Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực bắc hành trình

Tiểu thuyết gốc · 4765 chữ

Rạng sáng, Lang gia, quản gia truyền lời Tộc trưởng và Đại trưởng lão muốn bế quan tu luyện cảm giác tu vi đột phá. Lời truyền ra, cả Lang gia đều hoan hô chúc mừng. Đối với điều này, Tộc trưởng và Đại trưởng lão đều bất đắc dĩ.

Sau khi giải quyết xong Lang gia, chôn xuống một con cờ. Triệu Vô Cực hai người hướng bắc thẳng tiến.

Thời gian trước qua kiểm tra, Độc Cô Bác thân thể có thể tiếp nhận vào khoảng 7 vạn năm hồn thú nhưng tinh thần lực chịu được tinh thần trùng kích tương đương 6,5 vạn năm cho nên lầm này mục tiêu sẽ từ 6 đến 6,4 vạn năm hồn thú.

Đối với võ hồn chân thân suy luận, Triệu Vô Cực cảm thấy nó có hai cái chức năng, một là hợp nhất võ hồn, thể chất và hồn lực, thứ 2 là tiến hành tăng phúc các hạng năng lực kiểu như hồn kỹ thứ 3 của hắn Kim Cương Biến vậy.

Nói đến hồn kỹ, hắn có hồn kỹ thôn phệ làm phụ trợ, hồn kỹ Đánh rắm công kích từ xa, hồn kỹ Kim Cương Biến tăng phúc, hồn kỹ Trọng lực Tăng Cường làm khống chế, hồn kỹ Phong Ma Ảnh làm tốc độ, hồn cốt chân trái Tật Phong Bạo Phát tăng phúc tốc độ, hồn cốt hai tay điều khiển băng hỏa chỉ thiếu hồn kĩ phòng ngự, tốt nhất là phòng ngự cũng phản sát thương càng tốt. Vỗn dĩ thích hợp hắn là Thái Thản Cự Vượn hoặc Ám kim khủng trảo Hùng nhưng khổ cái bọn này ở đó một đống hung thú, mà hắn trên người long uy quá rõ ràng, nhảy vào đó coi chừng giết ra một cái Đế Thiên vậy thật toi công bận rộn mặc dù Đế Thiên cũng gần Bán Thần nhưng mà hắn có Thần Khí nha, lấy tu vi bây giờ cứng rắn Thần Khí hắn làm không được. Chính vì thế hắn gửi gắm hy vọng vào vùng cực bắc, nếu không thấy nữa đành phải ra biển tìm. Chỉ là cực bắc chỉ từng nghe Tam đại Thiên Vương và Thiên Mộng Băng Tằm còn lại 10 vạn năm hồn thú khác không thấy nhắc đến, có lẽ giống Thiên Mộng trốn ở đâu đó, cũng có thể là không có dù sao cũng là sinh mệnh cấm khu một vài con núp đâu đó âm người cũng có thể.

Cực bắc, tuyết trắng mênh mông, nơi đây cũng có núi có đồi, thực vật thưa thớt, thân cây nhỏ thấp, chủ yếu là bụi gai thì nhiều. Dưới chân lớp tuyết dày, mỗi một bước đều lưu lại dấu chân. Bên ngoài rìa , phía dưới lớp tuyết là đất, càng đi vào sâu thực vật càng ít, động vật cũng chưa thấy qua, dưới chân đã không còn là tuyết mà là băng dày. Băng tạo thành núi dưới ánh mặt trời nhìn qua như pha lê tạo nên khung cảnh thật mỹ lệ. Nhiệt độ đã xuống dưới âm 30 độ. Mặc dù hồn sư có thể kháng lạnh nhưng cũng hao tổn hồn lực, chỉ có băng thuộc tính Hồn sư sẽ ít ảnh hưởng còn lại hồn sư khác sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn.

