Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Minh Quá Khứ hồi 2

Tiểu thuyết gốc · 6545 chữ

Thời gian trôi qua như dòng lũ không ngừng nghỉ, một năm sau trận đại hội tranh đấu tại Bôn Lôi Tông. Đỗ Đạt, dù đã bước vào hàng ngũ đệ tử tinh anh, vẫn giữ thói quen lặng lẽ tu luyện

 Trong đêm khuya yên tĩnh, tại ngọn núi Bôn Lôi, ánh trăng bạc mờ ảo chiếu sáng cảnh vật xung quanh. Đỗ Đạt đứng trên tảng đá lớn, tả thủ tỏa ra lôi quang lấp lánh, từng luồng khí điện xẹt qua, hòa vào không khí, tạo thành những âm thanh lách tạch quen thuộc.

 Được tông chủ chỉ dẫn, hắn cũng không nghi ngờ làm theo, xem công pháp là phụ, chuyên tâm vào đấu pháp hơn. Hiện tại tuy chỉ luyện khí, nhưng kỹ năng chiến đấu kết hợp với Kình Lôi Nhãn, đã có thể đánh ngang với trúc cơ.

 ”Thời khắc đó, đã tới chưa?”.

 Vấn đề khi nào nên ngừng tu luyện đấu pháp, luôn lãng vãng ở trong đầu hắn. Tông chủ chỉ nói đến lúc hắn sẽ tự biết, nhưng là lúc nào thì ông lại không nói.

 Bất chợt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía xa. Diệp Linh, nữ đệ tử với nụ cười rạng rỡ, đang tiến lại gần hắn. Đỗ Đạt chậm rãi mở mắt, ánh nhìn bình tĩnh nhưng có phần nghi hoặc. Lôi pháp trên tay cũng ngừng lại, tránh cho nàng bị thương khi đến gần.

 Diệp Linh vốn là người hay xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng hôm nay hình như có điều gì đó khác lạ trong ánh mắt nàng. “Đỗ Đạt sư huynh, muội có chuyện muốn nói với huynh…”, Giọng nói dịu dàng của Diệp Linh vang lên, mang theo chút gì đó lo lắng.

 Nàng tiến lại gần, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, cảm giác gần gũi sát gần. Đỗ Đạt cảm nhận được sự bất an trong lời nói của cô, nhưng hắn không biểu lộ gì ra ngoài. “Chuyện gì quan trọng sao? Nói ở đây có được không?” Hắn hỏi, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn cô.

 Diệp Linh lắc đầu, đôi mắt nàng ánh lên vẻ bí ẩn. “Không, ở đây không tiện. Muội muốn huynh cùng muội đến chỗ này… Chỉ có hai chúng ta.” Dù có chút nghi ngờ, nhưng sự gần gũi và thái độ của Diệp Linh khiến Đỗ Đạt tạm thời không nghĩ nhiều.

 Hắn gật đầu, theo nàng bước vào rừng sâu, nơi không có ai qua lại. Con đường dẫn đến một khoảng đất trống, ánh trăng chiếu rọi, tạo nên cảnh tượng tĩnh lặng đến kỳ lạ. Tối hôm nay, trời không hiểu sao đột ngột tự dưng đổ mưa lớn.

 Cơn bão kéo theo những đợt lôi điện rền vang, ánh chớp lóe sáng khắp nơi. Diệp Linh đứng cạnh, thân hình mảnh mai của nàng đang run rẩy, bộ y phục nội môn đã ướt sũng dưới cơn mưa.

 Khi gần tới nơi, Đỗ Đạt nhận ra điều gì đó không đúng. Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

 Mưa vẫn rơi xối xả, làm mờ đi cảnh vật xung quanh. Diệp Linh thấy vậy cũng ngừng theo, quay người lại đối diện với Đỗ Đạt. Ánh mắt nàng đầy do dự, nhưng rồi nàng thở dài, nói nhỏ: “Đỗ sư huynh... muội xin lỗi...”

 Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một luồng sát khí bất ngờ ập đến. Từ trong bóng tối, Tôn Vĩnh cùng một nhóm đệ tử của Tích m Môn bất ngờ xuất hiện, bao vây lấy hắn.

 Một kẻ trong đó lấy ra pháp khí, hình dáng tương tự như sợi dây thừng, phần đầu được gắn thêm móng vuốt. Nó vung vẩy, lao ra hướng đến chân trái của Đạt.

 Hơi chậm, nhưng hắn vẫn là đủ thời gian để biết mình bị hố. Xem thứ được phóng ra, Đỗ Đạt liền hiểu tên đó định làm gì.

 Hắn quay người, lôi điện chỉ trong giây lát chạy khắp cơ thể, nó hơi run lên một chút, nhưng chẳng làm sao. Những luồng điện đó, biến thành thức ăn cho linh nhãn, giúp nó tăng cường bản thân, đồng thời kéo theo cả linh thể của y.

 Thời gian trong mắt hắn ta như đang chậm chạp đi, duy chỉ có thân xác và ý thức này là bình thường.

 Tốc độ giống như thoáng di, chớp lên một tia sáng bạc, dẫm lên roi vuốt của đối phương, y chạy nhảy trên đó như đất bằng. Lúc kẻ địch phản ứng lại, thì gã cầm roi đã ăn trọn lôi cước vào mặt.

 Xương cổ không chịu được mà phát ra tiếng cạch, gập lại chạm vào cả lưng, thân xác gã ngã về phía sau, tử trận tại chỗ.

 ”Thông tin có sai lệch, hắn ta mạnh hơn dự đoán!”

