Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến 3

Tiểu thuyết gốc · 2041 chữ

Thiên Đạo Lưu bay đi cũng chưa vội về Võ Hồn Thành, hắn muốn đi Thất Bảo Lưu Ly Tông xem thử thằng con hắn làm việc ra sao? Hắn luôn có cảm giác lần này Thiên Tầm Tật rất có khả năng lại bại, mặc dù xuy xét hết tất cả các khả năng đều không cách nào tìm ra điều gì có thể khiến Võ Hồn Điện thất bại.

Dự tính còn hơn 5 canh giờ nữa Võ Hồn Điện đại quân mới đến nơi tập kết, từ giờ tới đó hắn chỉ cần mất 5 canh giờ là tới nên cũng không vội vàng. Bình tĩnh dạo bước trên không từng bước đi tới, đi qua rừng rậm, rồi thành thị, không một ai phát hiện ra có một cường giả đi qua. Mỗi bước bước ra, thân hình đã cách vị trí cũ hơn 100 mét, chỉ vài cái chớp mắt đã không còn thấy tung tích, tốc độ quả thật dọa người.

Lạc Nhật Sâm Lâm một góc phía tây. Triệu Vô Cực vẫn một thân trang phục bí ẩn. Hắn ngồi trên Hạo Thiên Chùy to hơn 2 mét, tay cầm bầu rượu uống say mê, nhìn thật giống lãng tử. Hắn đang chờ đợi một người, một người đang hướng hắn mà đến, hay có thể nói chính xác hơn là, hắn chặn đường của đối phương. Tinh Thần lực của hắn mạnh đến mức, hắn đã ở đây chờ đối phương hơn 2 canh giờ, rượu đã uống hết hơn chục vò, vỏ còn vứt đầy đất.

“Cái tên Điểu Nhân này đi cái gì chậm như vậy” Hắn vứt bầu rượu xuống đất lên tiếng oán giận. Tiếp tục lấy từ giới chỉ ra bầu mới mở nắp ra tu ừng ực.

5 nén nhang đi qua trong sự chờ mong của Triệu Vô Cực, cuối cùng, Điểu Nhân mà hắn nói cũng đến. Từng tia sáng vàng trên bầu trời lướt qua, mắt thường không thể nhận thấy. Triệu Vô Cực thấy hắn còn chưa chú ý tới mình cũng hướng lên trời gọi một tiếng

“Này”

Tiếng nói như chuông cổ vang lên, thu hút sự chú ý của Thiên Đạo Lưu. Lúc này đang phi hành trên bầu trời vừa đi vừa nghĩ hắn cũng tỉnh táo lại, phát hiện đối phương. Chỉ là phát hiện này làm Thiên Đạo Lưu khuôn mặt khó coi.

Một cái 80 cấp Hạo Thiên Tông người ngồi đó uống rượu một bộ say khướt gọi hắn, nhìn dáng vẻ hình như là muốn chặn hắn đường đi. Này ruốt cuộc là ngày gì? Quái sự cũng quá nhiều, lúc đầu Đường Ngạo cùng hắn liều mạng, chết không còn thây, cả Hạo Thiên Tông thấy hắn đều không ai dám lên tiếng, bây giờ lại nhảy ra một cái chỉ có 80 cấp cũng dám lên chặn đường, chẳng lẽ đối phương cho là hắn bị thương nặng nên muốn chặn giết để báo thù. Nếu thật như vậy, Hạo Thiên Tông cũng quá ngu xuẩn, hắn bị thương là đúng nhưng mà không phải một cái 80 cấp Hồn Sư có thể nhúng chàm.

Nhìn đối phương, hắn âm trầm hỏi

“Ngươi là ai? Hạo Thiên Tông có người như ngươi hay sao? Tại sao ngươi không ở Tông môn, đến đây chặn ta có chuyện gì muốn làm?...”

Nghe hắn hỏi tới tấpm Triệu Vô Cực chưa say đều bị hắn làm đầu óc choáng váng, vội ngắt lời đối phương.

“Ngừng, ngừng, ngừng.”

“Ngươi hỏi nhiều như vậy ta làm sao nhớ hết, với lại ta vì sao phải trả lời ngươi vấn đề, ngươi là người nào vậy?”

Nghe hắn ngữ khí, Thiên Đạo Lưu lửa giận vừa lắng lập tức lại nổi lên. 80 cấp thôi, phách lối như vậy, còn hỏi ta là ai? Ta đường đường Thiên Sứ Đấu La 99 cấp, danh vang đại lục, ngươi hỏi ta là ai? Ngươi không biết ta là ai chặn đường ta làm gì?