Tìm một ngày, hai người cũng chỉ thấy một số ngàn năm hồn thú. Cho nên đành phải dựng lều dừng chân. Lấy ra ít củi chuẩn bị sẵn, hỏa hồn lực bùng lên đem củi đốt, lấy ra chút hồn thú thịt và rượu vừa nướng vừa uống. Thời tiết ban đêm càng trở nên lạnh hơn, từng cơn hàn phong thổi qua mang theo cái lạnh thấu tim gan, trong cái thời chết tiệt này, uống một ngụm rượu Quỳnh Tương thật đáng quý.

Độc Cô Bác lúc này đã sớm muốn về, hắn thề lần này theo Triệu Vô Cực đến đây là một việc hết sức ngu ngốc. Cả ngày, một con vạn năm hồn thú đều không thấy, thời tiết thì rét lạnh đã không thua ở cạnh Hàn Tuyền trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Ngày mai còn đi sâu vào có trời mới biết tìm tới hồn hoàn là bao giờ. Hắn có chút khó hiểu hai người không nhất định cần Băng thuộc tính Hồn Thú, Triệu Vô Cực dẫn hắn tới đây làm gì.

Lúc này, Triệu Vô Cực hắn cũng đang suy tư, lần này đi không hoàn toàn là tìm kiếm hồn hoàn cũng là đi tìm Thiên Mộng, hắn muốn tìm Thiên Mộng làm thứ 7 hồn hoàn như vậy chiến lực của hắn sẽ đạt đến cấp độ Bán Thần cầm trong tay Thần khí hoặc Đế Thiên, lúc đó tìm Hùng Quân đều được chỉ là Thiên Mộng tên này bây giờ có còn ở vùng cực bắc hay không hay đã đi đến rừng Tinh Đấu. Thiên Mộng mặc dù tu vi cao tới 100 vạn năm lại chưa từng chịu thiên kiếp vậy hắn chắc chắn sẽ ở một nơi có thể ngăn cản khí tức tiết lộ hơn nữa hắn tu vi lên nhanh chính là nhờ ăn Huyền Băng Tủy cho nên muốn tìm Thiên Mộng

Thứ nhất: tìm nơi có huyền băng tủy

Thứ hai: tìm nơi có hang ngầm dưới mặt băng

Thứ ba: tìm nơi mà khí tức không bị tiết lộ băng thật dày đủ để ngăn cản khí tức Bán Thần.

Mặc dù nơi đây băng dày có thể ngăn cản tinh thần lực của đa số hồn sư dò xét nhưng đừng quên hắn có băng pháp tắc cho nên băng với hắn không chỉ vô dụng mà còn là sân nhà.

Trở lại trong lều nghỉ ngơi. Mặt trời lên, hai người tiếp tục xuất phát. Triệu Vô Cực cũng đã nóng lòng bởi vì nếu chậm một khắc, Thiên Mộng đã rời đi hắn đều phải tức điên.

Mở ra tinh thần dò xét đến tối đa tìm kiếm hồn thú, rất nhanh tìm được một con Băng Phong Báo hồn thú phù hợp cho Độc Cô Bác. Hai người theo phương hướng hết tốc lực tiến tới. Đến chiều thì đến lãnh địa Băng Phong Báo. Triệu Vô Cực tự mình ra tay, hai phút sau hắn kéo theo Băng Phong Báo hấp hối trở về. Chiến đấu là nghiền ép tuyệt đối không có gì đáng nói. Triệu Vô Cức lên chính là Võ Hồn phụ thể thứ 3, thứ 5 hồn kỹ hồn kỹ chân trái thi triển nhanh chóng áp sát, hồn kỹ thứ 4 khống chế sau đó là cuồng bạo đánh đập.

Độc Cô Bác: “hồn thú cực bắc xem ra quá yếu”

Triệu Vô Cực cho hắn cái bạch nhãn. Bảo nhanh hấp thu.

Ba canh giờ sau, khí tức ổn định lại, Độc Cô Bác tu vi lên đến 74 cấp. Sở dĩ cao như vậy một phần là hồn hoàn niên hạn cao, một phần là hắn áp chế hồn lực hơn nửa năm nay.