 Nghe được một kẻ trong đoàn thích khách tức giận nói, Tôn Vĩnh lắc đầu cạn lời với đám này. Lấy thông tin từ một năm trước đối chiếu với hiện tại, không chênh lệch mới là lạ.

 Những kẻ khác thấy đồng bọn chết mới bắt đầu phối hợp vây bắt.

 ”Hãy vì tông môn mà chết đi nhá, Đỗ Đạt.”

 Tôn Vĩnh lẩm bẩm, rồi nắm lấy tay Diệp Linh tránh xa cuộc chiến. Người cũng đã dụ đến, giờ chỉ còn việc chờ kết quả.

 Đỗ Đạt vẫn giữ thế phòng thủ, đôi mắt lóe lên tia lôi điện, không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt. Bọn chúng vây quanh hắn, từng loại pháp khí được lấy ra, hạ phẩm có, trung phẩm có, thậm chí là thượng phẩm!

 Khuôn mặt vô cảm trước giờ Đỗ Đạt, cũng có chút động dung, giọng giễu cợt nói: “Không ngờ tới, quý vị sợ ta vậy sao?”.

 Những kẻ địch đứng ở vòng ngoài không vội tấn công, mà chỉ di chuyển quanh Đỗ Đạt, ánh mắt đầy sự tính toán. Tiếng bước chân đồng thanh nhịp điệu, dường như đã phối hợp qua không ít lần.

 Có lẽ do phát hiện mình bị lừa dối, Đỗ Đạt nói chuyện có phần hơi khác với thường ngày, “Thường ngày ta chẳng biết đùa, hôm nay nhờ có các vị, tại hạ đây mới có được một cơ hội.”

 ”Trời cao thanh mát, nước lạnh bỏng rát, mưa đẹp nhỉ, các vị.” Hắn nói tiếp, với một giọng điệu cợt nhã, cứ mỗi từ được phát ra, thì sấm chớp trên trời như hưởng ứng theo hắn, gió mưa cũng mạnh bạo hơn.

 Dưới chân Đỗ Đạt, hơi nước từ từ dâng lên, nước xung quanh hắn bốc hơi, tạo thành một vòng tròn khô ráo trên đất, vừa khít bao trọn người hắn. Đám thích khách có lẽ đã hiểu câu đùa của hắn, khiếp sợ hô lớn đồng loạt lùi ra xa.

 ”Mau tránh xa thằng điên đó ra!”

 Hai tên trong số đó não như chưa kịp phản ứng lại, thì Đỗ Đạt đã cắm kiếm xuống đất bên ngoài vòng.

 Lôi quang lóe lên, giống như hàng vạn con rắn đi trên nước, táp mạnh vào những kẻ xấu số trong phạm vị.

 Không quá năm giây, hai gã đệ tử Tích m Môn chỉ biết run rẩy, đau đớn nhưng không thể mở mồm để kêu. Chớp mắt, hai cục thịt than nằm trên đất lần nữa chứng minh, linh nhãn không phải để cho vui.

 Tôn Vĩnh đứng từ xa che lại mũi, mùi khét từ đó truyền đến không khiến hắn sợ hãi tí ti, ngược lại còn vui mừng khi mình sắp nhận được nó. Không phải gã ngạo mạn xem thường Đỗ Đạt, mà là thật sự trận chiến này vốn không có đường sống nào cho y.

 Thần Nhãn Kình Lôi rất mạnh, sinh ra đã có thể nhìn thấy linh khí và lôi lực, giúp cho chủ sở hữu tu luyện dễ dàng hơn, lại còn có thể nhờ đó mà ưu hoá tránh tiêu hao, cải thiện pháp lực, duy trì chiến đấu lâu dài.

 Nhưng khuyết điểm của linh nhãn, hắn biết. Thông qua từ mẫu thân lấy được quyển trục ghi chép về linh nhãn, dù ghi chép ít ỏi nhưng cũng từ đó biết được một yếu điểm chí mạng của Thần Nhãn Kình Lôi ở một đoạn trong trục.

 - “Sử dụng Kình Lôi Thần Nhãn quá mức sẽ dẫn đến tình trạng quá tải, gây tổn thương cho tâm thần và thể xác cho tu sĩ. Nếu không kiểm soát, có thể rơi vào trạng thái suy kiệt, thậm chí mất đi thị lực trong một thời gian.”

 Đỗ Đạt rốt cuộc vẫn chỉ là luyện khí kỳ, dù thăng tiến tu vi nhanh chóng thì cùng lắm chỉ đạt đến trúc cơ. Muốn sống sót khỏi vòng vây, trừ phi là đột phá hết các vòng người, tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng này.

 Tôn Vĩnh nhìn xem có hơn ba mươi đệ tử Tích m Môn vây quanh, miệng cười thầm. Tuy không biết cô nương đó làm sao lại có thể đưa bọn người vào được gần tông môn, nhưng hắn không quan tâm, tương lai có thể sẽ để ý, nhưng trước mặt, đoạt được linh nhãn tới tay rồi nghĩ sau.

 Điện chớp tản đi bớt, những tên đệ tử khác ở ngoài chờ sẵn bắt đầu tụ khí, đứng theo bát phương, hai cột khói đen bốc lên từ lòng bàn tay chúng, lẩm bẩm trong miệng.

“Thiên địa bát phương, nguyên khí quy trụ. Tĩnh lặng vô thanh, ẩn hình giới nội. Khí tụ thành trần, che mắt ngũ hành. Kết giới khởi phát, phong tỏa bất vi.”

