Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vung Tên

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

**Vung Tên

Dịch: w8haa**

Vũ Băng Kỷ cảm nhận được ánh mắt khác thường của Cố Lý, mỉm cười nói: "Ta đã nhiều lần học hỏi từ Tiểu Đường, mỗi lần học được một ít, về mặt tu luyện hắn có những ý tưởng vô cùng đặc biệt. Sau vài lần tán gẫu với hắn, sự cảm ngộ về Băng nguyên tố của ta đã trở nên hoàn toàn khác biệt. Nhưng mà Thì Quang Biến của ngươi thì có chút khác biệt."

Cố Lý nhẹ nhàng gật đầu, đối với tiểu sư đệ mới này, hắn cũng đã bắt đầu thừa nhận rồi.

Đường Tam nói: "Đại sư huynh, ngươi cảm thấy băng chùy là loại công kích như thế nào?"

Vũ Băng Kỷ nói: "Công kích từ xa. Quan trọng nhất là tốc độ, sức sát thương và số lượng."

Đường Tam vuốt cằm nói: "Cũng tương tự như Phong Nhận của ta. Nhưng trên thực tế băng chùy là thể rắn, cho nên uy lực của nó sẽ lớn hơn Phong Nhận. Ưu điểm của Phong Nhận là nó có thể thay đổi thất thường, có thể bằng vào sự xoay tròn và đặc tính tự do của Phong nguyên tố để thay đổi góc độ tấn công. Mà băng chùy thì không giống, theo ta thì ưu điểm lớn nhất của băng chùy chính là sức sát thương. Như vậy thì phải làm như thế nào để gia tăng sức sát thương? Đầu tiên là mức độ cứng rắn của băng chùy, băng chùy càng được áp súc kĩ càng thì độ cứng rắn sẽ càng lớn. Sau đó chính là tốc độ, tốc độ càng nhanh, thì gia tốc sẽ càng lớn, sẽ làm tăng thêm sức xuyên thấu của nó. Nếu như tu luyện tới mức tận cùng, băng chùy kia sẽ bị áp súc trở thành băng châm, bởi vì thể tích càng nhỏ cho nên sức xuyên thấu của nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Sức mạnh của băng châm hẳn là có thể phá được các loại phòng ngự."

Cố Lý cười nói: "Nghe ngươi nói cũng làm cho ta lạnh hết cả người! Nhưng mà, những thứ ngươi vừa nói, hẳn là Đại sư huynh cũng đã chú ý tới."

Vũ Băng Kỷ cảm thấy thằng này có vẻ hơi phiền, cũng không thèm quan tâm, tiếp tục nói: "Áp súc Băng nguyên tố là do ta học của hắn đó. Tiểu Đường, vậy ý của ngươi là chính là, muốn băng chùy trở nên mạnh hơn, một là tiếp túc áp súc thể tích của nó, để nó trở nên rắn chắc hơn, hai là gia tăng tốc độ."

Đường Tam gật đầu, nói: "Nếu như cân nặng của băng chùy là một cân, như vậy thì với tình huống cân nặng không thay đổi, nhưng thể tích lại nhỏ hơn, như vậy thì uy lực chắc chắn sẽ lớn hơn. Về phần tốc độ, cái này liên quan đến thủ pháp mà ta muốn dạy ngươi. Loại thủ pháp này khi sử dụng cần phải kết hợp sức mạnh của cơ thể và huyết mạch chi lực một cách hữu hiệu, sau đó đưa vào bên trong băng chùy, thậm chí còn phải đem Tinh Thần Lực của ngươi để vào đó để cho băng chùy tăng thêm lực xuyên thấu và không thể nào né tránh."

Vũ Băng Kỷ cười nói: "Nghe rất lợi hại, ngươi có thể làm mẫu cho ta một cái được không?"

Nói xong, trong lòng bàn tay của hắn ngưng tụ ra một cây băng chùy rồi đưa cho Đường Tam.

Đây chính là một băng chùy bình thường, dài nửa xích, ước chừng nặng khoảng nửa cân.

1 xích = 1/3 mét = 33,33 cm.

Băng chùy cầm vào tay có cảm giác mát lạnh, cũng không hề có dấu hiệu hòa tan, có thể thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tan biến được. Sự khống chế này phải có am hiểu nhất định về Băng nguyên tố mới có thể làm được.