Võ hồn phụ thể Bích Lân Xà Hoàng

Vàng vàng tím tím đen đen đen.

Thấy Độc Cô Bác tận hưởng cảm giác hồn lực gia tăng, hắn cũng yên lặng chờ. Một lát sau, Độc Cô Bác tỉnh lại. Triệu Vô Cực ném cho hắn một cục xương, đây là xương chân của Băng Phong Báo, hắn hồn kỹ là thuấn phát băng phong mục tiêu. Đây là cái rất tốt khống chế kỹ năng, chỉ cần mục tiêu không có cách phá giải ngay lập tức băng phong và Độc Cô Bác hồn lực đủ, hắn có thể một mực băng chết mục tiêu. Sau này đoàn chiến Độc Cô Bác cũng có trợ lực lớn.

Sau khi hấp thu hồn cốt, bàn giao một ít chuyện rồi đuổi hắn về Tinh La Thành bắt đầu kế hoạch.

Triệu Vô Cực một mình tiếp tục tiến lên về trung tâm. Hắn muốn tìm Tam đại Thiên Vương thay hắn tìm đồ vật.

7 ngày sau, hắn tiến vào khu vực trung tâm, tinh thần lực đã khóa chặt 3 mục tiêu mà Tam đại Thiên vương cũng đã nhận ra hắn. Chủ tử chưa đến, bọn tay chân đã sớm vậy quanh hắn, sát khí trùng thiên.

Triệu Vô Cực mặc kệ bọn hắn, đối với hắn mà nói, bọn này yếu gà, chẳng đủ hắn nóng người. Hai khắc qua đi hai bóng người xinh đẹp và một con Gấu lớn đi tới. Thấy chủ tử đến, bọn tay chân dịch ra một con đường.

Đánh giá hai người một thú

Mỹ nữ tóc trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ tuyết trắng không tỳ vết chắc là Tuyết Đế. Tuyết Đế chính Băng Thiên Tuyết Nữ do Băng tuyết sinh ra linh tính mà thành tu vi đã tới 60 vạn năm. Trong đám Hung thú chỉ sau Hùng Quân. Mặc dù là Hồn Thú, nhưng sinh ra vốn là hình dạng nhân loại. Có thể nói Tuyết Đế chính là con của Đấu La Đại Lục

Mỹ nữ tóc lam xinh đẹp không kém, trên khuôn mặt có thêm vết bớt màu Lam làm nàng trở nên vô cùng yêu dị, hóa thân một đứa trẻ con ngây thơ. Đừng nhìn bề ngoài đẹp, bản thể nàng là Băng Bích Đế Hoàng Bọ Cạp hơn 30 vạn năm tu vi, tính tình nóng nảy căm thù nhân loại, nàng vừa nhìn thấy hắn liền kém chút lao lên, còn táo bạo hơn cả Liễu Nhị Long.

Còn con Gấu lớn toàn thân tuyết trắng, thân cao hơn 30 mét như toà núi thật thô lỗ không có gì đáng nói.

Hai bên cách nhau 50 mét đối diện nhìn nhau.

Tuyết đế mở miệng âm thanh lạnh nhạt

“Nhân loại, ngươi dường như là muốn tìm chúng ta, niệm ngươi tu vi không dễ nhanh chóng rời đi”

Titan tuyết ma ngửa mặt hai tay đấm ngực ý bảo cút đi không đánh chết ngươi.

Đối diện hồn thú, Triệu Vô Cực nhếch miệng nói

“Nghe bảo vùng cực bắc Tuyết Đế, Băng Đế vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên muốn đến bắt về áp trại phu nhân”

Lời nói ra miệng, các thú đều mộng. Bọn hắn không có nghe nhầm đi, từng thấy hồn sư bắt hồn thú làm hồn hoàn chưa từng nghe hồn sư bắt hồn thú làm vợ, hôm nay mặt trời vẫn mọc đằng đông a.

