Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải làm sao? Phải làm sao đây?

Tiểu thuyết gốc · 1578 chữ

Chương 7

Sáng hôm sau, Trần Thiên tỉnh lại. Hắn còn chưa kịp định thần thì từ trong thùng nước, một mùi hôi thối nhanh chóng bay xộc vào mũi.

Không một chút do dự, hắn liền bịt mũi và nhảy ra khỏi thùng nước.

Nhìn vào thứ nước đen như nước cống kia, Trần Thiên chợt cảm thấy lồng ngực lộn nhào.

Cố gắng kìm nén cảm giác nôn mửa, hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lò cò ra bờ suối.

Vừa thấy dòng nước trong xanh mát lạnh ấy, Trần Thiên mắt nhắm mắt mở dứt khoát nhảy xuống.

- Chủmmmmm!

Ngay khi đầu của Trần Thiên vừa chìm vào trong làn nước, thì một cái đầu khác nổi lên trên.

Vuốt đi những giọt nước còn đọng ở khóe mi, Kiều Linh chớp chớp con mắt nhìn mọi thứ xung quanh.

Chợt, bờ môi đỏ hồng của nàng khẽ cong lên:

- Thật không ngờ dòng suối này có cá to đến vậy. Chỉ một cú vẫy đuôi thôi, mà nó đã gây ra tiếng động lớn đến thế.

- Hừm! Đến đúng lúc lắm. Mình sẽ bắt con cá này tặng cho Hoàng Dược tiền bối, xem như quà gặp mặt.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt oval tuyệt sắc ấy hiện nét phấn khích.

Kể từ khi nhảy vào trong nước, Trần Thiên cảm thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều. Theo đó, trạng thái tinh thần cũng thanh tỉnh không ít.

Tạm chất còn đọng trên da của hắn cũng đã bị làn nước cuốn trôi.

Tuy rằng mắt thường không có dụng cụ đi kèm thì khó có thể nhìn rõ được từng đường nét mọi vật ở trong nước, nhưng bao nhiêu đó đã đủ để cho hắn biết được màu sắc trên làn da của bản thân thay đổi như thế nào.

Sau việc ngâm nước sôi ở hôm qua, hắn đã dự đoán nhiều thì bản thân đã bị luộc chín, còn ít thì phần da cũng bị lột một lớp.

Tức nhiên mọi việc quá rõ ràng, làn da của hắn đã chuyển từ màu nâu vàng thành màu trắng bạch.

Nên Trần Thiên không cảm thấy có gì bất thường. Điều làm cho hắn bất ngờ chính là vì sao nó lại không phồng rộp (bỏng).

Thậm chí khi tiếp xúc với nước suối, đến cả một cảm giác đau rát, hắn cũng không cảm nhận được.

Nhìn khắp cơ thể một lượt, Trần Thiên vui mừng nghĩ:

- Dược lực thật kinh người. Dược lão cũng không có lừa, mình đã thật sự trách nhầm ông.

- Khoan đã! Kết luận hơi vội. Tri nhân tri diện bất tri tâm, mình nên đề phòng một xíu.

Bỗng nhiên, cái chân bị què của hắn chợt sinh ra cảm giác va chạm vào một vật mềm mại.

Loại cảm giác này như có như không.

Tuy nhiên!

Nhận ra được điều này, sắc thái trên khuôn mặt hắn từ vui mừng chuyển thành vui sướng.

- Mình có cảm giác ở chân phải rồi. Mình cảm nhận được rồi.

- Mặc dù nó chưa hoàn toàn nghe theo ý của mình, nhưng bao nhiêu đây đã đủ để chứng minh phương pháp chữa trị của Dược lão là đúng.

Nếu không phải ở trong nước, chắc có lẽ Trần Thiên đã bật dậy và hét toáng lên.

Trong cơn vui sướng, dòng nước ở sau lưng hắn bỗng dao động mạnh khác thường.

Cảm nhận điều này, ngay lập tức, một câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn:

- Chờ đã! Hồi nãy, chân phải của mình đã va phải thứ gì?

- Mình chắc chắn đó không phải là đá, cũng không phải là cây gỗ. Vậy vật này sẽ là…

- Con Cá!

Không một chút do dự, Trần Thiên liền xoay người lại. Hắn muốn bắt con cá này đem đi nướng.

Tính ra cũng lâu rồi, bản thân chưa có ăn thịt cá, nên giờ đây cái bụng của hắn đang tỏ ra thèm thuồng và đói một cách cồn cào.

Vừa xoay người lại nhìn con cá, Trần Thiên ngớ người, miệng thì há hốc, hai mắt trừng to hết cỡ, còn cái cục yết hầu ở cổ thì liên tục chạy lên chạy xuống.

Giây phút đó, Trần Thiên cảm giác dường như bản thân đang mơ. Chỉ có trong mơ, hắn mới có thể thấy được con cá hai đuôi 47kg ướt ác và kích tình này.

Cách nửa mét, đó là một đôi chân ngọc ngà trắng mượt đang lay động, một thân hình lòi lõm ôn nhu mềm mại như nước.

Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí ước rằng đầy không phải là mơ.

