Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Minh thượng thần

Tiểu thuyết gốc · 1474 chữ

Tô Thanh Ảnh ba người gật đầu, cái hiểu cái không.

Hàn Yên Nhi lập tức hỏi " Ngạo Nam ca ca, sao huynh lại biết chuyện của Thần giới, không phải huynh là Thần linh chuyển thế đó chứ ", nàng hồ nghi nhìn hắn.

Sở Ngạo Nam cốc đầu nàng một cái, cười nói " Sau này các ngươi sẽ biết "

Hai vợ chồng Giang đại an nghe bọn họ nói chuyện thì mơ hồ, cái gì Thần giới, cái gì Thượng thần, cách bọn họ quá xa.

" Công tử, chẳng lẽ ngài có cách giúp chúng tôi? " Giang Đại An vội vàng hỏi.

" Cách thì có, chuyện này đối với ta không tính là gì " Sở Ngạo Nam cười nói.

" Nhưng như chính ngươi nói, làm một phàm nhân không phải rất tốt sao, ngươi nên nhớ, có sức mạnh là sẽ có dục vọng "

Giang Đại An trầm ngâm một lúc, sau đó hít sâu một hơi " Xin công tử giúp cho ". Hắn tuy mong muốn người dân Phàm nhân trấn được sống yên bình nhưng đây là thế giới mạnh được yếu thua, bọn họ bây giờ tuy an ổn nhưng ai biết được sau này có kẻ có ý đồ xấu, khi đó hậu quả thật không tưởng tượng nổi, hơn nữa là võ giả ai không khao khát sức mạnh a.

" Được rồi ". Sở Ngạo Nam gật đầu, tiếp đến hắn đi ra ngoài sân. Mọi người cũng đi theo sau hắn.

Sở Ngạo Nam quan sát bầu trời một lúc, mỉm cười sau đó tiện tay một chỉ.

Ầm ầm, bầu trời khu vực Phàm nhân trấn vang tiếng nổ đứt tai như bị người đánh nát.

Một tia sáng lờ mờ xuất hiện. Vù một tiếng, tia sáng bay vọt lên cửu thiên rồi biến mất.

Người ở Phàm nhân trấn đều hốt hoảng, lo sợ bất an.

Đúng lúc này, trong cơ thể các võ giả đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh, như có trói buộc bao năm trong cơ thể họ đã được giải khai

Giang Đại An mừng rỡ, hắn gần như trong tích tắc vừa rồi đột phá ràng buộc, tiến vào một cảnh giới mới, Tiên thiên cảnh.

Các võ giả trong trấn cũng lần lượt đều đột phá, đặc biệt là lão trấn trưởng, hắn một hơi đột phá đến Tiên thiên lục trọng cảnh giới, hắn nước mắt giàn dụa " Ha ha, ta cuối cùng cũng đột phá, nguyền rủa chết tiệt, ngươi chẳng phải cuối cùng cũng không ngăn được chúng ta sao "

Trong lúc người ở Phàm nhân trấn đang chìm trong sung sướng, thì tia sáng lúc nãyđang bay với vận tốc khủng bố, vụt lên cửu thiên, tiến nhập Thần giới.

Thần giới, Huyền Đô vực

Tia sáng bay vào trong một động phủ, phía ngoài động phủ khắc bốn chữ " Không Minh thượng thần "

Trong động phủ, một trung niên nhân mở mắt, hắn âm trầm " Là kẻ nào phá phong ấn của bổn tọa ".

Hắn là một tán tu, khi trước hắn trong một lần tranh đoạt tài nguyên trên Thần giới, ra tay đánh lén một tên Thượng thần, tên Thượng thần đó trước khi chết dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn. Hắn cảm thấy bất an, nên đã sử dụng bí pháp tìm ra huyết mạch của tên kia tại hạ giới, diệt trừ hậu hoạn, phải biết chuyện con cháu tại hạ giới tu luyện sau khi thành thần thì trả thù cho tổ tiên đã từng xuất hiện. Nhưng thiên đạo áp chế, người Thần giới không thể tùy ý hạ phàm, hắn chỉ có thể cưỡng ép che đậy thiên đạo nơi Phàm nhân trấn, không cho bọn họ tu luyện.

Hắn đứng dậy, xác định tọa độ của Phàm nhân trấn, bàn tay chộp một cái, cưỡng ép xé rách hàng rào vị diện, hắn muốn xem là kẻ nào to gan dám phá bỏ phong ấn của hắn.

Phàm nhân trấn, lão trấn trưởng dẫn đầu mọi người vái hướng Sở Ngạo Nam " Đa tạ công tử, ngài chính là ân nhân cả Phàm nhân trấn chúng tôi ", hắn lúc này khí sắc thịnh vượng, như trẻ lại mười tuổi, nói lăng đã lưu loát hơn.