 Cả tám người đồng loạt đan chéo các ngón tay, kết ấn thi pháp, khí thế của trận pháp dâng lên, dần dần hình thành bát vực kết giới bao quanh Đỗ Đạt.

 Ở bên trong trận pháp, hắn mau chóng cảm nhận được mối liên hệ lôi lực với linh khí trong thiên địa trở nên mờ nhạt, khung cảnh xung quanh cũng bị che mờ.

 Không gian xung quanh hắn dần dần bị che mờ, những kẻ địch giờ đây chỉ còn là những bóng hình mơ hồ. Tiếng mưa rơi và gió thổi bên ngoài dường như bị ngăn cách, chỉ còn tiếng thở của Đỗ Đạt và nhịp đập trái tim hắn vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Tôn Vĩnh đứng ở xa, đôi mắt hắn lấp lánh sự hài lòng. Hắn biết, với kết giới này, Đỗ Đạt sẽ gặp khó khăn trong việc duy trì thế bất ngã của mình, gã có thể mạnh, nhưng hắn không tin rằng Đỗ Đạt có thể duy trì cường độ chiến đấu này mãi mãi.

 Đám người Tích m Môn cũng không hề dừng lại. Số còn lại phân tách ra, sử dụng chiến thuật luân phiên tấn công, mỗi đợt thế công đều dồn dập như sóng cuộn, nhưng mỗi kích lại âm thầm, nhanh lẹ và khó đoán.

 Liên tục thay nhau lao vào, rồi lại lùi ra, nhận thấy y đã có dấu hiệu mệt mỏi. Một tên nhanh chóng vung kiếm, tạo ra một đường lưỡi kiếm khí sắc bén hướng thẳng vào yết hầu Đỗ Đạt.

 Hắn không hề nao núng, một tay cầm chắc kiếm, còn tay kia giơ lên phát động lôi quang để chặn đòn. Tuy nhiên, khi hắn vừa dứt chiêu thì một loạt tiếng xé gió vang lên từ các hướng khác nhau. Hàng loạt ám khí và pháp khí được tung ra, phối hợp nhịp nhàng, ép Đỗ Đạt phải chuyển hướng phòng thủ liên tục.

 Cơ thể bắt đầu chậm lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Chúng lập tức tạo thành một trận vây khác, bao quanh Đỗ Đạt trong trận pháp, bắt đầu ép hắn vào giữa.

 Ngay lúc đó, từ phía sau Đỗ Đạt, một tên đệ tử Tích m Môn lặng lẽ tiến tới, tay nắm chặt một cái pháp khí hình cây quạt lớn.

 ”Tạt Phong Vũ Pháp!”. Tiếng hô bất ngờ vang lên, một luồng gió mạnh từ quạt như thiên thủ phong chưởng.

 Đập vào lưng Đỗ Đạt, khiến hắn bị đẩy về phía trước. Y lảo đảo, suýt nữa mất thăng bằng. Lợi dụng khoảnh khắc ấy, cả đám thích khách đồng loạt lao vào, từng đòn tấn công mạnh mẽ, nhằm vào những điểm yếu trên cơ thể hắn.

 Thân thể Đỗ Đạt giờ đã bị ép vào giới hạn, không thể chống đỡ quá nhiều đòn cùng lúc. Từng chiêu thức khiến phải căng mắt né tránh, áp lực từ linh nhãn càng lúc lớn, mồ hôi rịn ra trên trán, hoà với máu tươi chảy ra từ những vết thương nhỏ.

 Một tên đệ tử khác chớp thời cơ, lao lên với một thanh kiếm sắc bén, chém mạnh xuống từ trên cao. Đỗ Đạt chỉ kịp đưa kiếm lên đỡ, nhưng lực đạo quá lớn khiến hắn bị hất văng về phía sau, đập mạnh xuống mặt đất.

 Đòn kết liễu sau cùng được toàn bộ xuất ra. Bất ngờ, ánh mắt Đỗ Đạt bất ngờ bùng lên một tia sáng lạ lùng, lôi điện quanh người hắn phát ra tiếng nổ vang như sấm rền.

 Trên trời ngoài trận pháp, Tôn Vĩnh kinh ngạc nhìn xem bầu trời vốn đã dần tạnh mưa, nay lại tụ mây đen. Lôi kích vượt ngoài dự đoán bất chợt hạ phàm, đánh lên trận pháp, những kẻ bên trong tấn công hắn cảm thấy áp lực tăng vọt, khiến chúng hoảng sợ phải thụt lùi ngay.

 Tám người triển khai trận pháp, bị thiên lôi bị một kích phá, phản phệ đến ngay sau đó, kết giới đổ vỡ, cả bọn đều chảy xuống máu mũi, loạng choạng lùi về sau.

Đứng cạnh, Diệp Linh lo lắng nhìn xem trận chiến, nhưng hối hận cũng đã quá muộn màng, lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi. Trời chợt tối lại, nàng nhìn lên thì thấy một cô gái mang hắc bào lướt qua đầu hai người họ, thẳng tiến tới trận chiến.

 Hắc nữ quan sát, mắt hơi nheo lại, nghi hoặc nghĩ: “Bình thường ở cảnh giới luyện khí đều chuyên chú nâng cao tu vi, không thể có kỹ năng đấu pháp mạnh như vậy được”.

 Suy nghĩ thoáng quá, nghĩ tới lão tông chủ môn phái này, nàng liền hơi ngờ ngợ đoán ra được phần nào. Uy Nộ Lôi Quân này, cũng có chút môn đạo....

 ...

 Khắp người tê tái, linh khí cạn kiệt và đôi mắt đã gần như đã sắp đến cực hạn. Nếu còn không mau thoát khỏi đây, hắn chắc chắn chết.

