Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Phải Các Ngươi Đều Điên Rồi Hay Không?

Phiên bản Dịch · 1944 chữ

**Có Phải Các Ngươi Đều Điên Rồi Hay Không?

Dịch: w8haa**

"Cái gì? Sáp Sí Hổ? Có phải các ngươi đều điên rồi hay không?" Mộc Ân Tình nhìn Đường Tam và Vũ Băng Kỷ đang đứng ở trước mặt mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Vũ Băng Kỷ dường như biết trước kết quả, đưa ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Tam, trong ánh mắt như mang theo câu nói "Ngươi nhìn đi, ta biết ngay là sẽ thế này mà".

Nhưng Đường Tam lại hiện ra vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc nói với Mộc Ân Tình: "Sư phụ à, không phải còn có các người bảo vệ chúng ta sao? Nếu như chúng ta chỉ đơn giản chọn một mục tiêu có thể hoàn thành, thế thì còn cái gì gọi là ma luyện? Nguyên nhân chính của việc ma luyện này chính là chọn một đối thủ mạnh mẽ vượt bậc, dưới áp lực của chúng mới có thể rèn luyện bản thân. Hơn nữa, tuy rằng tu vi của chúng ta còn chưa đủ, nhưng ta nhận thấy rằng chỉ cần mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, phối hợp ăn ý, đối mặt với Yêu thú thất giai cũng có khả năng đánh một trận với chúng, hơn nữa còn có khả năng thành công."

Ngày hôm qua tuy rằng Mộc Ân Tình đã bị Đường Tam thuyết phục, nhưng không hề biết được rằng lá gan của hắn lại lớn đến như vậy, dám lấy mục tiêu là Sáp Sí Hổ.

"Thế nhưng ngươi có biết Sáp Sí Hổ là Yêu Thú như thế nào không? Sáp Sí Hổ trưởng thành thực lực đạt đến thất giai, cũng có thể có con đã đạt đến bát giai, Sáp Sí Hổ tu luyện tới cảnh giới cao thâm cũng có khả năng đạt đến cửu giai đó. Các ngươi có thể biết được rằng mình sẽ gặp phải Sáp Sí Hổ cấp độ gì ư? Loại Yêu Thú này có thể bay, hơn nữa tốc độ bay cũng rất nhanh, một khi không thể chiến đấu được, muốn chạy cũng không thể thoát được. Lựa chọn Sáp Sí Hổ không phải là rèn luyện, ta thấy giống như là đi chịu chết thì có. Đồng đội mà ngươi triệu tập tới đồng ý tham gia ư?"

Đường Tam nói vô cùng thản nhiên: "Ta không nói cho bọn họ biết là chúng ta đi săn bắt Yêu Thú gì, tới lúc đó bọn họ sẽ biết."

Ánh mắt Mộc Ân Tình nhìn Đường Tam cũng trở nên thay đổi, cái nhìn có ý nghĩa rằng “Không ngờ ngươi là một đứa trẻ gan to bằng trời”. Chín tuổi ngươi muốn đi giết Sáp Sí Hổ, mười chín tuổi không biết ngươi muốn đi giết cái gì nữa?

"Những kẻ có dũng khí, đều là những kẻ ngu." Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh vô cùng nghiêm túc.

Quan Long Giang bước nhanh vào, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đường Tam.

"Quả thật là nghé mới sinh không sợ cọp. Các ngươi không nghĩ rằng mình đang đi chịu chết ư?"

Đường Tam nói: "Chúng ta nhất định sẽ cẩn thận. Không phải còn có các vị sư phụ đi theo âm thầm bảo vệ sao? Các người không phải đi chơi rồi lấy tiền thưởng đâu. Còn chúng ta, không trải qua mưa gió thì làm sao gặp được cầu vồng, không có ai thành công mà không trải qua trắc trở cả. Sư phụ à, muốn kích phát tiềm năng trong huyết mạch của mỗi người, phải làm triệt để mới có thể khơi dậy tiềm năng được, đây là một con đường tắt. Mạo hiểm chắc chắn là có, nhưng chỉ cần cẩn thận hết sức, chuẩn bị kĩ càng, thì toàn bộ sự mạo hiểm này vẫn nằm trong sự tính toán của ta."