Sở Ngạo Nam nhàn nhạt mỉm cười "Không có chuyện gì to tát "

Đúng lúc này, ầm ầm chấn động, trời đất rung chuyển, run rẩy không ngừng.

Bầu trời xuất hiện một khe nứt đen kịt, một thân ảnh đi ra, quanh thân thần huy sáng chói, uy áp vô thượng lan tràn, như thần minh giáng thế.

Cảm nhận được uy áp vô thượng kia, sinh linh khắp Thần võ đại lục run rẩy, có người hoảng sợ hô to " Đó là cái gì, thần linh giáng thế sao? "

Thái âm thánh địa, chủ điện.

Một trung niên nam tử khẽ run rẩy, lẩm bẩm " Là vị nào thần linh giáng thế ", phía dưới hắn các trưởng lão cũng hoảng sợ nhao nhao nghị luận, có trưởng lão hỏi " Thánh chủ, vị thần linh này giáng thế, sẽ không gây nguy hiểm gì cho Thánh địa chứ "

Vị nam tử trung niên chính là Thái âm thánh chủ Mộng Bắc Thần.

Mộng Bắc Thần khẽ lắc đầu " Thần linh không thể hạ phàm thời gian quá lâusẽ bị áp chế tại thần kiếp cảnh, cũng không thể tùy ý tàn sát bừa bãi, nếu không sẽ bị Thiên đạo trách phạt, hơn nữa Thánh địa cũng không phải ăn chay "

Các trưởng lão nhao nhao gật đầu.

Không Minh thượng thần sau khi xuất hiện, ánh mắt ngưng tụ nhìn đám người, quát lạnh " Là kẻ nào phá phong ấn của bổn thần "

Đám người Phàm nhân trấn lúc này hai chân quỳ trên mặt đất, run rẩy không ngừng, chỉ có bốn người Sở Ngạo Nam hoàn toàn không ảnh hưởng uy áp, tuy nhiên nét mặt ba nàng Tô Thanh Ảnh cũng đầy vẻ khiếp sợ, dù sao Thần linh đang đứng trước mặt họ.

Không Minh thượng thần thấy vậy, giận dữ quát " Lớn mật, con kiến phàm nhân, nhìn thấy bổn thần sao không quỳ "

" Kiến hôi như ngươi cũng bắt ta quỳ " Sở Ngạo Nam bình thản nói.

Không Minh thượng thần nghe vậy giận sôi, hắn lại bị một con kiến phàm giới khinh thường, hắn nhíu mày " Chính ngươi giải bỏ phong ấn của ta "

Sở Ngạo Nam chỉ nhàn nhạt nói " Mạo phạm ta, rút ra một nửa thần huyết để lại, ta sẽ để ngươi cút về thần giới, nể tình ngươi không biết không có tội "

Không Minh thượng thần giận dữ đang định một bàn tay chụp chết Sở Ngạo Nam, bỗng nhiên hắn rợn tóc gáy, có cảm giác như bị Thiên đạo nhìn chằm chằm, không phải của phàm giới mà là của thần giới. Hắn sau lưng lạnh toát, nhìn Sở Ngạo Nam đang đứng chắp tay, hắn như có cảm giác muốn quỳ rạp xuống đất. Hắn vội run giọng nói "Tiểu thần đáng chết, xin đại nhân tha mạng ". Hắn biết mình trêu chọc phải tồn tại khủng bố, đứng trước mặt hắn mình chỉ là con kiến.

Sở Ngạo Nam bình thản nói " Cút về đi, nhớ kỹ, không được can thiệp vào chuyện phàm giới "

" Tạ đại nhân tha chết " Không Minh thượng thần vái lạy. Hắn cắn răng lấy ra một thanh kiếm, trên kiếm thần quang lưu chuyển, hắn mạnh mẽ cắt tay của mình để máu chảy ra rồi cho vào một chiếc bình. Sau một lúc, gương mặt hắn tái nhợt, chiếc bình tự động bay về phía trước Sở Ngạo Nam.

Không Minh thượng thần cung kính hướng Sở Ngạo Nam " Đại nhân, tiểu thần xin cáo lui " , dứt lời hắn mở ra thông đạo hàng rào, thân ảnh dần dần biến mất.

Phàm nhân trấn tất cả mọi người ngơ ngác, sau đó liên tục vái lạy Sở Ngạo Nam miệng hô cảm tạ thần linh.

Ba người Tô Thanh Ảnh cũng há to miệng, Thần linh trong mắt các nàng cao cao tại thượng biết bao, là tồn tại vô địch, nay lại bị một câu của Sở Ngạo Nam dễ dàng đuổi đi, không những thế còn cắt một nửa thần huyết để lại bồi tội. Nhất thời ánh mắt các nàng càng thêm sùng bái, hắn, mới chính là vô địch, thần linh trước mặt hắn chỉ là sâu bọ.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Chúa Tể sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.