Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Minh Hồi 1

Tiểu thuyết gốc · 2615 chữ

P/s: Từ giờ sẽ viết về cốt truyện các nhân vật cùng các sự kiện tương lai mà nhân vật gặp phải để kể chuyện, sau đó là kết cục, rồi end truyện. Lý do: Tôi quá lười, và muốn nó nhanh.

..........

Cách năm Lương Hạo nhập tông 110 năm, tại Bôn Lôi Tông.

Một buổi sáng sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, ánh mặt trời bị che khuất hoàn toàn, tạo nên một khung cảnh âm u và lạnh lẽo. Dù vậy, Bôn Lôi Tông vẫn sôi nổi như thường lệ. Trên đài tranh đấu, các đệ tử đang hăng say thi triển kỹ năng, xung quanh là tiếng xì xào bàn tán.

 ”Phải nghiêng người một chút, tư thế đó hơi lệch.”

 ”Ừ, cách cầm kiếm cũng quá vụng về, không hiểu sao hắn lại dám đi đăng ký lôi đài.”

 Những lời bình phẩm, chỉ trích từ phía dưới như từng mũi kim đâm vào lòng tự trọng của một đệ tử trẻ đang đứng trên đài.

 Khiến hắn mất tập trung, ăn một chưởng ngã ra sàn đấu, do đó mà nhận được thất bại, cảm thấy nhục nhã, cơn tức giận dâng trào lên tới óc.

 Gã đệ tử càng thêm tức giận, ánh mắt lóe lên sự phẫn uất khi nghe tiếng cười hả hê của đám đông. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ trang phục nội môn của đối phương với lôi vân trên y bào, hắn đành phải kiềm chế và bỏ đi trong im lặng.

 Từ xa, một đệ tử nội môn đứng khoanh tay, ánh mắt không quan tâm, xem trận đấu bên cạnh, một người khác đi bên cạnh hắn, lời lẽ tự nhiên tâng bốc: “Sư huynh Tôn Vĩnh, đúng là tài cao hiểu rộng, không hổ là thần tượng của sư đệ.”

 Nghe lời tâng bốc, Tôn Vĩnh chẳng mấy là quan tâm. Bởi vì hắn biết, bản thân hắn không phải trung tâm của cái nôi môn này. Ngó quá một trận đấu khác, trận chiến bên trên thuật sự khác hắn với các trận đấu diễn ra, một chiêu liền có thể để người khác cảm nhân được “nhanh” là gì.

 Phía bên kia lôi đài, Đỗ Đạt thân hình cao ráo, đôi mắt xanh lam sẫm như bầu trời trong cơn bão, thỉnh thoảng loé lên những tia sáng bạc.

 Đối thủ kêu lên một tiếng “cẩn thận”, sau đó biến mất trong nháy mắt, nhất kiếm xuyên qua không gian, như bách kiếm tề tụ, sức mạnh có thể xuyên phá cả sắt thép.

 Tay cầm ngược kiếm, thân nhẹ như mây, đôi mắt sáng quắc, Đỗ Đạt không gấp cũng không khinh, lặng im nhìn đối phương ra đòn. Gã ta cứ thế đâm tới, không hề có tí nương tay, nhắm vào ngay mi tâm của y.

 Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Đỗ Đạt lóe sáng, lôi điện bao trùm lấy thân thể hắn như một chiếc áo khoác dài.

 Tiếng xoẹt toé tia lửa, bao trọn người Đỗ Đạt ngay khi kiếm chỉ cách một bước chân, nó dần to lên trong mắt hắn, đường kiếm trắng và sắc bén, đi qua không chút cản trở nào.

 Gã đệ tử cảm nhận kiếm đi qua dễ dàng, liền biết đánh không trúng, đổi thức, vụng ngược kiếm ra sau, nhưng thứ nhận lại chỉ là trảm vào hư không.

 Một đường kiếm khác với tia điện uốn lượn trên đó, bất thình lình xuất hiện cạnh bên phải gã, đặt ngay vào cổ họng, nếu gần hơn, lôi điện sẽ ngay lập tức chạm vào, giật điện gã thành than.

 ”Sư huynh xin thua.” Gã đệ tử vội vàng buông kiếm, giơ tay đầu hàng. Đỗ Đạt thu kiếm lại, đôi mắt vẫn sắc lạnh và vô cảm, hắn bước xuống lôi đài mà không nói lời nào.

 ”Nhanh thật, ta nghĩ là nó kịch tính hơn cơ.”