"Chẳng lẽ tất cả các vị sư phụ chúng ta phải đi theo ngươi? Cái này còn không bằng vào khóa học thực chiến, chúng ta trực tiếp ra tay đấu với các ngươi cho rồi." Quan Long Giang tức giận nói.

"Để cho bọn chúng đi thôi."

Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới một âm thanh khác. Quan Long Giang và Mộc Ân Tình đồng thời nhìn về phía bên ngoài, người đến không phải ai khác, chính là người phụ trách học viện Cứu Thục, cũng chính là Trấn Trưởng của thị trấn nhỏ dưới kia, Trương Hạo Hiên.

Sắc mặt của Trương Hạo Hiên mang theo vài phần khác lạ, hắn đi đến bên người Quan Long Giang và Mộc Ân Tình.

"Tiểu Đường nói cũng không sai, áp lực chính là thủ đoạn để kích thích sự phát triển. Có lẽ bởi vì chúng ta đã quá bảo thủ, cho nên tốc độ phát triển của đám trẻ mới chậm như vậy. Bọn chúng từng người đều có thiên phú dị bẩm, làm thế nào để phát huy được thiên phú của chúng, để chúng có thể phát triển nhanh chóng, cũng là thứ mà chúng ta đã thảo luận rất lâu rồi. Qua nhiều năm, Tổ chức cũng đã có được một chút tích lũy, thế nhưng chúng ta cũng biết rằng tích lũy như vậy là quá chậm. Với tốc độ như vậy, chỉ sợ trăm năm, thậm chí nghìn năm, cũng không thể có được không gian sinh tồn cho nhân loại chúng ta. Nếu như chúng ta không mạo hiểm thì tương lai con cháu của chúng ta làm sao có hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn?"

Trước khi Đường Tam tìm Mộc Ân Tình, hắn đã đi tìm Trương Hạo Hiên, hơn nữa nói cho Trương Hạo Hiên nghe những suy nghĩ của mình.

Trương Hạo Hiên khác với Mộc Ân Tình, Quan Long Giang ở chỗ hắn biết tiềm năng của Đường Tam, biết Đường Tam có được nhiều loại năng lực.

Trương Hạo Hiên là người lãnh đạo toàn bộ học viện và thị trấn nhỏ, Đường Tam tin rằng tầm nhìn của Trương Hạo Hiên sẽ to lớn hơn những người khác. Hơn nữa Trương Hạo Hiên cũng coi như là sư phụ của hắn, sự tin tưởng đối với hắn cũng sẽ nhiều hơn một chút.

"Có thể. . . . ." Quan Long Giang vẫn chần chờ y như trước.

"Ta sẽ đi cùng bọn họ. Cho dù có gặp phải Sáp Sí Hổ cửu giai, bảo vệ bọn họ an toàn cũng không thành vấn đề." Trương Hạo Hiên vung tay, không để cho những người khác nói nữa.

"Đây là một lần thử nghiệm vô cùng quan trọng, nếu như thử nghiệm thành công, trong tương lại cũng có thể đem việc này trở thành việc dạy học bình thường. Tiểu Đường có một câu nói không hề sai, cây trong nhà sẽ không thể chịu được mưa to gió lớn. Trong tương lai bọn họ sẽ là trụ cột vững vàng của tổ chức, thứ bọn họ cần lúc này chính là những sự ma luyện lớn như thế này."

Trấn Trưởng chính là Trấn Trưởng, giải quyết dứt khoát. Nghe hắn nói muốn đích thân đi cùng, Mộc Ân Tình và Quan Long Giang còn có thể nói gì nữa?

"Các ngươi muốn lúc nào khởi hành?" Trương Hạo Hiên nhìn về phía Đường Tam.

Đường Tam nói: "Ngay ngày mai. Ta và Đại sư huynh phải xem xét khu vực hoạt động của Sáp Sí Hổ ở bên trong sơn mạch, từ đây đến đó rất xa, cũng mất khá nhiều thời gian. hôm nay chúng ta chuẩn bị, ngày mai xuất phát."

"Ngươi chuẩn bị mang theo mấy người?" Trương Hạo Hiên tiếp tục hỏi.

