Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ Đội

Phiên bản Dịch · 2074 chữ

**Tổ Đội

Dịch: w8haa**

Thời gian vẫn đang tẩy lễ, dường như đang tẩy lễ một thứ gì đó. Khi cảm giác tẩy lễ này dần dần biến mất, Đường Tam đột nhiên cảm thấy thân thể của mình đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đúng vậy, chính là cảm giác nhẹ nhõm, thậm chí thân thể gầy còm lúc đầu dường như cũng trở nên cường tráng thêm vài phần, tinh khí thần hoàn toàn khác xưa rồi.

Tu vi không hề tăng lên, cường độ thân thể cũng tương tự, nhưng hắn cảm giác được rằng đã không còn giống như trước nữa.

Đường Tam yên lặng cảm thụ trong phút chốc, ánh mắt hắn trở nên khác thường. Hắn biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi dung hợp Thì Quang Biến, trải qua sự tẩy rửa của thời gian, khiến cho khí tức từ kiếp trước của hắn đã giảm bớt. Bởi vì bản thân hắn mang theo một phần thần thức, cho nên trí nhớ của hắn không bị sự tẩy rửa này làm phai mờ. Nhưng mà trải qua thời gian tẩy lễ, vị diện này đã vô thức thừa nhận sự tồn tại của hắn. Lý do thân thể cảm thấy nhẹ nhõm là bởi vì sự áp chế của vị diện này đối với hắn gần như đã biến mất.

Cũng không phải vị diện này không bài xích hắn nữa mà bởi vì sự tồn tại của Thì Quang Biến đã che mắt vị diện này, làm cho vị diện này nghĩ rằng hắn không phải là người ngoài đến.

Trong tương lai, khi tu vi của hắn tăng lên, hiệu quả của việc che mắt này sẽ dần giảm đi. Nhưng chỉ cần Thì Quang Biến cũng tăng lên theo thực lực của hắn, vẫn tiếp tục có thể che giấu đối với vị diện này.

Khi không còn chịu sự áp chế của vị diện, điều tốt nhất mà Đường Tam có thể tận dụng đó là tận dụng hết sức hấp thu thiên địa linh khí để tu luyện, gia tăng tu vi của chính mình.

Không cần phải nghi ngờ, điều này là vô cùng tốt. Đúng như hắn dự đoán, Thì Quang Biến sẽ mang đến sự thay đổi vô cùng lớn cho chính bản thân mình.

Giờ đây, nếu như nói lạc ấn nào không thể đụng chạm trong năm loại lạc ấn trong cơ thể hắn thì đó chính là Thì Quang Biến. Hơn nữa, Thì Quang Biến cũng không thể dung hợp cùng các loại huyết mạch khác để sinh ra sự biến dị, bởi vì sẽ có nguy cơ làm cho sự che giấu của nó bị mất đi.

Khóe miệng của Đường Tam toát ra một nụ cười, đây quả là một quyết định chính xác!

Đường Tam thở phào một hơi, một lần nữa tiến vào trạng thái minh tưởng, hấp thu thiên địa linh khí dường như đang trở nên nhiều hơn trong không khí, tiếp tục tu luyện Huyền Thiên Công của hắn.

Mộc Ân Tình làm việc rất nhanh nhẹn. Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã gọi Đường Tam và Vũ Băng Kỷ vào gian phòng của mình, nói cho bọn họ biết rằng học viện đã chấp nhận đề nghị của bọn hắn, cho phép thành lập tiểu đội để luyện tập thực chiến. Sắp xếp cụ thể thì phía học viện sẽ tự lo liệu, đồng thời giữ bí mật mọi chuyện. Về phần tiểu đội lúc thi hành nhiệm vụ, không được để cho các học viên khác biết có sư phụ đi theo bảo vệ.

Từ gian phòng của Mộc Ân Tình đi ra ngoài, ánh mắt Vũ Băng Kỷ nhìn Đường Tam cũng trở nên thay đổi. Tiểu tử này cũng thật lợi hại, chỉ trong vòng một đêm đã làm cho học viện phá lệ.

"Chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ kia?" Vũ Băng Kỷ hỏi nhỏ với Đường Tam.

"Đúng vậy, là nhiệm vụ kia. Mạo hiểm lớn, phần thưởng cũng lớn.” Đường Tam không chút do dự gật đầu.

Vũ Băng Kỷ nói: "Ngươi làm sao thuyết phục được Mộc sư phụ?"