 ”Muốn kịch tính hơi khó, quá chênh lệch. Ông trời đúng là bất công, sao ta lại không có Kình Lôi Nhãn chứ!”

 Nghe tiếng xì xào bên cạnh, Tôn Vĩnh chỉ mỉm cười, dùng giọng điệu trách móc nói với hai người: “Hai người các ngươi đấy, sư đệ ấy là người của tông ta, đệ ấy mạnh không phải tốt sao. Lo mà tu luyện đi, đừng có đứng đó mà đố kỵ.”

 Nghe Tôn Vĩnh nói, hai gã gật đầu, chắp tay hành lễ, “Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, bọn đệ sẽ chỉnh đốn bản thân ngay!”, rồi nhanh chóng rời đi.

 Y gật đầu mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại âm thầm quan sát Đỗ Đạt, cùng với chiếc đuôi theo sau, Diệp Linh. Ánh mắt nàng ta sáng rỡ, nụ cười tươi tắn. Diệp Linh luôn lẽo đẽo bên cạnh Đỗ Đạt, nhưng đáp lại chỉ là những cái gật đầu hoặc lắc đầu của Đỗ Đạt, khuôn mặt vô cảm ấy dường như không bao giờ bộc lộ cảm xúc.

 ”Thân là đồng môn, phải vì tông môn chứ!”. Tôn Vĩnh nói, khi nhìn theo hắn.

 Sau khi chiến thắng trên lôi đài, Đỗ Đạt tiếp tục cuộc sống tu luyện của mình. Đôi Kình Lôi Thần Nhãn luôn là niềm kiêu hãnh của hắn, nhưng đồng thời cũng là gánh nặng. Bởi từ khi sinh ra, hắn đã mang trong mình một phần số phận đặc biệt, được định sẵn sẽ bước trên con đường gian nan. Tuy không thể hiện quá mức tin tưởng vào bất kỳ ai, nhưng sự gần gũi của Diệp Linh dần khiến hắn cảm thấy có chút cảm giác an toàn, ít nhất là trong thời gian ngắn.

 Diệp Linh, một nữ đệ tử cũng thuộc nội môn, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Đỗ Đạt với nụ cười tươi tắn và sự quan tâm chân thành. Nàng ta từ lâu đã thể hiện sự yêu mến đối với Đỗ Đạt, có lẽ vì sự mạnh mẽ và khả năng vượt trội của hắn, một phần chắc là vì đôi Kình Lôi Thần Nhãn đặc biệt.

 Đỗ Đạt, dù không tỏ ra quá thân thiết, cũng dần chấp nhận sự hiện diện của nàng, bởi sự kiên nhẫn và dịu dàng mà nàng mang lại.

 Tuy nhiên, thời gian bình yên sẽ sớm kết thúc, bởi vì Tôn Vĩnh đã bắt đầu xây dựng kế hoạch.

 Một kẻ ngụy quân tử, mặt ngoài có thể là một vị sư huynh đáng kính trọng và hòa đồng. Nhưng bên trong mới là bộ mặt thật của gã, một kẻ ham muốn sức mạnh, quyền lực.

 Hắn ta cũng nhìn thấu được ham muốn đó của Diệp Linh, và cũng vừa hay, cái thứ có thể giúp hắn, là thứ mà Đỗ Đạt đang sở hữu.

 Khác với Đỗ Đạt, một đệ tử với gia cảnh bình thường, nhưng lại nhận được sự ưu ái của tông chủ và chư vị trưởng lão, mà leo được chức nội môn làm mưa làm gió ở đây, Tôn Vĩnh không chấp nhận được điều này.

 Là đồ tôn của Thái Thượng Trưởng Lão, đại trưởng lão là mẫu thân hắn. Người được cả giới đệ tử nội môn kính trọng phải là gã, chức vị chân truyền cũng phải là của gã!

 Sao có thể là một tên đệ tử tầm thường chui từ xó xỉnh nào.

 Bắt đầu tiếp cận Diệp Linh, biết rằng nàng là người gần gũi nhất với Đỗ Đạt. Tôn Vĩnh thường xuyên dành cho nàng những lời khen ngợi, tạo cảm giác rằng hắn cũng là người đáng tin cậy và mạnh mẽ không kém Đỗ Đạt.

 Qua thời gian, Diệp Linh bắt đầu dao động. Dù vẫn yêu mến Đỗ Đạt, nàng không thể phủ nhận sự quyến rũ từ Tôn Vĩnh, nhất là khi hắn thể hiện sự tinh tế và quan tâm mà Đỗ Đạt không bao giờ có.