 Hiểu được điều đó, hắn không do dự quay đầu, thừa lúc kẻ địch vẫn chưa tỉnh hồn sau đòn khi nãy, Đỗ Đạt hai chân bứt phá, vượt qua vòng quay chạy về hướng tông môn.

 Dễ dàng đi ra, tưởng chừng thoát được vòng vây là đã an toàn, Đỗ Đạt không khỏi giật mình khi trước mắt, một bóng hình nữ nhân vô thanh vô tức xuất hiện. Giơ tay rồi dưới sự khó hiểu của hắn lại thu về, không kịp nhận thức được gì, y lập tức bị đánh bay ra ngay sau đòn đánh, trên ngực còn có thêm ba cổ văn tự, liên kết lại với nhau có kiểu dáng tam giác ngược.

 Tôn Vĩnh đi đến, thì Đỗ Đạt đã nằm im bất động, hơi thở như đèn hết dầu, chập chờn suy yếu.

 ”Hắn...”

 ”Còn sống, chỉ là bị phong ấn hành động, thính giác và linh căn thôi.”

 Nghe nàng bình tĩnh trả lời, gã hơi sợ sệt, ra tay liền cho đối phương ba đạo phong ấn vào người, thật là không giảng đạo lý. Ý chí phi thường như Đỗ Đạt, cũng phải bất lực trước cô ta.

  Tôn Vĩnh tiến lại gần, tay cầm một món pháp bảo phát ra ánh hào quang vàng cam, kiểu dáng như chiếc dao, nhưng lại bằng gỗ, lưỡi thì cùn như đá vôi, nhìn là hiểu không phải vật phàm.

 Tôn Vĩnh bước tới trước mặt Đỗ Đạt, nở một nụ cười tàn nhẫn, cúi xuống trước mặt y, “Đỗ sư đệ, đôi Kình Lôi Thần Nhãn của ngươi thật là báu vật hiếm có”.

 Hắn cười lạnh, “Nhưng tiếc rằng ngươi không xứng đáng sở hữu nó.”

 ”Hãy xem đây là số phận của ngươi. Ta sẽ lấy nó, những gì thuộc về ta.”

 ”À, mà giới thiệu tí nhỉ, pháp bảo này gọi là Huyền Thiên Mộc Ly, là chính tay sư muội người theo ta, đi đoạt về được đấy, cảm động không nào?”. Gã cợt nhã nói, nhưng Đỗ Đạt chằng nghe được gì.

 Cảm nhận từng đợt đau đớn tột cùng khi đôi mắt được tháo ra. Hắn cố gắng kêu lên, nhưng chỉ có tiếng hét yếu ớt. Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, hình ảnh mong lung cuối cùng mà hắn nhìn thấy là nụ cười đắc thắng của Tôn Vĩnh và ánh mắt đã chuyển sang lạnh lùng của Diệp Linh....cùng với, kẻ tiếp tay, đôi mắt xanh nhưng cũng đỏ. Hắn không thể nhìn phân biệt được nữa, hạn đã chạm đến giới hạn rồi.

 ”Y chết rồi? Diệp Linh lạnh lùng hỏi, nhưng thâm tâm đang nghĩ gì thì chỉ có nàng biết được.

 ”Sinh khí đã cạn, hơi thở và tim cũng ngừng, linh khí trong người chạy tán loạn vô định, huyết nhục lạnh ngắt, xương cốt tại ngực mềm nhũn, chắc hẳn đã chết.” Một kẻ trong Tích m Môn tới kiểm tra, xem xét rồi đáp.

 Hắc bào nữ tử kéo xuống mũ trùm, dùng một ngón tay chạm vào trán Tôn Vĩnh, mỉm cười nói: “Đừng quên giao kèo, nếu không tiểu thiếp sẽ buồn lắm đó....”

 Nhận được cú gật đầu của gã, nàng mới chịu ngừng đùa, ra lệnh, “Đi thôi, kẻ nào không tự đi được, quay về tự hiểu mà tìm ta!”.

 Đám người nghe được thì sợ hãi vô cùng, dù có bị thương hay mệt tới đâu, đều cố gắng vực dậy theo sau ả ta.

 Qua loa xử lý xác Đỗ Đạt, Tôn Vĩnh liền kéo theo Diệp Linh rời đi. Đương nhiên, còn không quên âu yếm khi trên đường, có thể đêm nay hai còn chẳng về tới chỗ ở của mình, mà phải qua đêm tại bụi cỏ nào ấy chứ.

 Trong khu rừng, thi thể đông cứng, linh khí cuồng loạn chạy khắp nơi, chỉ có điều rất nhanh nó liền ấm áp lại, nhờ có lôi linh thể mà linh khí được chuyển hoá thành lôi điện, dưới sự hướng dẫn của linh thể, trái tim được luồng điện kích thích, lập tức sống lại, đập thình thịch.

 Tôn Vĩnh bởi vì quyển trục thiếu sót, nên không thể hiểu biết hết toàn bộ linh nhãn. Kình Lôi Nhãn mặc dù hấp thu được linh khí trời đất, có thể xem là linh căn mà tu luyện. Đó là điều ai cũng biết, nhưng tiên thiên khi vừa sinh ra, một đứa trẻ sao có thể chịu đựng được linh nhãn.

 Kình Lôi Nhãn còn có một tác dụng, cải tạo cơ thể khi còn trong phôi thai. Ngay từ khi chưa sinh ra, Kình Lôi Nhãn đã kích thích linh khí Lôi ngấm vào cơ thể, từ đó dần dần cải tạo các cơ quan, xương cốt, và kinh mạch, biến cơ thể thành Tiên Thiên Lôi Linh Thể.