Đường Tam mỉm cười, đáp: "Ta chỉ nói cho hắn biết, khóa học thực chiến này không ổn, không có khảo nghiệm sinh tử, rất khó để khai phá tiềm năng của mỗi người. Đúng rồi, tại sao tối hôm qua ngươi không đến tìm ta?"

Vũ Băng Kỷ nói: "Ngày hôm qua ta tiến vào trạng thái minh tưởng, cảm giác đối với Băng nguyên tố lại trở nên sâu sắc hơn. Thật sự phải cảm ơn ngươi. Từ sau ngày hôm đó hàn huyên với ngươi, mỗi ngày ta tu luyện đều có cảm giác rất tốt, dường như mỗi ngày đều có cảm ngộ mới."

Đường Tam giơ ngón tay cái lên, nói: "Đây là do Đại sư huynh có ngộ tính cao."

Vũ Băng Kỷ nói: "Không nói những cái này nữa, nếu như muốn săn bắt Sáp Sí Hổ, ngươi muốn mang ai theo? Tiểu đội của chúng ta cần bao nhiêu người?"

Đường Tam nói: "Ta thấy chúng ta cũng không cần quá nhiều người. Ngươi, ta, sư huynh Cố Lý và sư tỷ Trình Tử Chanh là đủ rồi. À, còn phải dẫn Độc Bạch theo. Chúng ta năm người vậy là đủ rồi."

"Sao?" Vũ Băng Kỷ trợn mắt, há hốc mồm.

"Chỉ có năm người chúng ta? Ngươi nghĩ rằng năm người chúng ta có thể đánh bại Sáp Sí Hổ thất giai?"

Đường Tam nhún nhún vai, nói: "Ngươi đừng quá quan trọng cấp độ. Còn một điều nữa, ta đã nói với Mộc sư phụ là chúng ta vì rèn luyện kinh nghiệm thực chiến cho nên mới chấp hành nhiệm vụ này. Chẳng lẽ đưa theo tất cả mọi người cùng vây công? Nhiều người cũng không hẳn là tốt. Nhiều người thì sẽ hỗn loạn, rất khó chỉ huy, hơn nữa đến lúc sư phụ muốn cứu cũng không hề dễ dàng. Càng ít người thì càng dễ rèn luyện hơn. Chỉ cần chúng ta có thể bổ sung thể lực, vượt cấp săn bắt cũng không phải là vấn đề quá lớn. Ta chọn Sáp Sí Hổ cũng không phải chỉ vì tiền, mà thật sự là để rèn luyện bản thân. Đại sư huynh, người không phải muốn lên cấp, tiến vào thất giai à? Không có áp lực làm sao có thể tiến bộ! Ngươi sẽ là chủ lực chính, chịu áp lực lớn nhất, nhất định sẽ có nhiều cảm ngộ. Sư huynh Cố Lý khống chế, sư tỷ Trình Tử Chanh trinh sát và giải cứu khi gặp nguy hiểm, chúng ta phối hợp sẽ không tồi đâu."

Vũ Băng Kỷ nói: "Còn Độc Bạch thì sao? Dẫn hắn đi làm gì? Chỉ có chút thực lực, Sáp Sí Hổ một cái tát đủ chết rồi."

Trong ánh mắt của Đường Tam lộ ra vẻ quái dị, nói: "Ngươi đừng quên tác dụng của Thiên Hồ Chi Nhãn. Hắn chính là biểu tượng may mắn của học viện. Chúng ta muốn săn bắt Sáp Sí Hổ, việc đầu tiên chính là phải gặp được Sáp Sí Hổ. May mắn cũng rất quan trọng! Chúng ta mang theo sự may mắn, điều đó chẳng lẽ lại không tốt?"

Vũ Băng Kỷ khóe miệng co giật một chút, nói tiếp: "Có một vấn đề không biết ngươi từng suy nghĩ đến chưa. Ta và chanh tử thì không nói, nhưng mà Độc Bạch và Cố Lý là hai người có thiên phú huyết mạch tốt nhất ở học viện. Đừng thấy tu vi bọn họ tăng lên chậm mà tưởng họ không quan trọng, ngược lại hai người họ chính là người quan trọng nhất của học viện chúng ta, các vị sư phụ sẽ đồng ý để cho bọn họ đi với chúng ta sao?"

Đường Tam nói: "Chúng ta cứ thử thôi. Chắc là không sao đâu, có sư phụ đi theo bảo vệ chúng ta mà."

Vũ Băng Kỷ cảm thấy khó tin, nói: "Ngươi giỏi, nhưng mà bọn họ phải đồng ý đi với chúng ta mới được."

Đường Tam lúc này mới ngả bài: "Giao cho ta, ta sẽ thuyết phục bọn họ."

