạt pháo hiệu chợt phóng lên. Tử Phong nhận ra nhóm gần nhất không xa lắm, chừng hơn 700m. Không chần chừ do dự, hắn hét lên:

“Bạch Triệt! Chạy!”

Bạch Triệt cũng nhanh không kém, lập tức bám sát Tử Phong, miệng chửi thề:

“Khốn kiếp, đúng xui xẻo mà!”

Cây cối đổ rạp, từng đoàn khí nóng phụt lên khỏi mặt đất. Tử Phong chớp mắt né sang một bên. Như biết được điều gì đó, Bạch Triệt cũng lập tức tránh xa những cột khí khổng lồ. Hắn hỏi:

“Tử huynh, thứ đó là gì thế?”

“Gas, là khí gas.....! Tử Phong hữu khí vô lực nói.

“Ga?? Đó là thứ gì, độc chướng sao?”

“Gần giống vậy, thứ này còn khủng khiếp hơn độc chướng, chỉ cần một tia lửa vào thôi là sẽ bùng lên ngay, và một vụ bổ là không thể tránh khỏi.”

Bạch Triệt im lặng, thứ này chẳng phải sinh ra vì hắn hay sao.....?

“Ầm!!!” Mặt đất trước mắt hai người đột nhiên sụt xuống, vỡ vụn. Một thân ảnh khổng lồ trồi lên, gào thét.

“Gràooo!!!!”

Tử Phong bỗng chốc mặt trắng bệch. Hắn vội tung một cước thật mạnh vào lưỡi con quái thú đang tiến tới quấn lấy hắn. Bạch Triệt nhanh chóng phun ra một đoàn hỏa diễm trợ giúp cho Tử Phong.

Con quái thú xà hình bị đau, thụt lưỡi về. Nhưng điều này chỉ khiến bản tính hung hãn của nó tăng cao. Mắt nó đỏ ngầu, kim lần kêu lách tách, rồi đột nhiên, tứ chi của nó bung ra khỏi đám kim lân. Thân hình nó lúc này mới hiển hiện hoàn toàn. Đó là một con Hỗn Kim Xà Vương, là tạp giao giữa hồn thú Cự Kim Long tộc và Thanh Xà nhất tộc. Loại hồn thú này có thể coi là vương giả trong đám hồn thú cùng cấp, chỉ thua kém các hồn thú thượng cổ cũng như một số tồn tại siêu việt khác.

Hỗn Kim Xà Vương gầm gừ, trong mắt huyết ý nồng đậm. Một chi của nó nhanh như chớp chụp lấy Tử Phong Và Bạch Triêt.

“Rắc rắc! Bùm!”

“Rầm!!”

“Khúc khích!!!”

Bạch Triệt hoá thú thể, lôi Tử Phong ra ngoài. Nhưng hai người nhanh chóng biến sắc mặt. Sóng xung kích đánh liên tục lên cơ thể hắn và Bạch Triệt. Máu trào lên, vị ngòn ngọt khẽ dâng cuối họng, Tử Phong không chịu nổi luồng xung kích này, phun ra một ngụm máu lớn.

Bạch Triệt cũng chẳng khá được hơn, song dực dưới lực xung kích trở nên ảm đạm. Hồn lực cậu nháy mắt gần như bị rút cạn, đôi cánh cũng mờ nhạt hẳn đi, như sắp tiêu tán.

“Gràooo!!!”

Hỗn Kim Xà Vương lại gầm lên, song trảo như bóng ma, nhanh như chớp chụp lấy hai thân hình đang chật vật. Tử Phong và Bạch Triệt không kịp trở mình, bị tát một đòn thực mạnh, văng xa hơn trăm thước.

Tử Phong không kìm được, phun ra một búng máu lớn. Đây là lần bị thương nặng nhất kể từ khi hắn sinh ra tới giờ, kể cả kiếp trước

Bạch Triệt bị thương nhẹ hơn một chút, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu. Song dực tiêu tán, hồn lực phản phệ khiến cậu toàn thân như thoát lực, mặc cho cơ thể đang bị thương chằng chịt.

Đột nhiên, hai giáo viên học viện xông ra, tung chưởng lực cực mạnh vào Hỗn Kim Xà Vương, đồng thời đón lấy hai người. Lực xung kích quả thực quá mạnh. Hai giáo viên học viện kia mặc dù cũng là một cường giả nhưng khi đón lấy hai người cũng bị phản chấn mà lùi lại gần hai chục mét.

“Hai em bị thương nặng quá, lập tức đưa về đại bản doanh.”

Một giáo viên lên tiếng khi kiểm tra thể trạng hai người. Quả thực, Tử Phong và Bạch Triệt bị thương cực kì nặng, không chết là may mắn cực lớn rồi. Cứ tưởng tượng ăn ba đòn liên tiếp của con hồn thú cực mạnh, mà còn không nhìn rõ được số tuổi thì biết là trời phù hộ như thế nào rồi.