Một lúc sau, titan tuyết ma trước tiên phục hồi tinh thần giận dữ đấm ngực xông đi lên. Nhìn Gấu lao tới, hắn cũng bất đắc dĩ, hắn quên tên Gấu này thầm mến Tuyết Đế a, trước mặt hắn nói cướp Tuyết Đế làm vợ hắn không xông lên mới lạ đâu. Băng Đế cũng giận dữ nhưng không lao đến. Tuyết Đế vẫn một mặt băng sơn biểu thị không sao cả.

Nhìn khí thế hùng hổ lao tới Gấu lớn. Triệu Vô Cực hạ thấp tự thân lấy tư thế xuất phát cao nhanh chóng lao tới, khi cách còn 10 mét bỗng nhiên hai chân hơi khom nhanh chóng bật lên, trên không trung hít sâu một hơi thân trên hơi nghiêng tay phải ngang eo tụ lực một kích đánh ra, quyền kình bóp méo không gian truyền ra âm thanh đùng đùng vang dội. Titan thấy quyền này uy thế cũng vội vàng thi triển kỹ năng cơ thể bành trướng hơn 1,5 lần cơ bắp phồng lên, quyền phải băng phong tạo lớp hộ giáp, làm xong tất cả cũng một quyền toàn lực đánh ra. Trên không trung, hai quyền chưa giao nhau, không khí đã bị đè ép thành khí áp thổi bay xung quanh bọn hồn thú tay sai. Hai quyền chạm nhau.

Bùm...

Một tiếng vang kinh thiên bạo phát, hai thân ảnh tách ra. Triệu Vô Cực bay ngược hơn 20 mét mới rơi chạm mặt băng. Gấu lớn hai chân bám sát mặt băng cày ra hai đường dài hơn 10 mét. Sau khi ổn định hai thân hình lần nữa vật lộn.

Triệu Vô Cực lúc nãy chỉ dùng 8 thành nhục thân nhưng hắn đoán Gấu lớn chắc cũng có lưu lực do đó hắn không còn đối cứng mà bắt đầu triển khai võ kỹ vật lộn.

Gấu lớn thân thể quá to trong khi Triệu Vô Cực chỉ bằng hắn chưa đầy 1 phần 10. Lợi dụng điểm này, Triệu Vô Cực bám lấy cơ thể Gấu lớn leo lên phần đầu của hắn, tay chân thi nhau đánh hắn mặt cùng cổ, hắn đã rất lâu chưa dùng kỹ xảo chiến đấu, nhớ lần gần nhất là lúc trong săn hồn sâm lâm giết 3 tên Triệu gia. Mỗi khi Gấu dùng tay xua hắn, hắn đều né tránh trơn trượt. Bị đánh mà không bắt được đối phương, Gấu lớn vận dụng toàn lực đồng thời cơ thể liên tục xoay chuyển, băng chi lực cũng dùng ra nhưng chẳng có tác dụng gì.

Hai bên đánh hơn nửa ngày,Gấu lớn đã sớm mặt mũi bầm dập nằm trên mặt băng mà Triệu Vô Cực cũng có chút thở dốc thời gian dài vận động toàn lực, lấy hắn Bán Thần Thể đều mệt. Băng Đế lúc này mới đứng ra muốn ngăn hắn giết Gấu lớn. Lúc nãy không đứng ra đơn thuần là muốn Gấu lớn bị đánh một trận thôi, ai bảo hắn cứ đuổi theo Tuyết Đế không tha.

Triệu Vô Cực có chút im lặng, đây chính là Tam đại Thiên Vương sao, nhìn như nhựa platic huynh đệ, không thấy đoàn kết chút nào như bề ngoài.

Tuyết Đế lúc này lên tiếng

“ Nhân loại, ngươi rất mạnh, nhưng mà đây không phải nơi dương oai, mau rời đi, chúng ta chuyện này coi như thôi”

Triệu Vô Cực tất nhiên sẽ không rời đi. Nhìn bọn lính tôm tướng cua rục rịch hắn chân phải một dẫm, từng cây băng dây leo dưới băng lao ra đem bọn này buộc một chỗ.

