Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin lỗi nàng, vì đã mạo phạm

Tiểu thuyết gốc · 1577 chữ

Chương 8

Trong giây phút định mệnh ấy, Trần Thiên vắt kiệt chất xám, bắt đầu phân tích:

- Trong thời phong kiến, nữ tử thủ thân như ngọc. Nếu bị nam giới nhìn thấy, thì sẽ có 2 trường hợp xảy ra.

- Trường hợp 1, nàng ta tự nguyện đi theo và sẽ trở thành vợ của kẻ nhìn thấy.

- Trường hợp 2, nàng ta sẽ tự sát để giữ gìn trinh tiết của bản thân.

- Tất nhiên vẫn còn 1 trường hợp đặc biệt, đó là nàng ta sẽ giết kẻ nhìn thấy để chuyện này không được tiết lộ ra bên ngoài.

Suy nghĩ cân đo đong đếm một cách kỹ lưỡng, Trần Thiên cảm thấy mỹ nhân này sẽ theo trường hợp đặc biệt kia.

Bởi vì mỹ nhân này biết võ, lại còn là tiểu thư đài cát có quyền có thế.

- Bây giờ mà ngẩng đầu lên trên mặt nước, nàng ta chắc chắn sẽ giết mình.

Hai trong mắt của hắn chuyển động, hết nhìn lưỡi kiếm rồi lại nhìn thân hình ướt át ấy. Sau đó, hắn lại âm thầm phân tích:

- Kể từ khi mình nhảy xuống nước và sau đó mỹ nữ lấy kiếm đâm mình cho tới giờ, mình đoán tiêu tốn khoảng hơn 30 giây.

- Phản ứng của mỹ nữ này không kịch liệt, không nôn nóng, không tức giận. Điều này chứng tỏ, nàng ta không hề biết mình là nam giới.

- Vậy thì nàng ta cho rằng mình là thứ gì?

Chợt thanh kiểm chuyển động, nó từ từ được thu lại. Điều này làm cho Trần Thiên càng ngày càng vội vã.

- Nàng ta nghĩ rằng mình là vật gì không quan trọng. Quan trọng là, nàng ấy không biết mình là nam giới.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, Trần Thiên nhanh chóng nghĩ ra một diệu kế.

- Lấy tấn công làm phòng thủ!

Nhân lúc cô nàng này thu kiếm, hắn lao lên và ôm chặt lấy đôi chân ngọc ngà đang ngoe nguẩy ấy.

Vương Kiều Linh vừa thu kiếm lại tính tấn công tiếp thì bỗng cảm thấy hai chân của mình bị khóa chặt.

Ngay lập tức, một cảm giác sởn gai óc ập lên não bộ của nàng.

Kiều Linh đã biết con cá quái dị này là vật gì.

- Ma Da.

Bị tấn công bất ngờ, nàng điếng hồn, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành tái nhợt không còn một chút máu.

Nếu là một cô gái bình thường, chắc nàng ta đã hét toáng lên và ngất xỉu tại chỗ.

Tuy nhiên, Kiều Linh là người luyện võ. Thế nên, tâm tính của nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những cô gái khác.

Vì lẽ đó, sau khi tỉnh hồn, nàng liền vùng vẫy và chống cự một cách quyết liệt.

(Hiện tại, từ vùng cận ngực trở xuống của Vương Kiều Linh đều đã chìm trong nước).

Tuy nhiên, Ma Da đã khóa chặt chân và đang ghì cả người Kiều Linh xuống nước. Điều này khiến nàng không thể bơi được.

Ngay lập tức, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào vùng da trắng của Ma Da.

- Phụttttt!

- Ưuuwuwaaaaaaaaaa!

Bong bóng nhỏ nổi lên trên mặt nước.

Dòng nước trong xanh bỗng chốc chuyển thành sắc đỏ.

Mặc dù đã đâm trúng địch, nhưng Kiều Linh không hờ vui mừng

Bởi vì, biểu cảm trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy đã bán đứng nàng.

Không biết vì lý do gì, gương mặt của nàng nhăn nhó tỏ vẻ cực kỳ đau đớn, đôi môi đỏ hồng thì hé mở rên nhẹ.

Tuy nhiên rất nhanh, dáng vẻ đau đớn ấy liền chuyển thành ngượng ngùng bối rối, còn hai má thì đỏ hồng hây hây.

Không để tinh thần của Kiều Linh kịp hồi phục, Ma Da đã luồng lách ra sau lưng và khóa chặt cả người của nàng lại.

Cảm nhận được vật thể gớm ghiếc đang bám chặt ở sau lưng mình, Kiều Linh dường như muốn khóc, còn thân thể thì dãy dụa một cách dữ dội hơn:

- Chết rồi! Ma Da đã di chuyển ra sau lưng mình. Sao mình có thể giết nó?

Nàng muốn dùng kiếm để đâm tiếp, nhưng làm cách nào để chạm vào nó?

Môi đỏ hồng há hốc:

- Aaaaaaaa…Có ai không? Cứu ta vớiiiiiii…

Thanh âm vừa vang lên thì đột ngột im bặc.

Bởi vì Trần Thiên đã nhấn đầu của nàng xuống nước.

Nhìn mỹ nhân dãy dụa mạnh làm cho nước bắn tung tóe khắp nơi, Trần Thiên nghiến răng nhịn đau và dùng hết sức ghì người của nàng chặt hơn.