Phương pháp thuyết phục của Đường Tam thật ra rất đơn giản, đầu tiên hắn đi tìm Độc Bạch.

"Ta và Đại sư huynh chuẩn bị đi chấp hành một nhiệm vụ săn bắt. Học viện đã đồng ý, chúng ta muốn ngươi đi cùng."

"Ta? Ta có thể đi với các ngươi?" Độc Bạch vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Tam đang nghiêm túc. Không biết vì sao, hôm nay hắn cảm thấy Đường Tam có vẻ dễ nhìn hơn trước, hình như cũng cao lên một chút.

Đường Tam nghiêm túc nói: "Ngươi có thể tham gia. Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi đối với chúng ta có tác dụng rất lớn, tụi ta cần ngươi."

Độc Bạch sửng sốt, lập tức có cảm giác máu dồn lên não. Cần ta, bọn họ cần ta! Ta bị xem là người yếu ớt nhất học viện, cuối cùng cũng có người cần ta, cảm giác này thật sự…Quá tuyệt vời!"

"Tốt! Ta đi với ngươi!"

"Uhm. Quyết định vậy đi, chừng nào đi thì ta sẽ gọi ngươi."

Sau đó Đường Tam lại đi tìm Trình Tử Chanh.

"Chanh tử sư tỷ, ta và Đại sư huynh chuẩn bị đi chấp hành một nhiệm vụ săn bắt. Đại sư huynh nói rằng hi vọng ngươi cũng có thể tham gia, nhưng hắn ngại nên không dám nói. Ta thay mặt hắn đến hỏi ngươi một chút, ngươi có muốn tham gia không?"

"Có!" Trong mắt của Trình Tử Chanh sáng lên những vì sao ★.

Cuối cùng, Đường Tam cũng tìm được Cố Lý.

"Cố Lý sư huynh ngươi rảnh không, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Cố Lý nghi ngờ nhìn Đường Tam, hắn cũng phát hiện Đường Tam hình như vừa thay đổi một chút, nhìn qua có vẻ ưa nhìn hơn trước.

"Chuyện gì? Sắp tới tiết học rồi, ngươi nói ngắn gọn thôi."

Ngày hôm qua thua dưới tay tiểu sư đệ, bây giờ hắn vẫn còn một chút bực bội.

Đường Tam lấy ra một đồng Linh Tê tệ đưa cho Cố Lý.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Cố Lý hỏi.

Cố Lý không nhận, ánh mắt càng thêm nghi ngờ nhìn hắn.

Đường Tam nói: "Cố Lý sư huynh, ta và Đại sư huynh có ý định đi chấp hành một nhiệm vụ săn bắt, bọn ta đều muốn mời ngươi đi cùng."

"Đây là thù lao?" Cố Lý nghi ngờ hỏi. Một cái Linh Tê tệ tuy rằng hắn cũng không coi trọng lắm, nhưng cũng không hề ít.

Đường Tam lắc đầu, nói: "Đây không phải thù lao, đây là tiền thế chấp đưa cho ngươi trước. Nếu như ngươi đồng ý cùng chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ này, sau khi trở về ta sẽ dạy ngươi một biện pháp, khiến ngươi có thể đánh bại sư huynh Trương Trạch Bân. Nếu biện pháp của ta thất bại, một đồng Linh Tê tệ này coi như ta bồi thường cho ngươi, nếu ngươi thành công thì trả lại cho ta. Còn nữa, phần thưởng nhiệm vụ cũng sẽ có một phần cho ngươi."

"Ngươi có thể giúp ta chiến thắng Trương Trạch Bân? Làm sao có khả năng?" Cố Lý vô thức nói.

Sức phòng ngự của Trương Trạch Bân vô cùng lớn, tuy rằng lúc đầu chiến đấu hắn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng mà càng về sau thì càng đánh mất đi lợi thế này. Ngoại trừ Vũ Băng Kỷ, Trương Trạch Bân là đối thủ khiến hắn đau đầu nhất, không phá được phòng thủ của hắn, làm gì cũng không được!

Đường Tam nhún nhún vai, nói: "Lúc ta vừa mới đến, ngươi nghĩ rằng ta có thể bất phân thắng bại với Đại sư huynh liền sao? Với lại, ta đưa trước tiền thế chấp cho ngươi."

"Tốt! Vậy thì thử xem." Cố Lý nhận lấy Linh Tê tệ.

Cuối cùng thì tiểu đội năm người trên lý thuyết đã hoàn thành.

Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5: Đường Tam Trùng Sinh (bản dịch) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hj3pkhach1993
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.