 Trong phòng, Diệp Linh ngại ngùng nằm dưới Tôn Vĩnh. Hắn ôm trọn nàng vào lòng, “Sư muội, ta sẽ cho nàng nhìn thấy tương lai mà bản thân mong muốn, cho nàng làm những điều mà khó có thể cảm nhận được...”

 Những lời nói liên tục vang lên trong tai cô, Diệp Linh chợt nhớ đến Đỗ Đạt, cảm giác hổ thẹn khiến nàng chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng khi nghĩ tới viễn cảnh bản thân đứng trên vạn người, tâm thần cô cứ lay động không yên.

 Trong lúc trầm tư, thì hắn đã nhanh gọn nhưng nhẹ nhàng, cởi xuống phần ngoài y phục của cô. Khi phát giác thì nàng đã được hắn hôn vào đôi môi, mềm mại lại pha chút ẩm ướt, khiến Diệp Linh hơi bất ngờ.

 Cường hôn, đưa lưỡi vào trong, đôi mắt ngọc lục của nàng có hơi co vào, khó chịu muốn đẩy ra nhưng lại có tí không nỡ.

 Mùi hương thơm thoang thoảng khiến cho người say đắm khó cưỡng lại được, gã mê mẩn hít sâu một hơi, Tôn Vĩnh không hiểu được, làm sao Đỗ Đạt lại có thể biểu hiện không cảm xúc như vậy, khi được nàng ta theo đuổi.

 Bàn tay đó, liên tục sờ vào những nơi nhạy cảm nhất, biết tìm đến chỗ ngứa của cô, hơi ấm lan đều mỗi nơi mà nó chạm đến, cảm giác khoái cảm này thật khó buông bỏ. Nhưng dù thế, Diệp Linh vẫn còn rất tỉnh táo, quyết liệt đẩy Tôn Vĩnh ra xa.

 Hắn không nghĩ tới, nữ tử này lại còn chịu được sau một màn như thế, “Đã thế, xem ngươi cứng tới mức nào!”. Hắn nghĩ thầm trong bụng.

 ”Diệp Linh, dù cho cô có phản kháng, nhưng thân thể nó vẫn đang phản ứng lại đấy thôi, với lại, trở thành nương tử của ta, không tốt sao.”

 Diệp Linh đỏ mặt, tức giận quở trách: “Không được, ta không thể sai càng thêm sai, người thân là đồ tôn của Thái thượng trưởng lão, sao lại không biết xấu hổ vậy chứ!”

 Tôn Vĩnh cười lạnh, chỉ vào trang phục nội y mỏng của cô: “Sao không xem lại mình đi, ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta. Chúng ta còn đến nước này còn gì, sao phải xấu hổ?”

 ”Chuyện này sao có thể tính!”. Cô á khẩu, muốn nói gì đó khác để phản bác, nhưng gã nói đúng, nàng bây giờ quần áo lôi thôi, nam nữ một phòng, có tư cách gì nói.

 Cảm nhận thời cơ đã chín mùi, Tôn Vĩnh dựa vào tu vi cao hơn, cưỡng ép đè bẹp nàng xuống, cô muốn chống trả nhưng bất thành.

 Hắn còn mạnh bạo hơn trước, không còn dịu dàng tinh tế, xé y phục, bắt đầu ban cho nàng sự nhục nhã mà nàng chưa từng cảm nhận được.

 Đêm đó, tiếng lập cập và rên rỉ cứ thế ở trong màn đêm tăm tối diễn ra. Không như bên Đỗ Đạt, nhẹ nhàng trò chuyện.

 Ở nơi khác, Đạt đi đến trước tông chủ, cúi người hành lễ. Nhìn lên, thân già lọm khọm, mặt mũi hiền hoà cùng đôi dái tai dài hơn bình thường, mang trên mình bộ trang xanh sạm không quá nổi bật, tay thì giữ chiếc gậy gỗ đang chống đất.

 Người ngoài nhìn vào, có khi còn tưởng rằng là ông lão đồng quê đã gần đất xa trời, thay vì một tông chủ uy nghiêm, thực lực ứng với danh xưng “Uy Nộ Lôi Quân”.

 ”Bái kiến tông chủ!”.

 Ông đứng dậy, miệng nở nụ cười chất phác, “Đỗ Đạt đấy ư, có khuất mắc gì sao?”.

