Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Diện Phong Trận

Tiểu thuyết gốc · 1606 chữ

Chương 16: Quỷ Diện Phong Trận

Mặc dù bị Thiên Lôi đánh, nhưng bức tường này vẫn không hề hấn gì.

Ngay sau đó, vô số tia điện “sẹt ~ sẹt” chạy dọc khắp cả tất cả mọi ngóc ngách của bức tường này và theo các dây xích chạy tới bốn bức tường còn lại.

Khi đi ngang qua vùng trung tâm, cả người của Thiên Sát Hỏa nổ “đành đạch”. Bị giật, sức nóng của nó cũng giảm đi rõ rệt.

Thông qua những cánh cửa, vô số tia điện chạy xuống dưới mặt đất.

Của Thiên trả Địa, năng lượng đã tích đủ. Thái Cực Đồ dần xoay chuyển theo chiều kim đồng hồ.

Tốc độ quay của nó càng ngày càng nhanh. Và rồi một nguồn năng lượng có màu đen mang loại cảm giác âm u xuất hiện.

Giống như những tia điện kia, nó cũng thông qua các bức tường và dần tích tụ tại miệng của các mặt quỷ.

Theo thời gian trôi qua, tại miệng của các mặt quỷ, từng bộ phận của cơ thể Thi Quỷ dần xuất hiện.

Tay có, chân có, đầu có, cánh có, mắt có,…

Ngay khi các bộ phận này thành hình dạng hoàn toàn, Thái Cực Đồ cũng ngừng quay.

Đây cũng là lúc, tất cả các bộ phận của Thi Quỷ bay tới bức tường bị nhuộm Tâm Huyết của Hoàng Dược.

Rất nhanh chóng, những vết máu trên đó bị mặt quỷ hút đi không còn để lại một chút dấu vết nào.

Và rồi bỗng cái miệng quỷ đó phun máu vào tất cả các bộ phận của Thi Quỷ.

Mọi điều kiện đã đủ, những bộ phận đó bắt đầu ghép lại thành hình dáng của một con quỷ.

Chưa đầy một cái chớp mắt, Thi Quỷ xuất hiện.

Chứng kiến con quỷ ba đầu sáu tay cao 3 mét, sở hữu làn da đỏ như máu, sải cánh 5 mét, răng nanh sắc nhọn tới cằm, Hoàng Dược nuốt nước bọt cái “ực”.

Sau khi thành hình, hai mắt đỏ tươi như máu của nó khẽ liếc sang Hoàng Dược. Tức thì, một loại khí tức bức bách và ngộp thở ập tới làm cho ông run rẩy lùi lại vài bước.

Mặc dù đây là lần đầu tiên ông gặp Thi Qủy. Nhưng ông chắc chắn thực lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với Tiên Nhân mạnh nhất mà bản thân đã gặp, đó là tên Hoàng Tử kia.

Tuy rằng tên Hoàng Tử ấy có thể giết ông trong một nhịp hô hấp, nhưng tên đó không đem lại cho bản thân cái cảm giác cấp bách và khiến linh hồn run rẩy giống như con quỷ này.

Đột nhiên, cả người của ông dường như bị ai đó tóm lại.

Tức nhiên, Hoàng Dược biết rằng đây là giao kèo. Nhưng ông vẫn muốn thử xem có thể vùng vẫy được gì không.

Nhưng nó đã làm cho Hoàng Dược thất vọng. Cơ thể của ông không chỉ bị tóm chặt, mà còn không thể động đậy.

Thậm chí, võ lực trong đan điền cũng không thể vận dụng.

Thi Quỷ không nói không rằng, cánh tay cầm lưỡi hái chầm chậm vươn tới người của Hoàng Dược.

Lúc này, ông bất động nên chỉ biết cam chịu và nhìn lưỡi hái đó chạm vào mình.

Ngay khi chạm vào người của ông, lưỡi hái được thu lại và kéo theo đó là một dải năng lượng có màu xanh lục non (lá cây non).

Nhìn dải năng lượng này, Hoàng Dược biết rằng đó chính là thọ nguyên của mình.

Sau khi móc được một đoạn năng lượng dài khoảng một đốt ngón tay, Thi Quỷ dứt khoát thu lưỡi hái lại. Điều này làm cho dải năng lượng màu xanh lục bị đứt.

Phần thọ nguyên còn lại thì lập tức di chuyển vào cơ thể của Hoàng Dược. Còn phần thọ nguyên đã bị móc thì bị Thi Quỷ nuốt lấy.

Tuy rằng bị quỷ lấy đi một phần thọ nguyên, nhưng Hoàng Dược không cảm thấy một chút xíu đau đớn nào.

Nhưng ngay khi phần thọ nguyên kia bị cắt đi, Hoàng Dược bỗng nhiên già thêm hàng chục tuổi.

Sắc mặt của ông vốn còn hơi căng chưa có sự lão hóa gì mấy. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ấy, làn da của ông nhăn nheo và không còn sự đàn hồi giống như trước.

Cảm nhận sức khỏe của bản thân xuống sức hẳn, Hoàng Dược thở dài và nhìn Trần Thiên thì thào:

- Nếu bản thân đoán không sai, mình đã mất 15 năm thọ nguyên.

- Haizz! Thằng nhóc, vì ngươi mà vi sư hao tổn như thế. Ngươi phải mau chóng tăng tiến sức mạnh và trả thù cho ta.

