Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phàm nhân trấn

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

Bốn người Sở ngạo Nam được sắp xếp vào một nhà dân, trong nhà có hai vợ chồng, một tráng hán tên là Giang Đại An, vợ gọi Thẩm a di.

" Thẩm a di, để ta giúp a di " Hàn Yên Nhi và Hàn Tuyết nhi cùng nhau xuống bếp giúp Thẩm a di lần lượt bê thức ăn lên bàn, bọn họ đã đến giờ cơm trưa, thức ăn đều do Thẩm a di nấu.

" Hai tiểu cô nương thật tốt, lại còn xinh đẹp như vậy, ai lấy được nhất định phúc đức ba đời ". Thẩm a di mở miệng khen, nàng gần bốn mươi tuổi, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn.

Hai người nghe nàng nói vậy, nở nụ cười, mắt len lét liếc Sở Ngạo Nam

Sở Ngạo Nam đang cùng Giang đại an trò chuyện , một bên Tô thanh ảnh pha trà.

" Không biết công tử từ đâu mà tới, trông ngài và mấy vị cô nương khí thế bất phàm, ắt hẳn lai lịch không tầm thường " Giang Đại An mở miệng hỏi, hắn tinh thần sung mãn, là một trong số ít võ giả trong trấn, tu vi hậu thiên cửu trọng.

" Giang đại thúc không cần khách khí, chúng ta chỉ là đi du ngoạn, tình cờ đi qua nơi này nên mới dừng lại". Sở Ngạo Nam cười nói.

Giang Đại An gật đầu, không tiếp tục hỏi, hắn cũng không nghi ngờ Sở ngạo Nam có ý xấu. Phàm nhân trấn đa số là phàm nhân, quanh năm yên bình, ít có người lui tới. Hắn thấy đám người Sở ngạo Nam bất phàm, tu vi chắc chắn rất cao, không có lí do mưu đồ một đám phàm nhân.

Một lúc sau, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.

Hàn Yên Nhi bỗng nhiên tò mò hỏi " Giang đại thúc, a di , ta thấy người ở Phàm nhân trấn thật tốt a, nhưng vì sao tất cả bọn họ tu vi rất thấp a, đa số đều là hậu thiên cảnh giới "

Mặc dù trên thế giới này người không thể tu luyện không ít nhưng tại các thành trấn khác, đều có thể dễ dàng thấy Tiên thiên võ giả, thậm chí Tụ nguyên cảnh, nhưng ở Phàm nhân trấn đa số đều là phàm nhân, nếu có võ giả thì tối đa là hậu thiên cửu trọng.

Hậu thiên là giai đoạn cường thân rèn thể, khỏe mạnh hơn người bình thường một chút, không gia tăng tuổi thọ. Chỉ có đạt đến tiên thiên, bắt đầu hấp thu linh khí mới có thể sống lâu hơn, kéo dài tuổi thọ.

Giang đại an trầm ngâm một lúc, thở dài nói.

" Thực ra, Phàm nhân trấn chỉ là cái tên người khác đặt cho, họ thấy người ở đây đều là phàm nhân nên gọi vậy, thật ra trấn này tên là Vọng Phu, trong lịch sử của trấn có ghi chép rằng, đã từng có Thần linh sinh ra từ đây "

Ba người Hàn Yên Nhi khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Nghe đồn Thần kiếp cảnh chính là tồn tại đỉnh phong của thế giới này, tại đây tu luyện giả nhục thân đã bắt đầu lột xác thành thần, sau đó cần trải qua ba lần thiên kiếp sẽ có cơ hội phi thăng Thần giới, thành tựu thần linh chân chính

Tuy nhiên đây chỉ là truyền thuyết, đã rất lâu người ta không nhìn thấy Chí Tôn cảnh xuất hiện, chứ đừng nói đến Thần kiếp

cảnh.

Sở Ngạo Nam gương mặt bình tĩnh, cái gọi là Thần linh trong mắt hắn không lật nổi sóng gió gì, có lẽ cùng sâu kiến không có khác biết. Hắn mỉm cười nói " Ồ, lại còn có chuyện này "

Giang Đại An gật gật đầu, cũng hơi bất ngờ vì phản ứng của bọn hắn. Chuyện này cũng không phải chưa từng tiết lộ, nhưng các võ giả nơi khác nghe xong chỉ khinh thường xuỳ một tiếng, hiển nhiên bọn họ không tin cái trấn toàn phàm nhân này đã từng đản sinh ra Thần linh. Trong nhận thức của tất cả võ giả, chỉ có các đại thánh địa, siêu cấp tông môn hay một số gia tộc lánh đời mới từng đi ra Thần linh, những thế lực này đều có nội tình vô cùng kinh khủng, sừng sững bất diệt trên đại lục.

