Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùi nhân vật chính

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

Chương 4

Ngay khi tia sét này đánh vào người hắn, bỗng nhiên Trần Thiên nghe được tiếng chó sủa:

- Gâu ~ gâu ~ gâu.. oẳn~ oẳn~ oẳn..

Đây cũng là lúc Trần Thiên bật người dậy.

Lập tức, hắn giương mắt liếc nhìn mọi thứ xung quanh.

Sau khi thấy trời xanh mây trắng, gương mặt tái nhợt của hắn dần thả lỏng.

Bị từng tia nắng chói chang chiếu vào mặt, hắn vừa thở “phì phò” vừa nghĩ thầm:

- Hóa ra là mơ.

- Chết tiệc! Vậy mà mình cứ tưởng ngỏm rồi chứ.

Hít sâu một hơi, Trần Thiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Bỗng, hắn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

- Đúng! Tiểu Hoàng.

Phát hiện thực phẩm dự phòng đã biến mất, hắn liền lập tức gọi:

- Tiểu Hoàng, mày đâu rồi?

Sau một hồi tìm kiếm, hắn vẫn chưa truy ra bất kỳ tung tích nào của em nó.

Sắc mặt vốn thong thả dần chuyển thành lo lắng.

Hắn gãi gãi đầu, nhíu mày nghĩ:

- Thường mọi ngày, nó đợi mình tỉnh lại rồi mới đi xin ăn cùng. Sao hôm nay, nó đi đâu mất tiêu rồi nhỉ?

Lập tức, não hắn nảy ra một ý nghĩ:

- Hồi nãy trong mơ, mình nghe nó sủa thảm thiết lắm.

- Chẳng lẽ…chẳng lẽ trong lúc mình mộng, nó đã bị người gõ củ xả vào đầu rồi?

Trần Thiên càng nghĩ càng cảm thấy cay cú, tức tức cái lồng ngực.

Ngồi ở bờ sông rửa mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:

- Chó là bạn, thế mà chúng nó còn ăn thịt. Con mọe tụi nó.

- Đánh chó thì cũng phải nở mặt chủ. Ít nhất có thịt, thì cũng phải gọi mình húp chén canh chứ?

- Cả tuần nay, mình chưa biết mùi vitamin thịt là gì?

- Công sức mình nuôi cả tuần nay, bà nội cha tụi nó. Hừ!

Vừa dứt lời, tai hắn chợt nghe thấy tiếng sủa “gâu~gâu” ở sau lưng.

Nhưng khi xoay người lại, hắn chả thấy bóng dáng của Tiểu Hoàng đâu.

Hai mắt của hắn chớp chớp, lòng thì nghĩ:

- Đậu xanh rau muống! Mình đói tới mức sinh hoang tưởng cơm mẹ nấu rồi.

Thầm gõ vào đầu vài cái, Trần Thiên cúi người húp vài ngụp nước cho đỡ cơn đói.

Tuy nhiên ngay khi hắn cúi người xuống, bản thân lại nghe tiếng chó sủa ở sau lưng.

Lần nữa xoay người lại, đáp lại hắn lại là một vùng thảo nguyên xanh mươn mướt. Nào có lấy một con chó nào?

Giây phút đó, cơ thể của Trần Thiên lập tức nổi da gà. Hắn nhận ra một điều. Đó là:

- Quỷ Cẩuuuuuu!

Không một chút do dự, hắn liền quỳ lạy và khóc lóc nỉ non:

- Tiểu Hoàng a Tiểu Hoàng. Ta biết ngươi số khổ, sống thì không đủ ăn, tới khi chết còn hóa thành quỷ.

- Huhu! Ngươi yên tâm. Ngày này hàng năm, ta sẽ làm ma chay cho ngươi. Ta hứa, ta sẽ cún cho ngươi những món ngon nhất trên thế gian.

Vừa nói tới đây, hắn lại nghe được tiếng chó gầm gừ.

- Graau~ Grâu..

Thoáng chốc, cả cơ thể hắn run rẩy dữ dội hơn, còn áo thì ướt đẫm mồ hôi.

Không dám ngước mặt lên nhìn, giọng điệu hắn cũng thay đổi thành cầu xin:

- Tiểu huynh đệ a nhầm.. Tiểu sư muội. Ta biết muội ở dưới đó một mình, không có người bầu bạn, nên nhớ ta.

- Mặc dù ta cũng muốn xuống bầu bạn cùng với muội. Nhưng dù sao ta là người, còn muội là chó. Người yêu không thể thành đôi được. Hãy thông cảm cho ta.

- Nhưng muội yên tâm, vào ngày dỗ hàng năm của muội, ta sẽ tặng cho muội một cậu cẩu giấy sáu múi điển trai.

- Nếu có gì khó xử, muội cứ mạnh dạng báo mộng cho ta biết. Ta giúp được thì ta sẽ giúp.

- Khi nào mạng của ta tận, ta sẽ xuống bầu bạn cùng với muội. Còn bây giờ, xin thứ lỗi huynh còn muốn sống a… Mong muội nể tình một tuần sống chung mà bỏ qua cho ta lần này.

Sau khi Trần Thiên thốt ra những lời này, hắn dập đầu xuống mặt đất và giữ im đó.

Cả không gian bị những lời nói của hắn làm cho rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Thấp thoáng, nơi đây cũng chỉ có là tiếng gió, tiếng hoa lá lay động.

Một giây trôi qua. Một phút trôi qua.

Hai lỗ tai của hắn nhút nhích.