 Huyền Thiên Mộc Ly lại chỉ có thể động đến linh căn, cốt, nhãn, mà không thể tách ra linh thể, nên gã cũng không nhận ra điều đó.

 Và có lẽ như chính cả người đứng sau, hắc bào nữ nhân đó cũng không để ý tới cũng có thể là không cần thiết phải chú ý, hoặc....còn có ý đồ khác mà không ai biết.

................

“Thưa tông chủ, trong lúc đệ tử đột phá trúc cơ, không ngờ lại vô tình kích hoạt được đôi Kình Lôi Nhãn bị tiềm ẩn này.”

 Dựa theo lời kịch đã chuẩn bị trước, hắn tự nhiên nói một mạch, khuôn mặt còn tỏ ra rất bất ngờ cùng vui mừng.

 Các trưởng lão ngồi trên ghế nghe được lời y thì vui mừng khôn xiết. Lúc Tôn Vĩnh xin diện kiến tông chủ, bọn họ đã thấy qua đôi mắt của gã, mặc dù không chắc nhưng đã có chút hy vọng, và quả thật nó đúng là linh nhãn.

 Người mừng thầm nhất chắc chắn là Đại Trưởng Lão, nghe tin quý tử của mình sở hữu một đôi linh nhãn, sao có thể không vui. Như vậy địa vị của nó trong tông môn, sẽ lại càng thêm vững chắc, con đường tu luyện sau này cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

 Khác với tiếng cười mừng rỡ như những người kia, Thái Thượng Trưởng Lão lại mặt đầy âm trầm.

 Ở trên cao, tông chủ ngồi ở ghế chủ tọa, khác hẳn với khí chất khi gặp mặt Đỗ Đạt. Bây giờ ông như là một cự sơn, uy áp nặng nề, ánh mắt hơi híp, thâm sâu khó lường.

 Trang phục vẫn như cũ, nhưng chỉ thêm đường lam sáng chói, hoá thân thành từng đường nét hoạ tiết của y phục. Giản dị nhưng tiên khí.

 ”Thái Thượng, ông nghĩ sao?”.

 Một lời nói ngắn gọn, nhàn nhạt vô cảm, nhưng liền làm cho lão ta tim đập mạnh một cái.

 Tôn Vĩnh khi sinh là hắn có mặt, tự tay kiểm tra qua nhiều lần liền, làm sao có thể từ đâu chui ra một đôi linh nhãn tiềm ẩn bấy lâu nay. Lừa người chắc!

 Thái Thượng lông mi hơi cụp xuống, đứng dậy chắp tay, lo lắng đáp: “Là lão phu thất trách, năm xưa kiểm tra không cẩn thận.”

 Tông chủ không nói gì, bình thản đưa tay mời lão ấy ngồi xuống lại, “Thái Thượng đừng nói vậy, kiểm tra linh nhãn cũng không phải việc dễ, xảy ra sau sót là điều hiểu được, không cần nặng lời thế.”

 Lời nói nhẹ nhàng bình thản, nhưng lão ấy không tí nào thả lỏng nổi. Linh nhãn không thể nào tự dưng xuất hiện, nhận được bí cảnh lại càng không thể, tên đồ tôn súc vật này chỉ có thể là đoạt.

Nghĩ tới gã đệ tử nội môn sở hữu linh nhãn không thấy có mặt mấy ngày nay, Thái Thượng không hoảng, trời tuyệt đối sập.

 ”Vừa hay, có việc muốn nói.” Lời nói chậm rãi đó tiếp tục tuôn ra, bên trong đại điện cũng vì đo mà im phăng phắc mà lắng nghe.

 Chỉ còn có tiếng gõ nhỏ từ ngón tay của Lão tông chủ lên gậy chống, “Bản tọa vài hôm trước, có phối hợp với Tiên Minh Hội, điều tra được, một môn phái bị nghi là ma đạo, tên gọi là Tích m Môn, có dấu hiệu hoạt động gần chúng ta.”

 Nhắc đến Tích m Môn, nhịp tim Tôn Vĩnh như dừng lại nữa nhịp, hắn cố không quan tâm, làm ra vẻ bình tĩnh nghe tiếp.

 ”Điều tra kỹ hơn, bổn tọa phát hiện một đệ tử trong tông ta, đã bị chúng, mưu hại!”. Khi nói tới khúc cuối, giọng nói ông tức giận nhấn mạnh hai chữ cuối.

 Đại điện không khí dần căng thẳng, Thái Thượng ở bên, trong lòng tức giận chửi lớn thằng đồ tôn bất hiếu này của mình. Giết đồng môn, lại còn cấu kết giặc ngoài, khác gì phản tông.

 ”Đệ tử đó không người nào khác, là Đỗ Đạt, người vừa tiến vào tinh anh. May thay, hắn không chết, còn lại một hơi sống, nhưng mắt đã mù, ký ức mất phần lớn, con đường tu luyện cũng đã...”

 Mấy vị trưởng lão cũng bị áp lực từ tông chủ mà thoát ra khỏi niềm vui, tập thể chuyển thành lo lắng tột độ. Đỗ Đạt là ai, mấy bọn hắn đều biết, cứ nghĩ là có hai linh nhãn tông môn sẽ phát triển vang danh, nhưng giờ người ngoài nhìn vào, cũng thấy được có uẩn khúc gì đó ở đây.

 Người trước bị tập kích mất đi đôi mắt, người sau liền thức tỉnh linh nhãn. Quá trùng hợp!