- Không ổn! Sao mình còn chưa cử động được? Chẳng lẽ? Mình trả công cho nó không đủ?

Từ trong suy nghĩ đi ra, Hoàng Dược hoảng hốt nhìn Thi Quỷ.

Thấy nó vẫn đang nhìn chằm chằm mình và vươn lưỡi hái tới, ông điếng người hét ầm lên:

- Tên đệ tử chết tiệc. Lần này, vi sư đổ hết tất cả vốn liếng vào thành tựu của ngươi. Ngươi mà chết yểu, vi sư ở dưới âm phủ nhất định sẽ không tha cho ngươi.

Đột nhiên, động tác của Thi Quỷ bỗng khựng lại. Sau đó, nó xoay người và chầm chậm đi tới vị trí của Thiên Sát Hỏa.

Không còn bị Thi Quỷ nhìn chằm chằm, Hoàng Dược ngã nhào ra đất.

Lau đi vô số hạt mồ hôi ở trên mặt, hai hàng lông mày của ông khẽ nhíu chặt lại.

- Chuyện này là sao?

Vì đây là lần đầu tiên triệu hồi Thi Quỷ nên ông cũng không tìm được đáp án cho câu hỏi trên.

Đành dẹp vấn đề này sang một bên, hai mắt ông liền liếc nhìn hành động của Thi Quỷ.

Thấy nó cầm lưỡi hái chầm chậm bước tới, Thiên Sát Hỏa sợ hãi và dãy dụa cực kỳ điên cuồng.

Nhưng lúc này, Thiên Sát Hỏa chả khác gì một người bình thường bị vô số dây xích trói lại.

Cho dù nó có dùng lửa thiêu đốt thế nào đi chăng nữa, thì những dây xích này dường như không bị một chút xíu ảnh hưởng nào.

Khi Thi Quỷ đi vào tầm và liếc nhìn nó, Thiên Sát Hỏa cũng giống như Hoàng Dược.

Mặc cho lưỡi hái chạm vào cơ thể, nó chỉ có thể đứng bất động và cam chịu việc này.

Khi lưỡi hái được thu lại, nó kéo theo một cục lửa màu đỏ sẫm to bằng nắm tay từ trong đan điền của Trần Thiên ra bên ngoài.

Ngay khi Hỏa Tâm rời khỏi cơ thể của Trần Thiên, ngọn lửa đỏ đen đang bao bọc bên ngoài cơ thể hắn cũng lập tức tan biến.

Thi Quỷ cầm lấy hỏa tâm của Thiên Sát Hỏa cho vào trong miệng và không một chút do dự nuốt xuống bụng.

Chứng kiến việc này, Hoàng Dược liền kết ấn và đập mạnh ấn chú lên bức tường.

Lập tức, vô số sợi xích đang trói cơ thể Trần Thiên nhanh chóng thu lại và chuyển sang trói Thi Quỷ.

Thi Quỷ thấy chứ, nhưng nó không một chút kháng cự.

Chớp mắt, cả cơ thể của Thi Quỷ bị trói lại theo kiểu ngũ mã phanh thây.

Hoàng Dược lại kết ấn và đập mạnh lên bức tường.

Theo đó, những sợi xích này được thu trở lại vào trong miệng của mặt quỷ trên năm bức tường.

Lực kéo rất mạnh, chỉ trong vòng hai giây, cả cơ thể của Thi Quỷ bị chia năm sẻ bảy.

Sau đó, những bộ phần này được dây xích kéo vào lại trong miệng của mặt quỷ.

Khi đã nuốt hết tất cả các mảnh cơ thể của nó, vô số sợi xích lại từ trong miệng của mặt quỷ bay ra và trói Trần Thiên lại.

Mặc dù đã tới nước này, nhưng Hoàng Dược vẫn luôn giữ trạng thái tập trung cao độ.

Bàn tay lại kết ấn và vỗ ấn chú lên bức tường trước mặt. Sau đó, ông nhảy tới những bức tường khác và thực hiện tương tự.

Ngay khi bức tường cuối cùng đã có ấn chú, Thái Cực Đồ dưới chân của Trần Thiên lại chuyển động.

Nhưng lần này, nó xoay ngược chiều kim đồng hồ.

- Càn Khuôn Luân Chuyển!

- Sinh Tử Luân Hồi!

- Cấp Cấp Như Luật Lệnh! Phonggg!

Lời của Hoàng Dược vừa dứt, cả năm bức tường và sợi xích chấn động dữ dội.

Ngay sau đó, chúng hóa nhỏ lại và nhanh chóng nhập vào trong người của Trần Thiên.

Theo đó, Thái Cực Đồ cũng tan biến như chưa hề xuất hiện.

Bóng tối biến mất, cả không gian nơi đây bừng sáng trở lại.

Hoàng Dược liền nhảy tới bên cạnh Trần Thiên.

Sau khi bắt mạch cho hắn, cơ mặt của ông mới giãn ra, còn miệng thì thở phào một cái nhẹ nhõm.

- Nhân Họa Đắc Phúc! Xem như Thiên Nhiên Dịch không dùng uổng phí.

Bất giác, hốc mắt của ông hoe đỏ. Không thể cầm cự được, hai dòng lệ liền tuôn trào trên gương mặt già nua mang đầy vẻ hạnh phúc ấy:

- Tổ Sư Gia, ngài ở bên dưới có thấy không? Đồ tôn.. Đồ tôn không có làm nhục mệnh tông môn.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.