“Tiểu bối, không biết sống chết” nói rồi tiện tay vung lên, một luồng khí lãng hướng Triệu Vô Cực đánh tới, đối với hồn sư dưới 90 cấp, hắn một cái quạt tay đủ đập chết mảng lớn. Chỉ là thật có như thế đơn giản?

Khí lãng đánh đến, đánh vào người Triệu Vô Cực hất lên mảng lớn bụi mù. Một tiếng ho khan từ trong đó truyền ra.

“Lão già chết tiệt, ngươi đánh gia gia thì cứ lên, ngươi còn hất lên bụi mù làm gì? Muốn ngạt chết ta sao? Đã vậy, gia gia hôm nay phải buồn nôn chết ngươi, đồ Điểu Nhân khốn kiếp”

Dứt lời, một quả cầu xanh lấy tốc độ khủng khiếp từ trong bụi mù chui ra đánh hướng bầu trời Thiên Đạo Lưu. Quả cầu xanh mang theo uy thế cực kỳ khủng bố. Nhìn quả cầu đánh tới, Thiên Đạo Lưu thân ảnh lấp lóe, muốn né tránh nhưng mà quả cầu này dường như định vị hắn, tránh không được.

“Đã tránh không được vậy thì ta phá cho ngươi xem”

nói rồi Võ hồn Lục Dực Thiên Sứ cũng xuất hiện, một thanh kiếm ánh sáng tạo thành hướng quả cầu đang lao đến kia từ trên xuống dưới chém ra. Hai bên công kích chạm nhau nháy mắt, sau đó, quả cầu xanh nhanh chóng bị cắt ra. Bị cắt mở, khí thể xanh trong quả cầu bị nén dưới áp xuất cao nổ tung khuếch tán bốn phía. Vụ nổ bất ngờ bao trùm luôn Thiên Đạo Lưu chưa kịp phản ứng.

Ọe……..

Ọe……..

Ọe……..

Từng tiếng nôn khan của Thiên Đạo Lưu vang lên, khí xanh vẫn còn ở nơi đó dường như không tiêu tan. Triệu Vô Cực đi ra bụi mù nhìn hướng thiên không, trên đó, Thiên Đạo Lưu hóa thành vệt ánh sáng nháy mắt xuất hiện bên ngoài, giờ này đang ôm bụng nôn khan, trong lòng hô to

“cái hồn kỹ gì thật kinh tởm”

giờ khắc này, Thiên Đạo Lưu đã không còn tâm trí quan tâm Triệu Vô Cực, trong đầu hắn giờ này toàn là phân xanh hình ảnh. Trong cảnh tượng đó, hắn người toàn phân xanh, trong không gian toàn màu xanh, vàng xen lẫn, từng đợt chất lỏng xanh – đen – vàng trải đầy đại địa, mây xanh giăng kín trời, còn thỉnh thoảng chảy xuống từng giọt chất lỏng xanh đen, mùi thối kinh khủng xâm nhập não tủy làm hắn muốn nôn, hắn nín thở để không ngửi được cái mùi này nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng, nó vẫn một mực tiến vào não hắn. Hắn bay lên trời để trốn thoát nhưng bay mãi, bay mãi cảnh tưởng vẫn như vậy, điều này làm hắn tuyệt vọng. Bây giờ trong đầu nào còn cái gì đánh nhau, cái gì Võ hồn Điện…loại hình, giờ hắn chỉ muốn đi khỏi nơi này, quá kinh tởm.

Bên ngoài hiện thực, Thiên Đạo Lưu vẫn đang ôm bụng đứng trên đất nôn mửa đứng lên, vẫn chưa tỉnh lại.

Triệu Vô Cực tiến lên cách hắn hơn 100 trượng quan sát cẩn thận Thiên Đạo Lưu, thấy hắn vẫn một bộ nôn mửa, nghi ngờ nói thầm

“Nha, có đáng sợ như vậy hay sao?”

Nếu Thiên Đạo Lưu biết hắn ý nghĩ nhất định sẽ chửu bậy: “Ngươi tiến vào thử xem thì biết”

Cũng không trách Triệu Vô Cực, hắn hoàn toàn không biết cái này hồn kỹ hiệu quả. Lần trước ở Tà Thần Điện di tích phía dưới hấp thu Thần lực bản nguyên của Tà Linh Thần, các hồn hoàn đều đến 100 vạn năm niên hạn, hồn kỹ lúc đó cũng lột xác thành Thần Kỹ, hắn thời gian gần đây bận rộn không xuy xét rõ ràng cho lắm. Lúc nãy bị Thiên Đạo Lưu ác tâm, hắn giận quá mới dùng chiêu này trả thù. Thực tế chiêu này quá bỉ ổi, hiệu quả tốt nhưng mà thật không thể dùng lung tung.