 Không gian yên tĩnh đến rùng rợn, có lẽ Đại trưởng lão sợ nhi tử mình bị nghi ngờ, liền đứng dậy, ánh mắt quét qua toàn bộ đại điện rồi giãi bày: “Thưa Tông chủ, Tôn Vĩnh, đứa con này của ta, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng nghiêm khắc trong khuôn khổ của tông môn.

Ta tin tưởng vào lòng trung thành và sự kiên định của nó đối với tông môn này. Những gì các vị vừa nghe, về việc nó sở hữu đôi linh nhãn Kình Lôi, không phải là điều có thể dễ dàng bịa đặt. Ta dám chắc, điều này là sự thật và nó có căn cơ từ rất lâu.”

 Bà dừng lại, nhìn vào từng vị trưởng lão trong đại điện, ánh mắt không một chút run sợ. “Tuy nhiên, nếu vì đó mà suy đoán con ta có liên quan đến vụ việc của Đỗ Đạt, ta khẳng định là không thể. Tôn Vĩnh từ lâu đã bị quản thúc bởi ta và những vị trưởng lão khác, chưa từng có dấu hiệu gì cho thấy nó có liên hệ với Tích m Môn, hay bất kỳ tổ chức ma đạo nào.”

 Bà cúi đầu, chắp tay trước ngực, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn. “Ta hiểu rõ sự nghi ngờ của các vị, bởi việc Đỗ Đạt bị thương trùng hợp với sự thức tỉnh của đôi linh nhãn nơi Tôn Vĩnh là điều không thể bỏ qua. Nhưng lỡ như Vĩnh nhi bị người ngoài hãm hại, nhằm chia rẽ nội bộ tông ta. Điều này không thể xem nhẹ.”

  ”Tông chủ, ta mong....”

Bà muốn nói tiếp thì sát khí mãnh liệt bộc phát, thẳng vào người bà. Cảm giác ớn lạnh đó chỉ có thị mới biết được, những người xung quanh thì không hề nhận thấy.

 Thái Thượng Trưởng lão đứng dậy, ngăn lại bằng một cử chỉ vội vã nhưng vẫn lịch sự từ tốn.

Khí tức vô hình từ ông ta, bao phủ như một bức tường chắn dày, bảo hộ đứa nữ nhi cưng của lão. Mắt đối mắt với Tông chủ, khí áp hai bên trong vô thức đối chọi nhau.

Thân là Thái Thượng Trưởng Lão, gã cũng không cần gì phải sợ Tông chủ, nhưng rốt cuộc, vẫn là bên gã đuối lý, chuyện này truyền ra lại không hay. Chỉ có thể mềm.

 Lão nhắm mắt một chút, chắp tay cúi đầu, nghiêm túc nói: “Kính xin tông chủ ra lệnh! Lão thề sẽ san bằng bọn chúng, VÌ ĐẠI CUỘC TÔNG MÔN!”.

 Chỉ vài câu ngắn đó, không khí theo hướng dâng lên đã ngừng được đôi chút. Nghe lời nói của y, Tông chủ nhắm nghiền mắt, như có điều suy ngẫm, miệng lẩm bẩm hai từ “Đại Cuộc”.

 Chờ lát sau, ông mới mở to mắt nhìn chăm chú vào Tôn Vĩnh, cười hiền.

 ”Tôn Vĩnh, con vừa mới thức tỉnh linh nhãn, còn chưa thành thạo. Thế thì, ta ra lệnh cho con, phải đi vào Kinh Điện Tháp bế quan, đồng thời hãy dẫn thêm đệ tử Diệp Linh. Nàng từng tiếp xúc nhiều với linh nhãn, có lẽ sẽ trợ giúp được con.”

 Nghe được là Kinh Điện Tháp, gã liền vui mừng, trong đó có chứa đựng nhiều loại pháp thuật, lại có linh khí, lôi khí phụ trợ, người có lôi linh căn khi tu luyện trong đó sẽ tiến triển nhanh chóng. Đỗ Đạt khi xưa cũng chưa từng có vinh hạnh đó, như thế Tôn Vĩnh càng kiêu ngạo hơn, sau cùng hắn mới là là người thích hợp linh nhãn.

 Nhận được lệnh, hắn liền được một vị trưởng lão dẫn đi. Chỉ còn lại người trong cao tầng nghe tiếp.

 ”Đã xong chuyện nội bộ, giờ đến việc chính!”. Nói xong câu này, ông giây lát liền đổi sắc mặt, ánh mắt ngập tràn sát khí.

 ”Truyền lệnh toàn môn nhân, gặp người Tích m Môn, là kẻ không có tiếng xấu, đánh phế. Ngược lại, giết không nói nhiều.”

 ”Bôn Lôi Tông, chính thức tuyên chiến Tích m Môn, thề không đội trời chung với bọn cẩu vật đó!”

 Ông nhăn mặt, giọng nói giận giữ vang vọng toàn bộ đại điện, như thể sét đánh ngay tai, âm thanh hùng hậu đáng sợ, các trưởng lão cũng không có ý kiến, việc này so với sát hại đồng môn, nhỏ bé hơn nhiều.

 Nộ khí đi ngang, cảm xúc lại lắng xuống, ông ngập ngừng không nở nói: “Việc cuối cùng, trục xuất....đệ tử tinh anh Đỗ Đạt, do linh nhãn mất, linh căn đã đã hủy, không thể tu luyện nên vì đó mà loại. Lệnh đã hạ, chư vị giải tán.”