Đường Tam nói: "Người ta đã chọn xong rồi, cộng thêm ta và Đại sư huynh, tổng cộng năm người. Nhiều người quá lại khó phối hợp. Năng lực năm người có thể bổ sung cho nhau, tạm thời ta thấy như vậy là đủ. Với lại người quá nhiều đến lúc ngươi muốn giúp đỡ cũng khó khăn."

"Tốt. Vậy sáng sớm ngày mai xuất phát."

Đường Tam và Vũ Băng Kỷ cùng nhau rời đi. Quan Long Giang nhìn Trương Hạo Hiên đang đứng chắp tay sau lưng, nói: "Ngươi rất bao che cho tên đồ đệ này nha! Để hắn náo loạn như vậy, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

"Xảy ra chuyện gì thì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Trương Hạo Hiên không chút do dự trả lời.

Quan Long Giang lắc đầu cười, nói: "Vậy thi ngươi cũng phải cẩn thận. Ngươi cũng cần chuẩn bị kĩ càng, tuy ta nghe nói rằng Yêu Thú bình thường không thể tu luyện đến thần cấp được, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận đấy."

Trương Hạo Hiên gật đầu, nói: "Ngươi đó! Đôi khi ngươi tính toán quá kĩ lưỡng rồi. Những lời Đường Tam nói thật ra đã làm ta xúc động rất nhiều. Chúng ta muốn đi đến bước cuối cùng, muốn cho những đứa trẻ này có khả năng đối kháng với hai tộc yêu tinh thì phải dũng cảm thử nghiệm, không thể đi từng bước một như trước nữa. Cho dù kế hoạch này có xảy ra thương vong, nhưng chỉ cần đạt được hiệu quả tốt, kinh nghiệm đạt được đều sẽ trở nên quý giá, cho nên điều này đáng để thử."

Quan Long Giang nở nụ cười khổ, nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta khó khăn lắm mới có thể tích lũy được như bây giờ! Dù sao ngươi là lão Đại, nghe lời ngươi là được. Có cần bảo lão tư đi cùng không?"

Trương Hạo Hiên lắc đầu, nói: "Không cần, ở đây còn cần hắn ở lại tọa trấn, không thể đi hết đơn giản thế được."

Đi học, tu luyện, ăn cơm, tu luyện, một ngày cứ thế trôi qua.

Các thành viên của đội ngũ sau khi được Đường Tam xác nhận thời gian, rạng sáng ngày hôm sau đã yên lặng rời khỏi học viện, tập hợp ở phía sau sườn núi, không cần phải bàn thì Vũ Băng Kỷ là tiểu đội trưởng.

Năm người nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn đã lén lút đi về phía Gia Lý sơn mạch.

Vũ Băng Kỷ đi ở đằng trước, theo sau hắn là Cố Lý, Trình Tử Chanh thì phóng ra Yêu Thần biến bay ở mức độ thấp, lượn vòng ngay tại phía trên đầu bọn họ, Độc Bạch ở trung tâm, Đường Tam thì bọc hậu.

Năm người duy trì đội hình như thế di chuyển, rất nhanh đã biến mất vào trong rừng.

"Chuyện gì xảy ra? Độc Bạch, Cố Lý đâu rồi?"

Khi vừa bắt đầu tiết học buổi sáng, Quan Long Giang đột nhiên nhận ra một vấn đề cực lớn.

Ngày hôm qua hắn cũng không hỏi Đường Tam và Vũ Băng Kỷ muốn dẫn theo những ai. Với suy nghĩ của hắn, đồ đệ ngoan của mình là Đại sư huynh vốn luôn luôn trầm ổn, chắc chắn sẽ không làm bậy. Bọn họ muốn đi săn bắt Sáp Sí Hổ, chắc chắn sẽ lựa chọn những đệ tử có tu vi cao nhất để làm đồng đội.

Thế nhưng, sáng sớm hôm nay vừa bắt đầu tiết học, hắn đã phát hiện ngoại trừ Đường Tam và Vũ Băng Kỷ, đi cùng bọn họ còn có Trình Tử Chanh, Độc Bạch và Cố Lý.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.