Mặc dù đã ở thế gọng kìm, nhưng Kiều Linh vẫn cố gắng dùng hết sức lực bình sinh dãy “đành đạch” với mong muốn thoát khỏi viễn cảnh này.

Có mấy lần, đầu của nàng thoát khỏi tay hắn và ngẩng lên được trên mặt nước. Nhưng rất nhanh, mọi chuyện cũng đâu vào đó.

Chỉ sau 1 phút, động tác “vơ vào” trong nước của Kiều Linh càng ngày càng yếu dần. Cả cơ thể cũng không còn kháng cự.

Cảm nhận được điều này, Trần Thiên thở phào và nói thầm:

- Thật không ngờ mỹ nhân chân yếu tay mềm này lại mạnh đến vậy. Nếu mình không hấp thụ dược lực, thì oe rằng bản thân không thể nào khống chế được nàng ấy.

Nhìn phần lưng của nàng ta giật lên giật xuống mấy lần, hắn biết rằng mọi chuyện đến đây là dừng.

Nếu tiếp tục giữ nguyên tư thế này, nàng ta chắc chắn sẽ chết.

Trần Thiên dứt khoát buông đầu của mỹ nhân ra.

1..2…3..4..5…6..7..8..9…10

Sau 10 giây mà vẫn không thấy đầu của nàng ta ngẩng lên, hắn liền lập tức nâng đầu của nàng lên khỏi mặt nước.

Lúc này, làn da của nàng ấy đã chuyển thành tím tái.

Chứng kiến điều này, hắn liền úp mặt vào ngực trái của nàng.

Thật sự, Trần Thiên rất muốn tận hưởng cái cảm giác mềm mại và co giãn ấy. Nhưng trong hoàn cảnh này, hắn không nên nhân lúc người gặp nạn mà dở trò bậy được.

- À may quá! Mặc dù tim đập rất yếu, nhưng nó vẫn còn đập là ok.

Không một chút do dự, hắn ôm nàng bơi vào bờ.

Liếc nhìn xung quanh, Trần Thiên rất nhanh đã thấy y phục của nàng.

Đặt mỹ nữ nằm xuống đất, hắn lấy cái áo choàng đen của nàng xé ra làm ba.

Ngó nhìn vết thương ở giữa đùi phải đang không ngừng chảy máu đỏ tươi, Trần Thiên liền lập tức cầm một phần dây buộc chặt lại để cầm máu.

Sau đó, hắn lấy một phần dây che phần mắt của mỹ nữ lại.

Che xong, Trần Thiên nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt ấy và thầm nói:

- Xin lỗi nàng, vì đã mạo phạm.

Tiếp theo, điều gì đến cũng sẽ đến. Môi kề môi, hai tay của hắn thì đặt lên ngực trái của nàng và bắt đầu thực hiện động tác hô hấp nhân tạo.

Được sơ cứu, rất nhanh, Vương Kiều Linh ho sặc sụa. Nước từ trong miệng của nàng chảy ra. Cái bụng của nàng cũng từ từ xẹp xuống.

Không bao lâu sau, Kiều Linh tỉnh lại. Ập vào mắt chính là một không gian tối đen, nàng nhíu mày nghĩ thầm:

- Sao lại tối đen thế này? Mình chết rồi ư? Đây là… Âm phủ?

Thấy nàng ngọ ngoạy, Trần Thiên biết mỹ nhân đã tỉnh. Vì vậy, hắn nhân lúc nàng còn yếu liền cầm phần vải còn lại buộc chặt lấy hai tay của nàng ta.

Bị buộc tay, Kiều Linh mơ hồ nghĩ:

- Âm binh tới bắt mình ư?

Bất chợt, mắt phượng của nàng trừng lớn khi cảm nhận một điều vô lý.

- Khoan đã! Sao tay của âm binh lại ấm áp đến vậy?

- Hắn ta đang mặc quần áo cho mình? Mình đang trần truồng ư?

Và rồi, Kiều Linh từ trong trạng thái mơ hồ liền lập tức bừng tỉnh khi nghe thấy giọng nói khàn khàn của nam tử vang lên:

- Xin lỗi nàng vì chuyện lúc nãy. Tất cả chỉ là vô ý.

- Yên tâm, ta không thấy gì cả và cũng không làm gì. Nàng hãy xem như đây là giấc mơ.

Nói tới đây, Trần Thiên phải ngừng lại khi thấy tấm vải đen che mắt ấy ướt đẫm, còn cơ thể nàng thì nấc lên từng đợt.

Thở dài một hơi, hắn nói tiếp:

- Ta đã để thanh kiếm ở dưới đất, cách tay phải của nàng khoảng 1 mét.

- Hy vọng sau này có cơ hội, ta sẽ đền bù cho nàng tất cả mọi tổn thất xảy ra ngày hôm nay.

- Vậy nên, nàng cũng đừng buồn mà nghĩ vẩn.

Dứt lời, Trần Thiên cà nhắc rời đi.

Cũng may là vết thương nằm ở chân phải (cái chân bị què) nên hắn không cần phải lo về việc bị cơn đau hành hạ.

Qua một khúc cua, Trần Thiên lập tức chọn một hướng khác quay trở lại nơi mà mỹ nhân đang nằm.

Nàng ta chưa cởi được trói, hắn còn chưa an tâm.

Vì vậy, hắn muốn núp trong bóng tối quan sát hành động của nàng ấy.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.