Dường như cảm thấy những lời nói của bản thân có hiệu nghiệm, hắn thở phào một cái nhẹ nhõm và từ từ ngẩng đầu lên.

Khi thấy phía trước không có lấy vật gì, hắn lại thở phào một cái và dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên mặt.

Tuy nhiên lần nữa, tiếng chó sủa gâu gâu lại văng vẳng vào tai hắn.

Khoảnh khắc đó, Trần Thiên chết lặng.

Bỗng có giọng nói khàn khàn vang lên:

- Bên trên này, thằng nhóc.

Nghe thế, Trần Thiên thầm nuốt một ngụm nước bọt. Cái đầu từ từ ngẩng lên.

Ập vào mắt hắn chính là bóng của một ông lão và một con chó lông vàng trắng.

Chứng khiến hai vật thể đang lơ lửng trên không kia, Trần Thiên lại lần nữa nuốt nước bọt cái “ực”. Hai tay thì đưa lên mắt liên tục dụi dụi.

Thấy hắn há hốc nhìn, khóe môi của ông lão khẽ nhếch lên, còn con chó thì liên tục vẫy đuôi và sủa “gâu gâu”.

- Ông là người hay là quỷ?

Nhìn tên thanh niên mặt tái nhợt đang hét toáng lên, ông lão cười lạnh đáp:

- Ngươi đã nghe thấy con quỷ nào xuất hiện giữa ban ngày ban mặt chưa?

Nghe vậy, cơn sợ hãi của Trần Thiên giảm đi phân nửa. Hắn nhíu nhíu mày truy hỏi:

- Thế sao ông lại lơ lửng trên bầu trời?

Vừa dứt lời, hắn nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề:

- Chẳng lẽ…Chẳng lẽ ông đang bay?

Ông lão vuốt râu, lắc lắc cái đầu và cười cười đáp:

- Bay ư? Ta nào phải Tiên Nhân.

- Chẳng qua đã luyện một bộ khinh công, nên bản thân có thể lơ lửng trên bầu trời trong một khoảng thời gian thôi ấy mà.

Dứt lời, ông lão cùng với Tiểu Hoàng chầm chậm tiếp đất.

Nghe vậy, tâm trạng Trần Thiên đang phấn khởi bỗng chốc héo tàn.

Nhưng rất nhanh, hắn hồi phục tinh thần, nhìn Tiểu Hoàng và đáp:

- Cháu tên là Trần Thiên. Không biết ông là ai, vì sao lại bắt con chó của cháu?

Dường như hiểu Trần Thiên đang lo cho mình, Tiểu Hoàng mừng rỡ liền lật đật chạy tới bên cạnh hắn, lè lưỡi và liếm liếm vào tay của hắn.

Sau đó, nó chạy quanh hắn và sủa gâu gâu với ông lão như đang nói:

- Mau dẫn hắn ta theo. Nếu không có hắn ta, thì chỉ sợ ta và chủ nhân không còn cơ hội gặp mặt nhau.

Với người từng trải, ông lão làm sao lại không hiểu hành động của Tiểu Hoàng. Cho nên, ông nhìn Trần Thiên và đáp:

- Ta là Hoàng Dược, là chủ nhân của con chó này.

- Thằng nhóc, tại sao ngươi lại ra nông nỗi này?

Hiểu được ý tứ quan tâm trong câu hỏi của ông lão, hai hốc mắt của Trần Thiên bỗng dưng đỏ chót.

Đây là lần đầu tiên có người ở thế giới này hỏi thăm tình hình của bản thân, nên hắn có chút không thể kiềm nén được cơn xúc động.

Dùng tay quẹt đi những giọt lệ đang sắp rơi, hắn sụt sịt đáp:

- Không dối gạt ông, cháu năm nay 15 tuổi. Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, không bạn bè thân thích, chân thì bị què nên không làm được việc gì khác. Vì muốn sống qua ngày nên chỉ còn nước là làm ăn mày.

Sau đó Trần Thiên kể lại những gì bản thân đã gặp Tiểu Hoàng, tất nhiên là không thể kể đoạn hắn giành ăn với con chó rồi.

Nghe vậy, Dược lão thở dài, bước tới vỗ vai hắn và nói:

- Ồ! Kể ra, ngươi cũng là một đứa bé đáng thương, sống được tới bây giờ cũng không dễ dàng gì.

- Thôi được. Để trả ơn ngươi đã giúp đỡ Hoàng Hoàng, ta sẽ chữa lành cái chân què của ngươi. Người hãy đi theo ta.

Vừa nghe tới đây, lòng của Trần Thiên nở hoa, hắn nghĩ thầm:

- Đấy..đấy.. Đúng như dự tính của bản thân. Haha! Mình ngửi thấy mùi của nhân vật chính rồi. Haha!

Tuy nhiên ngoài mặt, hắn vẫn tỏa ra bất ngờ, sau đó chuyển thành xúc động.

Trần Thiên khóc như mưa. Lập tức, hắn lao đến ôm chầm lấy Dược lão và khụy gối xuống đất và nói:

- Cháu cảm ơn ông… cảm ơn ông rất nhiều..

Thấy vậy, Hoàng Dược liền hất hắn ra và xua tay nói:

- Không cần cảm ơn và cũng không nên cảm thấy mắc nợ ta. Bởi vì, đây là nhân quả. Ngươi giúp đỡ Hoàng Hoàng, thì ta giúp lại ngươi. Thế thôi!

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.