Chỉ cần 0.1 giây, máu của Trần Thiên đang ở 37.5 độ lập tức sôi sùng sục ở mức dương vô cực độ.

Gương mặt của Trần Thiên nhanh chóng đỏ bừng, nhịp hô hấp thì càng ngày càng trĩu nặng.

Lấy vốn kiến thức ít ỏi và được góp nhặt trên internet, thì hắn chắc chắn một điều rằng. Đây là một tuyệt sắc giai nhân, chim sa cá lặn.

Trong một thế giới phong kiến, tuyệt đối không thể sản sinh ra được một nữ tử có thể ôn dưỡng ra thân hình ngọc ngà như thế này, mà lại để cho gương mặt của mình xấu được.

- Chắc chắn, mỹ nữ này là tiểu thư con nhà quyền quý nào đó.

Trần Thiên ngắm nhìn viễn cảnh này say xưa đến mức quên cả thời gian, quên luôn hoàn cảnh của bản thân trong hiện tại.

1 giây trôi qua, 2 giây trôi qua, 3 giây trôi qua.

Và rồi một cảm giác khó thở ập đến khiến cho Trần Thiên bừng tỉnh.

Biết rằng bản thân sắp toang, hắn lập tức ngoi lên trên mặt nước để lấy dưỡng khí.

….

Chục giây trước, sau khi phát hiện ở suối có cá to, Vương Kiều Linh liền bơi vào bờ lấy kiếm.

Lần nữa bơi xuống, nàng bỗng cảm thấy chân của mình va chạm vào phần thân của con cá.

Thoáng giật mình vài nhịp, Kiều Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cúi đầu nhìn vào trong nước. Lúc này, nàng mới biết con cá này to như thế nào.

Tuy rằng nước trong xanh, nhưng lại khá sâu và dao động liên tục. Điều này khiến cho hình ảnh bên dưới bị nhiễu.

Kết hợp với việc mắt của nàng không ở cùng vị thế với con cá.

Cho nên khi nhìn từ trên xuống bên dưới, nàng chỉ thấy con cá kỳ lạ này có màu trắng và có kích thước rất to.

- Quái! Sao hình dạng của con cá này có rất ít đặc điểm tương tự với loài cá bình thường?

Đột nhiên, sắc mặt yêu kiều của nàng biến đổi.

Tay cầm kiếm thì thủ ở trước ngực, chân thì đi lùi lại vài bước, nàng thì thào một cách sợ hãi:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ nó là yêu quái?

Nhưng rất nhanh, sắc mặt của Kiều Linh khôi phục. Nàng nghĩ tới một vấn đề:

- Không đúng! Nếu nó thật sự là yêu quái thì mạng của mình đã xong.

Dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Linh, mọi hành động của con cá quái dị này đều không thể thoát khỏi đôi mắt phượng đen loáy ấy.

Chợt nhìn thấy con cá này có động tĩnh mạnh, nàng cảm thấy dường như nó muốn chạy đi.

- Hừ! Để bổn tiểu thư xem ngươi rốt cuộc là giống loài gì?.

Vì vậy Kiều Linh không thể chịu đựng được nữa, nàng muốn động thủ, nàng cũng rất muốn biết con cá này là vật gì.

Lập tức, môi của nàng bặm lại, hai tay thì cầm chặt thanh kiếm đâm thẳng vào mắt của con cá.

- Xoạttt!

Không thấy máu đỏ tươi xuất hiện, không thấy con cá vùng vẫy, Kiều Linh nhíu mày nghĩ thầm:

- Cái gì? Hụt rồi. Mình đã ngắm rất kỹ, còn con cá này cũng không có né tránh. Vì sao lại hụt?

Có lẽ, vị thế của đôi bên giống như khoảng cách giữa hai thế giới. Thấy số 1 nhưng không có nghĩa nó là số 1.

Vì lẽ đó, mặc dù Kiều Linh đã ngắm chuẩn 100% nhưng lưỡi kiếm lại không thể đâm trúng vào mắt của con cá.

Tất nhiên nàng hiểu đạo lý bắt vật dưới nước chứ, nên bản thân mới cố tình nhắm vào mắt của nó.

Bởi vì, nàng nghĩ:

- Sai số là điều tất nhiên. Nhưng con cá này to đến vậy, dù không đâm trúng mắt thì lưỡi kiếm cũng đâm vào một vùng thịt nào đó. Kế sao lại hoàn toàn hụt?

Trong lúc Vương Kiều Linh ngẩn người, ở bên dưới nước, Trần Thiên tháo mồ hôi hột khi thấy thanh kiếm đột ngột xuất hiện.

Chỉ một đốt ngón tay nữa thôi, thanh kiếm đó đã đâm vào mũi của hắn.

- Thôi bỏ mẹ!

Trần Thiên tặc lưỡi nghĩ thầm.

Hắn tỉnh thật rồi. Cho dù có ngu ngốc đi chăng nữa, thì hắn cũng biết bản thân đang lâm vào tình trạng gì.

Nhìn thanh kiếm bóng loáng và lóe sáng kia, Trần Thiên nuốt nước bọt cái “ực”. Từng dây nơ-ron thần kinh hoạt động hết công sức:

- Phải làm sao? Phải làm sao đây?

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.