Nhìn Thiên Đạo Lưu bộ dáng, hắn bắt đầu cẩn thận cảm thụ hồn kỹ thứ 2 của mình (từ nay gọi là Thần Kỹ, chẳng qua không có Thần lực thôi động, hiệu quả giảm mạnh). Không xem thì thôi, xem xong sợ hết hồn, nhìn Thiên Đạo Lưu đầy thương hại. Thần kỹ thứ 2 hiệu quả: Bắn ra một quả cầu ánh sáng xanh, mang theo bên trong cao áp khí nén chứa một tia hủ mục pháp tắc. Khi bị Thần kỹ đánh trúng, trong vòng nửa nén hương, linh hồn kẻ địch sẽ bị kéo vào và nhốt trong một không gian do Thần Kỹ này sáng tạo. Thời gian giam giữ căn cứ vào thực lực đối phương, tối đa không quá nửa nén hương. Sau khi thoát ra hủ thực pháp tắc bám vào thân thể khiến hắn cơ thể bị hủ thực, nếu kẻ địch thực lực quá yếu sẽ bị hủ thực pháp tắc trực tiếp hủ hóa.

Triệu Vô Cực đọc xong tin tức cũng nuốt nước miếng, này cũng quá nguy hiểm đi, nếu chẳng may chơi trúng người nhà vậy chẳng phải xong đời. Nghĩ đến đây hắn không khỏi rùng mình, cũng may hôm nay có Thiên Đạo Lưu thí nghiệm trước, kịp thời để hắn phản ứng lại. Chỉ là nghe ngưu bức, Thần Kỹ này cũng có nhược điểm trí mạng đó là nếu tốc độ cực nhanh hoặc đối phương phản ứng kịp không bị khí tức nhiễm phải thì sẽ không sao cả. Tổng hợp đánh giá chính là âm người Thần Kỹ, quang minh chiến đấu Rác rưởi kỹ năng.

Nửa nén hương đi qua, Thiên Đạo Lưu tỉnh lại, hắn nhìn xung quanh quang cảnh khôi phục, thở ra một hơi, sau đó cảm nhận cơ thể mình đang bị lực lượng thần bí ăn mòn vội điều động hồn lực ngăn cản. Bởi vì Thần Kỹ này Triệu Vô Cực không có Thần Lực khu động, chỉ phát huy được một chút hiệu quả đầu, về ăn mòn thì không có bao nhiêu, hơn nữa hồn lực của Thiên Đạo Lưu đã có Thần lực tồn tại hòa lẫn, ngăn cản hiệu quả ăn mòn rất dễ dàng.

Hồi thần, nhìn kẻ trước mắt, Thiên Đạo Lưu tâm đã sợ run, không phải đối phương mạnh mà là hồn kỹ quá quỷ dị. Hắn tức giận nhưng không dám xông lên, sợ lại bị âm lần nữa. Tức giận nhìn Triệu Vô Cực quát

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vừa rồi hồn kỹ không có khả năng là Hạo Thiên Chùy có thể có”

Nghe hắn nói vậy, Triệu Vô Cực cười nói

“Lão già ngươi thật tinh mắt, đó đích xác không phải Hạo Thiên Chùy hồn kỹ”

Thiên Đạo Lưu nhướng mày

“Vậy ngươi là”

“Đúng vậy, ta chính là gia gia ngươi, Ahahaha”

Triệu Vô Cực xích lỏa trào phúng làm Thiên Đạo Lưu giận điên, quát

“Tiểu nhân càn rỡ, ngươi nhất định phải chết”

Không còn lo được mặt mũi, Thiên Sứ chân thân đều thi triển, hắn, muốn nghiền Triệu Vô Cực thành tro

Thấy Thiên Đạo Lưu hùng hổ dọa người, Triệu Vô Cực cũng không cùng hắn chơi nữa. Long Hùng phụ thể, hồn hoàn lóe sáng lao đến trước người Thiên Đạo Lưu. Hai người bắt đầu so đấu, chỉ là Triệu Vô Cực một khi nghiêm túc, trên cơ bản Thiên Đạo Lưu chỉ có bị đánh phần. 1 nén hương sau, Triệu Vô Cực vỗ vỗ trên người bụi đất, hướng Thất Bảo Lưu Ly Tông tiến tới, chỉ để lại sau lưng Lạc Nhật Sâm Lâm hoang tàn một góc, âm thanh hắn từ nơi xâu xa vọng về

“Từ đây trở đi, Đại lục Đấu La lại không Thiên Đạo Lưu” âm thanh truyền khắp Lạc Nhật Sâm Lâm, vang vọng tâm linh mọi người trong rừng, cũng tuyên cáo một vị Tuyệt Thế Đấu La chấm dứt hành trình huy hoàng của mình.

Bạn đang đọc Đấu La Chi Vô Cực Đấu La sáng tác bởi Thienffff
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienffff
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.