 ”Bẩm tông chủ, đệ tử đây là xin ngài chỉ điểm ạ.”. Hắn đứng thẳng, từ tốn nói.

 Lão tông chủ gật đầu, với tay ý muốn hắn qua ngồi ghế, nhưng Đỗ Đạt vẫn là không dám, “Thứ lỗi, đệ tử không dám ngồi ngang hàng với tông chủ, xin được đứng ạ.”

 Biết có nói nó cũng chẳng chịu ngồi, ông chỉ đành bỏ qua, để cho Đỗ Đạt nói ra vấn đề của bản thân.

 Hắn nhớ lại cảm giác mờ mịt đó, bắt đầu nói: “Trong lúc tu luyện, không hiểu sao đệ tử như là nhìn thấy một tia sáng mờ nhạt, dù cho đó là ban đêm. Nó không giống như là ánh trăng, lại chăng phải lôi quang, cảm thấy kỳ lạ, nên mạn phép xin được chỉ điểm.”

  Nghe lời miêu tả, ông cau mày suy ngẫm hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “Đỗ Đạt, nếu ngươi có 2 con đường, một là quang huy ngập tràn, tu vi thăng tiến, hai là đại hoạ ập thân, nhưng đổi lại được một cơ hội lên cao hơn, thì ngươi chọn thế nào?”.

  Không biết tông chủ có suy nghĩ gì, Đỗ Đạt đành trả lời thật: “Nếu vậy, đệ tử sẽ chọn con đường thứ hai. Bởi vì, lúc chưa bước vào con đường tu hành, đệ tử nghe kể rằng, người tu hành phải trải qua hàng vạn kiếp nạn mới thành đạo.”

 Ông mở to mắt, cười lớn làm cho hắn hơi ngạc nhiên, “Ha ha ha, ta chỉ hỏi vui thôi, đừng lo qua.”

 ”Đỗ Đạt, con hãy quay về, tôi luyện đấu pháp đi, khi đến lúc, con sẽ tự biết khi nào nên ngừng.

 Khó hiểu trước lời chỉ dẫn, nếu như hắn biết thì đã không tới hỏi, nhưng chỉ đành cáo lui do trời đã muộn. Đi về khu trú, đồng thời suy ngẫm lời nói của lão, lúc Đỗ Đạt trở về, thì cảm nhận được có ánh mắt đang dõi theo, cảnh giác nhìn lên cành cây đung đưa do gió, hắn cũng không nghĩ nhiều, đi tiếp.

 Ở ngoài phòng Diệp Linh, Tôn Vĩnh với vẻ khó chịu nhìn một cô nương mang hắc bào đen.

 ”Ngươi là cái thá gì mà ra lệnh cho cho ta!”.

 ”Không phải chính ngươi đã tìm đến đồng môn của ta sao, nên ta đến, đổi lại ngươi sẽ phải giúp ta trong tương lai.” Cô đưa tay lên, ngón tay uyển chuyển trượt trên mặt gã, kiêu ngạo nói.

 Làn da trắng nhợt của nàng, không giống như sắc da của những thiếu nữ bình thường, mà như được phủ lên bởi ánh sáng của mặt trăng lạnh lẽo. Đôi mắt của nàng, một bên xanh biếc như lục bảo, sáng rực lên trong bóng tối, còn bên kia đỏ như máu tươi.

 Mái tóc dài màu tím thẫm của nàng buông xuống, sóng sánh như dòng chảy của đêm đen, bao bọc lấy gương mặt với đường nét sắc sảo, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi bị cuốn hút. Thân hình gợi cảm, với vòng một lớn và eo thon gọn, dù cho là khoác trên mình áo choàng đen dài cũng không thể nào che lấp nổi vòng một đó.

 Hắn cũng không phải kẻ háo sắc, trong đầu chỉ nghĩ đến kế hoạch còn đang gian dỡ, nghi ngờ hỏi: “Ngươi có tư cách gì!”.

 ”Ngươi chỉ cần biết là ta làm được, chỉ cần nghe theo, dẫn hắn đến vị trí ta đã bảo. Gã sẽ nằm gọn trong tay ngươi.” Vừa nói, cô áp sát lại gần hắn, khí tức cường giả Kim Đan thoáng qua như hơi thở ập vào mặt, lập tức làm hắn hoảng sợ.

 Đêm đó, một giao kèo được thành lập. Giữa Tôn Vĩnh và Tích m Môn, hoặc cũng có thể là chỉ riêng với cô ta.

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.