"Đại sư huynh, xem cho kĩ."

Hai con ngươi của Đường Tam lập tức trở nên sáng lên, nhưng ánh sáng này cũng không phải màu xanh giống như lúc thi triển Phong Nhận.

Huyền Thiên Công bắt đầu vận chuyển trong cơ thể. Trong chốc lát, khí thế trên người Đường Tam đã trở nên hoàn toàn khác biệt.

Hắn rõ ràng không hề nhìn về phía Vũ Băng Kỷ và Cố Lý, nhưng hai người vẫn có thể cảm nhận sự nghiêm túc trên người hắn.

Lúc này Đường Tam đột nhiên trở nên vô cùng chăm chú, mà băng chùy trong tay hắn cũng không hề có sự chấn động nào, dường như băng chùy đã hoàn toàn biến mất, hoặc có thể nói là nó đã hòa làm một với Đường Tam rồi.

Tiếp theo trong nháy mắt, thân thể Đường Tam đã động, bắt đầu dùng lực từ hông truyền lên vai, sau đó truyền xuống cánh tay, nhanh như chớp vung tay hất băng chùy ra ngoài.

Băng chùy lóe lên trên không trung, không có bất kì tiếng vang nào, cứ như thế biến mất.

Dùng tu vi của Vũ Băng Kỷ cũng chỉ có thể nhìn thấy hào quang lóe lên, băng chùy đã biến mất không thấy gì nữa. So với băng chùy bình thường của hắn bắn ra thì tốc độ này không chỉ nhanh hơn gấp đôi.

Trong nháy mắt khi băng chùy được bắn ra đó, cho dù là Vũ Băng Kỷ hay là Cố Lý, đều có cảm giác lạnh cả da đầu. Trong khoảnh khắc đó, bọn họ rõ ràng cảm nhận được khí tức trong huyết mạch của Đường Tam di chuyển vô cùng nhanh.

“Đâu rồi?”

Vũ Băng Kỷ vừa mới nói ra hai chữ này thì cách đó hơn ba mươi mét, một cái cây nhỏ đã bắt đầu ngã, phát ra âm thanh “sàn sạt” liên tiếp.

Cố Lý đã trợn mắt há hốc mồm.

Băng chùy? Cái này là do băng chùy làm ra? Một cái cây ngoài ba mươi mét cứ như thế bị đốn hạ?

Vũ Băng Kỷ cũng vô cùng khiếp sợ đến mức không thể nào tin được, uy lực của một cái băng chùy có thể đạt đến mức như vậy?

Đường Tam chuyển hướng nhìn về Vũ Băng Kỷ, mặt mỉm cười nói: " Thủ đoạn công kích từ xa nhất định phải kết hợp tinh khí thần, tam vị nhất thể. Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho đối phương không thể nào né tránh được. Mà tất cả công kích từ xa thì cho dù uy lực mạnh như thế nào thì cũng cần phải đánh trúng đối thủ mới có thể phát huy ra được sức mạnh của nó, nếu không thể tấn công trúng thì sẽ không có bất kì ý nghĩa nào. Nhanh gọn, chính xác! Tinh khí thần! Đây là sáu chữ chân lý của công kích từ xa. Đại sư huynh có thể nhận thức một chút. Thủ pháp này của ta có tên là Vung Tên, kĩ năng này không hề phức tạp, nhưng muốn luyện max kĩ năng này cũng không phải là chuyện đơn giản."

"Vung tên! Vung tay, phóng tên, tên hay!"

Hai mắt của Vũ Băng Kỷ dường như đang sáng long lanh. Hắn đang xoa xoa hai tay của mình.

Đường Tam cũng không hề bởi vì có Cố Lý ở đây mà né tránh điều gì, lập tức giảng giải cho Vũ Băng Kỷ nghe về kĩ thuật của thủ pháp Vung Tên này.

Vũ Băng Kỷ nghe vô cùng chăm chú, Cố Lý ở bên cạnh cũng cẩn thận lắng nghe, trong đó có một ít phương pháp phát lực làm Cố Lý mở rộng tầm mắt, đã có được một ít cảm ngộ trong đó.

Lần này thật sự đến đúng chỗ rồi! Đây chính là cảm nhận của Cố Lý.

Đường Tam nói xong, Vũ Băng Kỷ đã vô cùng nôn nóng không thể đợi được nữa.