Tử Phong hữu khí vô lực, cố nói thều thào ra vài câu:

“Lập tức chạy.....ngay......Đây là thú triều, không phải.....động đất....!!!”

Hai giáo viên mắt trợn trừng lên. Thú triều! Hai chữ này đương nhiên họ biết nó khủng khiếp tới cỡ nào. Trong lịch sử từng có những đợt thú triều đủ sức hủy diệt cả một quốc gia. Bây giờ lập tức rời đi là điều đúng đắn.

Giáo viên thứ hai, thân hình hơi mập một chút hít một hơi lạnh, nói:

“Lập tức báo tin. Toàn trại, rút lui khẩn cấp!!!”

Hai người lập tức rút pháo lệnh, bắn lên trời. Một lát sau, một giáo viên khác xuất hiện. Anh ta mang theo một bộ hồn khí cứu thương, nói:

“Tiến hành chữa trị cho hai học viên này đi, rồi một người lập tức mang hai em ấy về trại rút lui, một người khác cùng tôi đánh chặn đám hồn thú này.”

Hai người gật đầu. Vị giáo viên mập mạp xốc Tử Phong, Bạch Triệt lên vai, vọt nhanh về phía đại bản doanh. Hai giáo viên còn lại cũng bán sát theo, hộ tống ba người trở về.

Đột nhiên, xung quanh năm người hàng loạt hồn thú Huyết Vân Lang xông ra. Chúng bao vây, dường như chỉ chờ hai giáo viên hộ tống lộ ra sơ hở là xông vào cắn xé chia đôi.

“Chết tiệt! Sao lại là lúc này cơ chứ.” Vị giáo viên tới cứu viện bật ra câu chửi thề. Quả thực Huyết Vân Lang vô cùng khó tìm. Chúng có lực công kích rất mạnh, lại còn tác chiến theo bầy đàn nên rất khó để thoát khỏi đám sói khát máu này. Học viện đến bây giờ cũng chỉ tìm được có bốn con Huyết Vân Lang, không nhiều hơn. Thế mà bây giờ họ lại “tìm” được cả một đàn Huyết Vân Lang, quả cũng xui xẻo quá đi.

“Xuyên Thạch Thương! Phá!”

Giáo viên hộ tống còn lại triệu hồi võ hồn của mình, tung ra một chiêu về phía đàn Huyết Vân Lang. Như có sự thống nhất từ trước, thương khí vừa đi tới, chúng liền né ra rồi khép ngay vòng vây lại, nhuần nhuyễn như đã tập luyện hàng trăm lần.

“Các ngươi cho rằng chỉ có vậy thôi sao? Xuyên Thạch Thương! Hồi!”

Thương khí vừa lướt đi mất lập tức quay ngoắt 180 độ, phóng lại phía giáo viên kia.

“Bạo cho ta!”

Vị giáo viên kia gầm lên, thương khí đột nhiên áp súc lại rồi nổ tung, khiến cho đám Huyết Vân Lang nhất thời rơi vào rối loạn. Vị giáo viên tiếp viện cũng nhanh chóng đánh một chưởng lực cực mạnh về phía còn lại. Hai con Huyết Vân Lang vì không kịp tránh thoát đã bị đánh thành một đoàn huyết vụ, tiêu tán trong không trung.

Năm người nhân cơ hội lập tức vọt đi. Đột nhiên gần đó, một hồi pháo hiệu cũng bắn lên, hiệu lệnh cầu cứu.

“Tiêu huynh, có một đội ngực khác đang cầu cứu, chắc cũng bị thú triều bao vây.”

Giáo viên mập mạp nói.

Giáo viên cứu viện họ Tiêu kia do dự một chút rồi dứt khoát nói:

“Cứu!”

Tử Phong và Bạch Triệt lúc này đã tỉnh lại. Dưới sự chữa trị của món hồn khí kia, vết thương cả hai gần như đã biến mất, chỉ còn lại một vài vết sẹo mờ mờ. Tử Phong ngẩng đầu, nói:

“Giáo sư, để chúng ta xuống.”

Giáo viên mập mạp kia kinh ngạc, không ngờ được hai người lại hồi phục nhanh tới vậy. Ông nói:

“Hai ngươi thể trạng hồi phục rồi sao? Nhanh thật đấy.”

Ông đặt Tử Phong và Bạch Triệt xuống đất, ngồi dựa vào một gốc cây. Tử Phong hỏi:

“Cho hỏi, giáo sư và hai vị giáo sư kia tên gì vậy?”

Giáo viên mập mạp cười lớn, nói:

“Haha, tiểu tử này, xem ra mới tia tuổi đã biết phép tắc rồi. Ta tên Thái Minh, vị giáo sư trẻ tuổi kia tên Tiêu Kính, còn người còn lại là Diệp Phúc.”

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục : Dị Giới Xuyên Qua sáng tác bởi HLman
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HLman
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.