Băng đế nhìn thuộc hạ bị băng buộc lại nhíu mày hỏi

"Ngươi muốn làm gì, bọn hắn đối ngươi vô dụng thả bọn hắn đi”

Tuyết Đế cũng đã nguy hiểm lên, chuẩn bị chiến đấu. Chơi băng cao thủ nhìn Triệu Vô Cực thi triển băng hệ kỹ năng liền biết không đơn giản.

Triệu Vô Cực mặc dù tự tin nhưng cũng rất cẩn thận đề phòng. Hắn nhìn nhị Đế nói

"Ta không muốn lãng phí thời gian. Ta thả tất cả bọn hắn hai vị cùng ta nhất chiêu thắng bại. Ta thua mặc các ngươi xử lý mà hai ngươi thua phải làm người của ta”

Băng Đế nghe hắn nói liền phản bác

“không có khả năng, chúng ta hồn thú không là nô của nhân loại, chúng ta chết cũng không theo ngươi”

Triệu Vô Cực cười haha nói

“không có gì là không khả năng. Trong thế giới này, nhân loại hay hồn thú đều là mạnh được yếu thua, kẻ yếu khuất phục kẻ mạnh, đó là chân lý, các ngươi thắng tùy bọn ngươi xử lý cho dù làm nô ta cũng phải chịu, các ngươi thua thì cũng như thế hơn nữa đi theo kẻ mạnh hơn có gì không được, tu vi đạt được không dễ hà cớ chi chỉ vì một cái danh hư vô phiêu miểu mà đánh đổi, theo ta, ta như thành thần, các ngươi đều là thần. Thiên địa này ngươi nghĩ có thể dung được tâm ta sao”

Nói rồi võ hồn phụ thể, Long Hùng hiện lên long uy khuếch tán một cỗ khí tức kinh khủng hiện ra bao phủ hơn nửa vùng cực bắc. Nhị đế đều thấy được nội tâm e ngại nhìn hắn dưới chân 5 cái hồn hoàn đen kịt đã không muốn nói gì.

Một lát sau khí tức thu lại. Triệu Vô Cực nhìn hai đế hỏi

"Hai vị quyết định thế nào”

Nhị đế trầm tư, hai người cũng có chút soắn xuýt, một bên là tôn nghiêm, một bên là tu vi, thực sự không sợ chết nhưng cứ thế mất đi tu vi có chút không cam lòng nhưng lại nghĩ tới thành thần cơ hội nhị đế có chút động tâm, nếu hắn thật có thể đánh bại các nàng thành thần cơ hội rất lớn. Nghĩ tới đây nhị đế nhìn nhau, hiểu ý đối phương. Sau đó nhìn Triệu Vô Cực nói

"Chúng ta đồng ý, nếu ngươi thắng ta và Băng Nhi theo ngươi nhưng ngươi phải tha bọn họ, đồng thời tuyên thệ khi ngươi thành thần phải mang hai ta rời đi”

Triệu Vô Cực gật đầu. Thực tế hắn và thần của thần giới chú định là địch nhân cho nên việc hắn mang theo nhị đế đi thần giới cũng không có gì khác biệt, nếu hắn đi nhận truyền thừa thần vị thì hắn còn có chút khó làm, thần giới chư thần là không cho phép hồn thú thành thần.

"Vậy bắt đầu đi”

Đối với cuộc đánh cược này, nhị đế cũng không có ý định buông tay. Một là không muốn là nô lệ cho nhân loại, hai là nếu hắn chết vậy đã nói hắn không có khả năng thành thần.