Hắn lại nói tiếp " Trước đây, trấn này cũng phồn hoa như những nơi khác, võ giả Tiên thiên rất nhiều, thậm chí Tụ nguyên cảnh không ít, nhưng vào trăm năm trước một trận đại tai nạn xảy ra, hôm đó trên bầu trời Phàm nhân trấn mây đen kéo đến, hắc ám hàng lâm, tất cả võ giả tiên thiên trở lên vô thanh vô tức biến mất giữa thiên địa, chỉ còn lại một ít võ giả hậu thiên, kể từ đó dù cho người trong trấn có tu luyện nỗ lực đến đâu thì cũng chỉ có thể dừng lại tại Hậu thiên đỉnh phong, không thể tiến thêm nửa bước. Không giấu các vị, trấn trưởng chúng ta hiện nay nguyên bản không phải người trong trấn, mà là người địa phương khác đến vào năm mươi năm trước. Có người kể khi đó hắn vẫn còn khỏe mạnh, sung sức biết bao nhưng từ khi vào trấn thì không thể đột phá tiên thiên tầng hai, hắn không phục liền ở lại đây tu luyện, nhưng nhiều năm trôi qua hắn vẫn không thể đột phá, sau đó liền nản lòng nhưng do đã có tình cảm với người dân ở đân nên đã lưu lạilại và được người trong trấn bầu làm trấn trưởng. Có người nói trấn này bị quỷ ám cho nên không ai dám ở lại "

Ba người Hàn Yên Nhi nghe xong thì sững sờ, Tô thanh Ảnh liền hỏi " Vậy các võ giả đặt chân nơi đây không thể đột phá, nhưng khi họ rời đi thì... "

" Họ vẫn có thể tu luyện bình thường " Thẩm a di lúc này mới mở miệng nói, như nhận ra nghi hoặc của bọn họ, nàng lại nói tiếp " Ta hiểu ý của mọi người, nhưng người trong trấn đi ra bên ngoài cũng không thể đột phá tiên thiên, nguyền rủa này chỉ có tác dụng với người có huyết mạch với trấn này, thật ra trấn trưởng có thể rời đi nhưng ông ấy không làm như vậy "

Ba người Tô thanh ảnh gật gật đầu.

Hàn Yên nhi thở dài lẩm bẩm " Người ở đây thật tội nghiệp a, không thể tu luyện gia tăng tuổi thọ, còn có vị trấn trưởng kia, thật là một người trọng tình trọng nghĩa "

" Chúng ta cũng đã quen với cuộc sống này rồi, hơn nữa làm phàm nhân có gì không tốt, hàng ngày không phải chém chém giết giết tranh đoạt tài nguyên, mỗi đêm còn được ôm lão bà ngủ " Giang đại an chỉ sảng khoái cười nói, Thẩm a di mặt đỏ lên khẽ đánh hắn một cái.

" Nói rất hay, làm phàm nhân cũng không phải chuyện gì xấu " Sở Ngạo Nam cười tán thưởng.

" Ngạo Nam ca ca, huynh xem chuyện này là sao, có thể giúp đám người Giang đại thúc và a di không " Hàn Yên Nhi ôm cánh tay hắn nũng nịu nói, trong lòng nàng, hắn chính là thần, không gì không làm được.

Tô Thanh Ảnh và Hàn Tuyết Nhi cũng nhìn hắn

Sở Ngạo Nam khẽ cười nói " Chỉ là có người cưỡng ép che đậy thiên đạo của nơi này mà thôi "

Mọi người sửng sốt, Tô Thanh Ảnh dò hỏi " Là thần linh sao ?

Hắn gật đầu " Chính là trong miệng các ngươi cái gọi là thần linh, thiên đạo của phàm giới tuy không bằng thần giới nhưng không phải kẻ nào cũng có khả năng động vào, theo ta đoán ít nhất là Thượng thần trở lên mới đủ pháp lực làm chuyện này, nhưng chỉ có thể ảnh hưởng một khu vực nhỏ.

" Thượng thần ? " Tô Thanh Ảnh ba người kinh ngạc.

" Chính là một cấp bậc trên Thần giới, Thần kiếp cảnh phi thăng chính là Hư Thần, sau đó chính là Chân thần rồi mới đến Thượng thần " Sở Ngạo Nam nhàn nhạt giảng giải cho ba người.

Hàn Yên Nhi tò mò nói " ca ca, phi thăng Thần giới vẫn còn cần tu luyện sao, ta cứ nghĩ thành Thần là bất tử, ai ngờ vẫn còn nhiều cấp bậc như vậy ", nàng thần tình uể oải.

Hắn nhéo mũi nàng cười nói " Đương nhiên là như vậy, hơn nữa ai nói với ngươi thành thần là bất tử, thần linh chỉ sống rất rất lâu so với người ở phàm giới mà thôi, chỉ có đạt tới cảnh giới nhất định, nhòm ngó một tia thiên đạo mới có thể vĩnh sinh "

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Chúa Tể sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.