 Từ ngày hôm đó, tu chân giới được một phen kinh động. Đại Tiên Tông Bôn Lôi, bất ngờ truyền tin tuyên chiến, tin tức chưa được truyền nữa ngày, toàn bộ môn nhân đệ tử tông môn tấn công, thế như sóng ập, liên miên bất tận, liên tục tập kích, hủy diệt toàn bộ gần như là các cứ điểm, chi phái của Tích m Môn.

 Đến cả, bản bộ Duy Lã Sơn, cũng bị tông chủ Bôn Lôi, tự thân xuất trận, san phẳng cả ngọn núi. Nhờ đó, được nhiều tu sĩ viết thành thoại bản truyền đi khắp nơi, kiếm được kha khá linh thạch.

Thân hình gầy gò, phàm phu diện tục,

Sấm Lôi oanh đỉnh, thoáng chốc hóa thần

Sừng sững cự sơn, như thể lôi quân

Khí thế uy nghiêm, tựa như lôi đình giáng thế.

Ánh mắt sâu thẳm, híp lại như rồng đen ngầm ẩn.

Khó đoán thâm ý, chẳng ai dám đến gần.

Đầu đội sấm chớp, mắt sáng ngời ngợi, vừa nhìn đã thấy, tiên thần hiển linh.

Mình khoác bào lam ngân, lam ngân sáng chói,

Lôi điện ngưng tụ, thành họa y phục,

Tay cầm gậy chống, thoạt nhìn như que cằn cỗi, nhưng lôi côn kia chỉ, chờ lệnh phạt địa.

Hóa thành sấm sét, muốn dài trăm thước, muốn thu lại cũng thành gậy thường.

Hoả Tiết Lôi, ứng danh xưng hào,

Đạo hiệu bốn chữ, Uy Nộ Lôi Quân,

Vang danh tứ phương, khiến người kinh hồn.

Đạp không mà đi, như lôi đình nổ vang, trời đất nghiêng mình.

Bóng dáng uy vũ, không dám khinh suất, không dám đối nghịch.

Uy Nộ Lôi Quân, đại triển thần uy,

Thần vũ tràn lan, bão tố cuồng phong,

Lôi Đình cuộn cuộn, trăm bầu trời rực,

Sát khí cuồn cuộn, thần thông đảo địa,

Phía kia không kém cạnh, ý người phi thường

Toàn phái kết trận, duy chiến không lùi

Như là vạn pháp, đồng nhất lực phá

Lôi phạt duy tôn, âm quân vạn biến

Tích m lụi tàn, môn hạ phân ly

Bôn Lôi quật phá, dứt điểm một môn.

................

 Trong thôn trang nhỏ, một đứa bé ôm lấy một quyển tuy khó hiểu ý của người viết, nhưng vẫn ráng đọc hết cho người bên cạnh nghe.

 Xong xuôi, nó mới thắc mắc hỏi: “Đạt ca, cái này là ghi gì vậy, thoại bản sao? Thật khó hiểu.”

 Y cười rồi nhún vai đáp: “Được một ông lão đưa cho, cảm ơn tiểu tử ngươi đã đọc giúp ta rồi.”

 Nó tươi cười, đáp: “Ca dạy ta chữ, ta giúp ca đọc, có gì phải cảm ơn, nói thế làm đệ ngại lắm.”

 Từ lúc bị đoạt đi đôi mắt, cũng đã được một năm rưỡi. Vì an toàn, tông chủ đã sắp xếp nơi ở bí mật ở trong phàm giới, cho hắn dưỡng thương một thời gian.

 Trong thời gian nghỉ dưỡng, Đạt thật không nghĩ tới, tông chủ với khuôn mặt hiền lành đó, lại có diện mạo khác xa hoàn toàn khi được kể lại.

 Tiếng cót két truyền tới, một lão nhân khuôn mặt hiền hầu, với bộ đồ thường dân, chân mang dép cỏ, bình tĩnh bước vào trong sân nhà.

 Thấy có khách đến, đứa trẻ liền đi vào trong nhà rót nước bưng ra.

 ”Ô hô, lão đây đa tạ rồi, nhỏ thế mà hiểu chuyện ghê, thầy con dạy tốt lắm.” Ông cười tươi nói.

 Nó ngại ngùng xoa đầu bản thân, rồi mới nhớ lại ca ca, quay về thì thầm bên tai y ngoại hình của khách nhân mới đến.

 Nghe qua cũng không cần đoán, dù sao hầu như quanh đây cũng ít người tiếp xúc với hắn, chỉ có vài người là được thuê định kỳ đến chăm sóc.

 ”Bái kiến tông chủ!”. Đỗ Đạt đứng dậy, định hành lễ nhưng được ông ngăn lại.

 Ông thở dài, vỗ vai hắn buồn rầu nói: “Không cần phải vậy đâu, lão đến đây là để xin lỗi ngươi, sao nhận hành lễ được.”

Có vẻ xem thấy là người quen của y, biết ở đây không có chuyện cần mình, đứa trẻ cúi chào lão một cái rồi cũng rời đi. Hắn nghe thấy tiếng chân, thì cũng mỉm cười nhắc nhở nó một tiếng cẩn thận rồi mới quay sang nghiêm túc nói.

 ”Tông chủ nói quá rồi, đệ tử sao dám.”

Xem biểu hiện của y, ông thở dài, “Một tiếng tông chủ này, không cần thiết nữa đâu.”

 Hắn nghe, cảm giác được tâm trạng có chút buồn từ giọng nói.

 ”Cớ sao tông chủ nói vậy?”

 ”Đỗ Đạt, con đã được ta, gạch tên khỏi danh sách đệ tử.”