Khí tức hai người nhanh chóng kéo lên, lực lượng không ngừng ngưng tụ, khi tụ lực đạt đến tối đa hai luồng khí tức khủng bố bắn thẳng bầu trời dần dần hai cỗ khí tức bắt đầu giao dung hợp lại, một thanh băng kiếm khổng lồ xuất hiện, kiếm chưa ra, kiếm khí đã ngang dọc trảm phá khe hở không gian đen kịt đều xuất hiện. Đây chính là tuyệt chiêu hợp kích kỹ năng của nhị đế Đế Kiếm. Một chiêu này đã sánh ngang với Đế Thiên thi triển Long Thần Trảo. Mức độ phá hoại có thể tưởng tưởng khủng bố

Triệu Vô Cực bên này cũng nghiêm túc, cơ thể điều chỉnh trạng thái tốt nhất, Long Hùng võ hồn toàn lực thôi động, hồn kỹ thứ 3 sáng lên, tay phải Hỏa pháp tắc ngưng kết tạo thành quyền sáo, cơ thể khom lại tạo thế xuất phát, hồn kỹ thứ 5 Phong Ma Ảnh sáng lên, hồn cốt chân trái 3 lần tốc độ bùng nổ cơ thể hắn nháy mắt biến mất tại chỗ.

Nhị đế nhìn hắn lao đến cũng toàn lực thôi động Đế Kiếm chém xuống. Triệu Vô Cực vọt lên không trung, mượn tốc độ lao tới động năng gia tăng sức mạnh, một đòn toàn lực bạo phát.

Một kiếm trảm phá không gian, một quyền đánh nổ không gian, hai đòn công kích giao nhau nháy mắt, không gian bốn phía như tấm gương tan vỡ,chỉ để lại một vùng không gian đen kịt. Không khí bị vụ nổ đẩy ra hất bay tất cả băng tuyết. Khi mọi thứ đều yên tĩnh lại, một cái hố sâu 20 thước rộng hơn 1 dặm xuất hiện, trong hố to, một bóng người đứng đó, mặc dù quần áo rách mướp, khí tức uể oải, người đầy máu tươi nhưng khuôn mặt không tự chủ mỉm cười. Nhìn nhị đế nằm trên băng cách đó 500 mét đã không nhúc nhích nhưng khí tức sinh mệnh còn tại, hắn biết hắn thắng. Hắn rất tự tin về năng lực kháng đòn của mình nhưng khi không gian vết nứt xuất hiện hắn cũng có chút sợ, thương thế của hắn hiện tại chính là do vết nứt không gian cắt qua. Rất may nó đến nhanh cũng đi nhanh, nếu là bị cuốn vào trời mới biết ra sao. Dù sao nghe nói thần đều biến mất.

Đi đến nhị đế, đem các nàng thu vào túi Như Ý Bách Bảo rồi đi ra hố sâu.

Gấu lớn thấy hắn đi ra, không thấy nhị đế ánh mắt có chút cô đơn. Hiểu hắn suy nghĩ. Triệu Vô Cực nói các nàng không sao chỉ bị ngất đi, các nàng thua nên theo ước định bây giờ là người của ta. Nói rồi ngồi xuống điều tức. Nửa ngày sau hắn đem nhị đếu phóng xuất. Lúc này hài người nào có dấu hiệu mệt nhọc, nhìn tinh thần sáng loáng, miệng Băng Đế còn nhai cái gì, Triệu Vô Cực thầm nghĩ không tốt. Xâm nhập túi Như Ý, đã thấy hơn nửa thảo dược mất tiêu. Hắn nào không rõ hai tên này vừa làm gì. Mặt hắn không khỏi âm trầm. Băng Đế nhìn hắn mặt đen không khỏi chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu, mà Tuyết Đế dường như hiểu điều gì vội nói xin lỗi, nói rồi còn đem Băng Đế kéo phía sau.

Triệu Vô Cực buồn rầu, hắn vừa thắng cuộc vui sướng đều tan biến. Trong lòng rỉ máu nhưng ai bảo hắn không để ý đâu. Đành phải nhận cái nồi này.

Hắn thấy hai đế đã khỏe liền nói

Ta muốn hai ngươi tìm cho ta một con băng tằm, cụ thể là ....

Băng Đế vừa ăn mấy cây tiên thảo giờ này đang rất vừa ý vì thế xung phong nhận việc, nói rồi đi ra ngoài phân phó băng bích bọ cạp nhóm.