"Hai người các ngươi nghỉ ngơi đi, ta gác đêm trước, tranh thủ luyện Vung tên một chút.

Vũ Băng Kỷ có Băng nguyên tố thể, tiêu hao của ngày hôm nay cũng không đáng kể, hiện tại có thêm sự hưng phấn nữa, cho nên không hề biết mỏi mệt.

"Tốt."

Đường Tam gật đầu đáp ứng, chuẩn bị leo lên cây nghỉ ngơi, lại bị Cố Lý kéo lại.

"Tiểu Đường."Cố Lý cười gian xảo, "Về chuyện đó, ngươi từng nói với ta là có phương pháp để chiến thắng Trương Trạch Bân, ngươi chuẩn bị lúc nào dạy ta?"

Đường Tam mỉm cười nói: "Không vội, sư huynh nghỉ ngơi trước đi. Chúng ta còn phải giữ trạng thái tốt nhất cho ngày mai. Ngày mai nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, đêm mai ta sẽ dạy người."

"Tốt, quyết định vậy đi."

Thông qua thủ pháp Vung tên, hiện tại Cố Lý đã hoàn toàn tin Đường Tam rồi. Ngay cả Đại sư huynh cũng có thể học từ hắn cái gì đó, chắc chắn mình cũng có thể!

Đến tận nửa đêm, Vũ Băng Kỷ mới gọi Đường Tam dậy thay ca, còn biểu diễn cho Đường Tam xem một chút thành quả luyện tập của mình.

Sau khi Đường Tam chỉ bảo hắn một chút, vị Đại sư huynh này mới vui vẻ đi minh tưởng. Ngộ tính của Vũ Băng Kỷ quả thật không tệ, Vung tên là thủ pháp trụ cột của Đường Môn Ám Khí Bách Giải, học cũng không phải quá khó. Vũ Băng Kỷ có tu vi thâm hậu, trong vòng một đêm đã nắm được bí quyết của nó, phần còn lại chỉ là tập luyện mài giũa mà thôi.

Một đêm này cũng không có chuyện gì, thời điểm sáng ngày thứ hai, khi mọi người tỉnh táo lại đã phát hiện Độc Bạch ngủ lăn từ nhánh cây qua một bên khác, may mắn có dây thừng cột lại, nếu không đã rơi xuống đất rồi. Mọi người lại tiếp tục di chuyển.

Dựa theo tốc độ tiến lên của ngày hôm qua, bọn họ còn cần khoảng hai ngày mới có thể tiến vào khu vực hoạt động của Sáp Sí Hổ. Mà sau khi tiến vào khu vực đó, cần phải mất bao lâu mới có thể tìm được Sáp Sí Hổ thì mọi người cũng không thể nào biết được.

Nhưng cảm giác có một chút thu hoạch vẫn làm mọi người cảm thấy phấn chấn.

Vũ Băng Kỷ cũng không cẩn thận như ngày đầu tiên nữa, khi gặp phải một ít Yêu thú, bọn họ cũng đã chủ động chiến đấu dưới tình huống đảm bảo sẽ không gặp phải Yêu thú loại bầy đàn, thông qua việc chiến đấu với Yêu thú để tập luyện phối hợp với nhau.

Không cần phải nghi ngờ, Đường Tam đã trở thành nòng cốt của đội ngũ này.

Vũ Băng Kỷ chủ động uỷ quyền, để cho Đường Tam chỉ dẫn mọi người cùng phối hợp với nhau.

Một ngày trôi qua, do việc chiến đấu với Yêu thú nhiều hơn cho nên tốc độ của bọn họ đã chậm lại. Cho tới giờ khắc này, bọn họ đã săn bắt được sáu con Yêu thú, mạnh nhất là ngũ giai, yếu nhất cũng đạt đến tứ giai. Tuy rằng giá trị từng con cũng không có con nào bằng Liệt Địa Tích Dịch, nhưng nhìn chung thì mọi người cũng thu thập được kha khá.

Có thể trở thành một thành viên của học viện Cứu Thục, bọn họ cũng đều là những đứa trẻ thông minh. Số lần chiến đấu ngày càng nhiều, dưới sự chỉ dẫn của Đường Tam, bọn họ dần dần cũng trở nên ăn ý hơn.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.