 Đạt sừng sỡ nhưng cũng nhanh hiểu được ý định của ông. Với tư chất gã, sớm muộn cũng sẽ bị bỏ lại, thà bằng loại trước, tránh phải chịu khổ, tiếng nói từ những đệ tử trong phái.

 Y mở miệng nhưng lại có chút khó xử: “Vậy...”

 Ông đáp: “Cứ gọi ông Lôi là được”.

 ...

 “Đạt, con không còn là đệ tử Bôn Lôi Tông, nên ta đây lấy thận phận Hoả Tiết Lôi, tặng thứ này coi như đồ phòng thân. Vật này con không thể từ chối.”

 Đi vào nhà ngồi trên ghế, ông Lôi đệ xuống chén trà, trong mắt chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp, lạnh lùng nói. Từ nạp giới lấy ra một que trúc đưa cho y.

 Đỗ Đạt nghe xong cũng chẳng để tâm, gã giờ đã là người mù, tu vi bị phế bỏ, không có linh nhãn, với tư chất của y, muốn tu hành, khó lại càng thêm khó, hà cớ gì phải chấp niệm với điều đó.

 Hắn chăm chú cảm nhận, sờ vào chiếc que bằng trúc này, hồi lâu cũng không hiểu được huyền cơ của nó, bèn hỏi: “Thưa, vật này thì có tác dụng gì?”.

 Tiết Lôi chỉ vào que trúc giải thích: “Trúc này là linh trúc, từng được thiên lôi đánh qua, may mắn vẫn giữ được sinh cơ mà thành pháp bảo.”

 ”Tên, lão đây chưa đặt, que này công năng tầm thường, xua đuổi khí uế, trữ được pháp lực. Nên lão đã khí tức của mình vào, lúc nguy cấp, có thể ném nó ra, tu vi của lão, đồng cảnh thì chỉ thất thần dính tí thương, còn dưới cảnh, trấn áp tuyệt đối.”

Đỗ Đạt cầm que trúc, cảm giác của hắn với thứ này mách bảo, nó tuyệt đối không đơn giản như là ông nói, pháp bảo là thứ gì, hắn biết.

Làm sao chỉ có thể có nhiêu đó, trong này chắc còn gì đó, tiếc rằng không có tu vi, nên không thể nhìn ra.

Không suy nghĩ nhiều thêm, chắp tay cảm tạ lão. Thấy y tiếp nhận, Tiết Lôi gật đầu, đưa tay ra sau lặng im nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn gã mới hỏi: “Đạt, con có trách ta không?”

Hắn ngồi trên ghế trầm tư, cảm giác hơi khát, tay mò mẫm với lấy chén trà, uống một ngụm. Trà đi qua lưỡi lại vào cuống họng, vị hơi cay đắng nhưng lại dường như có chút ngọt.

“Nói không thì là lừa ngài, nói có thì lại chỉ thêm hận. Thay vì trách, con lại thấy vui, từ lúc mất đi đôi mắt, con mới cảm nhận được cười là thế nào.”

Y nói rồi cười một trận sảng khoái, nhìn như không chút nào để ý tới.

Tiết Lôi cười đùa hùa theo: “Đúng vậy, nếu con không mất đi đôi mắt, lão đây cũng không nhận ra tông môn, suy tàn tới mức nào....”

Hai người cười lại như không cười, trò chuyện cho đến tới trưa.

“Khi con thích ứng được với hiện tại, thời khắc đó đã đến.”

“Thời khắc nào?”.

Tiết Lôi gõ vào đầu y một cái, khiến gã giật mình, “Đến giờ này còn không nhận ra, hai năm đã qua, ràng buộc của con đã đứt. Đến lúc tìm kiếm cơ duyên của bản thân rồi.”

Nghe ông nói, hắn mới nhớ lại chuyện khi xưa, lúc được chỉ điểm, nhưng dẫu vậy y vẫn không hiểu nó thì liên quan gì.

“Thân tàn, không tài, cũng chẳng có tư chất, linh căn. Con còn có thể đi đâu được nữa?”

Lão cưới lớn điểm tay vào trán hắn, cười nói: “Theo quang mà hành, lấy tâm mà ngộ, cơ duyên đã đến, sao lại phải lo không có nơi để đi?”

Đỗ Đạt mê man, nằm chặt que trúc lão đưa mà thì thầm: “Mắt này không còn, con còn tìm được sao?”

Ông nắm lấy tay y, dắt ra bên ngoài, chỉ vào tầng thiên: “Không thấy, thì nghe, không nghe, thì cảm nhận, biết đâu sau đó, còn còn có thể có một đôi mắt khác, thứ mà người có đầy đủ lại không thể có.”

Nghe ông nói hắn chẳng biết phải đáp làm sao, biết hắn mê man, lão cũng không nói thêm, vỗ vai rồi đưa y chút ngân lượng của phàm giới.

“Sau này gặp lại tông môn, đừng có do dự mà, chửi nó thay cho ông đây!.”

Nói xong, ông thả tay hắn, bước đi lặng lẽ, trời rầm một tiếng lớn, người như tiếng sấm, chốc lát đã vô âm vô tung. Đỗ Đạt hai tay quơ quơ trong không khí, tìm đến ghế đá ngồi xuống, lòng nặng nề suy ngẫm lời nói của lão.

Không rõ hắn nghĩ gì, một mình trong sân cứ thế mà nở nụ cười tươi.

“Áp chế của Kình Lôi Nhãn, thật là ghê gớm a…”

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu

Truyện Đạo Tiên Tông tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.