Một tháng qua đi, cho dù có sự hậu thuẫn của băng bích nhất tộc nhưng hắn vẫn không tìm ra Thiên Mộng. Chỉ còn lại một khu vực nhỏ phía Đông giáp biển chưa dò qua. Hôm nay hắn đích thân đi đến, dọc theo bờ biển phía Đông đi lên phía Bắc. Hắn từng bước một tìm kiếm, tinh thần lực đã thôi động cực hạn, một ngàn mét chiều sâu dưới lớp băng dày, trong lòng đang cầu nguyện Thiên Mộng chưa đi.

Mặt trời đã xuống hơn phân nửa, Triệu Vô Cực tâm sớm nản chí, bây giờ hắn chỉ còn không mục đích tiến lên. Bỗng nhiên một luồng năng lượng dao động vô cùng nhỏ bé tiến vào phạm vi dò xét. Cẩn thận cảm thụ, hắn xác định đây là Huyền Băng Tủy năng lượng ba động.

Tay phải đặt xuống mặt băng, hỏa chi lực thôi động, băng dần dần tan ta, nước bốc hơi, một con đường bị hắn đào ra, đi hơn ngàn mét băng chiều sâu đập vào mắt là từng mảng lớn như núi nhỏ Huyền Băng Tủy, nhìn năng lượng mạnh mẽ tán phát đã hơn vạn năm niên đại. Không ham trước mắt, Triệu Vô Cực nhanh chóng theo thông đạo đuổi theo, không có rắc rối phức tạp, chỉ có một đường thẳng, dọc đường Huyền Băng Tủy vương vãi khắp nơi to nhỏ đầy mặt băng. Triệu Vô Cực lòng mắng Thiên Mộng hoang phí của trời

Sau hai ngày hết tốc lực đuổi theo, hiện tại đã không có băng, thay vào đó là đất. Nhìn phía trước tia sáng chiếu rọi, Triệu Vô Cực tâm đã hết hy vọng, Thiên Mộng đã rời đi. Đã không cần thiết đuổi theo, hắn thu liễm khí tức, dạo bước tiến lên, tính ra ngoài hít không khí làm dịu cảm xúc.

Đi được một đoạn bỗng nhiên hắn dừng lại, đầu nhìn về một góc tối nhíu mày suy tư. Đột nhiên không gian sáng lên từng ngọn đèn màu xanh lam, từng tiếng xích sắt sột soạt rung động, tiếng hú, la hét quái dị từ bốn phương tám hướng lao đến. Từng con quỷ ảnh từ trong tường chiu ra, tay cầm trường mâu hướng Triệu Vô Cực lao đến.

Triệu Vô Cực lúc này không có vẻ sợ hãi trái lại hắn vô cùng hưng phấn cười haha như điên như dại. Giọng cười vui sướng, hạnh phúc cũng như điên cuồng phát tiết tâm tình.

Trong góc tối, Thiên Mộng thân to hơn mét dài 10 mét đang co lại một góc nhìn Triệu Vô Cực cười haha hiện ra vẻ mặt khó hiểu, hắn nghĩ

"Gì nha, tâm lý nhân loại cũng quá yếu đi, ta vừa dọa một tý đã phát điên. Tưởng chơi vui ai ngờ quá thất vọng. Ta thật soắn xuýt có nên rời đi hay không. Ở đây ăn không lo nhưng mà cũng thật buồn chán, nghe nói bên ngoài đặc biệt thú vị.”

Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói làm hắn giật nảy mình, theo bản năng co lại thân thể nhìn về nơi phát ra âm thanh

“thiên mộng, bản đại gia tìm ngươi thật khó khăn a”

Nhìn nhân loại trước mắt lại đột nhiên không biết làm sao xuất hiện trước mặt lại còn biết tên hắn, hắn tò mò hỏi

"Nhân loại, lúc nãy ngươi không phải bị điên sao, tại sao bây giờ lại khỏi, chẳng lẽ nhân loại các ngươi tinh thần có vấn đề. Với lại ngươi làm sao biết tên ta”

Triệu Vô Cực nghe hắn nói, tức giận gầm thét

“ có ngươi mới thần kinh, cả nhà ngươi đều thần kinh”

Thiên Mộng không phục nói

"Ta không thần kinh, nhà ta ở đâu ta đều không biết sao ngươi biết nhà ta thần kinh”

Nghe thế, Triệu Vô Cực bó tay rồi, thì ra tên này không phải cố ý chửi hắn mà là thực quá ngu. Hắn lập tức mở võ hồn, Long Hùng ra, Long uy tràn ngập đường hầm, Thiên Mộng thân thể run rẩy, mặc dù hắn tu vi 100 vạn năm không sai nhưng hắn chỉ là tằm nào chịu được khí tức Long Tộc. Rèn sắt khi nóng, Triệu Vô Cực nói

"Thiên Mộng, ta muốn ngươi hiến tế cho ta, chỉ cần ngươi hiến tế ta có thể mang theo ngươi đi du lịch đại lục mà không sợ kẻ khác bắt giết ngươi, sau khi ta thành thần sẽ phục sinh ngươi mang ngươi đi thần giới. Nếu giờ ngươi không hiến tế ta sẽ bắt giết ngươi lấy hồn cốt, cho dù ngươi chạy được ta ra ngoài kia ngươi cũng bị kẻ khác ăn thịt, lấy ngươi yếu gà năng lực chạy đi được bao xa”

Nghe thế, Thiên Mộng cũng bình tĩnh suy xét. Hắn biết mình tu vi cao nhưng chẳng có năng lực chiến đấu gì cho nên đã đến đây hơn 1 năm vẫn không dám ra ngoài kia bởi vậy hôm nay mới gặp cái tên này”

Nghĩ nghĩ hắn hỏi

"Ngươi nói thật sao? Theo ta biết, hiến tế sẽ chết a làm sao theo ngươi đi được hơn nữa ta làm sao tin ngươi thành thần sẽ phục sinh ta”

“Nếu thông thường hiến tế hồn thú đích xác sẽ chết nhưng nếu ngươi hiến tế đem linh hồn mình đưa vào hồn hoàn tồn trữ trong đó thì linh hồn ngươi có thể ở trong hồn hoàn và ngắn ngủi hiện ra bên ngoài. Còn vấn đề còn lại cứ yên tâm, ta sẽ thề, nếu ngươi hiến tế cho ta ta thành thần sẽ phục sinh đưa ngươi đi thần giới. Biết Băng Tuyết nhị đế sao, hai người họ đã theo ta a”

Nghe hắn nói vậy, Thiên Mộng cũng đành tin hắn.

"Ngươi muốn ta bây giờ hiến tế sao”

“Không, chờ ta 70 cấp, trong thời gian này ngươi ở trong ta Hồn Đạo Khí nhưng ngươi không được phép ăn thảo dược trong đó.”

“Không có vấn đề, ca đẹp trai như vậy sẽ thèm ngươi mấy cây cỏ thuốc sao?”

Nghe hắn nói vậy, Triệu Vô Cực khóe miệng giật giật.

"Ngươi biết cái cóc khô, Băng Đế Nhãi con ăn ta gần nửa vườn thuốc nếu không phải ta đem nàng phóng sớm nàng không chừng đã ăn sạch”.

“Vậy nhớ kỹ lời ngươi nói, mất một cây ta cắt ngươi 10 khối thịt xào ăn”

Nói rồi thu hắn vào túi Như Ý Bách Bảo.

Sau khi bắt được Thiên Mộng, Triệu Vô Cực tâm tình tốt hẳn, trên đường cũng chậm rãi đi, dọc đường quét sạch bảo vật bỏ đầy hơn 10 cái giới chỉ.

Sau khi trở về khu trung tâm dẫn theo nhị đế ra biển truy tìm One piece.

Bạn đang đọc Đấu La Chi Vô Cực Đấu La sáng tác bởi Thienffff
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienffff
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.