Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Chương 3

Sáng hôm sau, Trần Thiên lại lếch từng bước vào trong chợ để kiếm một cái gì đó lót bụng.

Cũng giống như hôm qua, mặc dù Trần Thiên nài nỉ và dùng đủ mọi biện pháp, nhưng vẫn không có một ai quan tâm đến hắn.

Hắn cũng không oán trách họ vô tình.

Bởi vì khi cho hắn một miếng ăn, đồng nghĩa với việc họ cũng sẽ mất một miếng. Đặc biệt trong thời đại phong kiến như thế này, họ cũng chỉ mong được ăn no, còn mặc thì chỉ mong mặc ấm.

Có trách thì nên trách bản thân quá vô dụng.

Đột nhiên, khuôn mặt của hắn bị tác động bởi một vật hết sức co dãn và ấm nóng. Tiếp sau đó là một mùi hương thơm phức phả nồng nặc vào trong mũi hắn.

Giây phút đó, Trần Thiên có mù đi chăng nữa thì cũng biết đó là vật gì. Đúng vậy, đây là một cái bánh bao nóng hổi còn bốc nghi ngút khói.

Cảm xúc vỡ òa, hắn art cool đứng hình mất 5 giây.

Tới khi tỉnh lại thì đã thấy một con chó lao tới và táp bánh bao đi, hắn không kịp suy nghĩ nhiều liền lật đật vươn tay giật cái bánh bao trong miệng của nó.

Cuộc vật lộn giữa người và chó bắt đầu chỉ vì tranh giành một cái bánh bao.

Nhìn con chó lông vàng ốm trơ xương ấy, Trần Thiên vừa giật vừa mắng:

- Súc sanh! Mi mà không buông ra, ta đập củ riềng vào đầu và hóa kiếp cho ngươi bây giờ.

Dường như cảm nhận sát khí trong lời nói của hắn, con chó run nhẹ và dần dần nhả cái bánh bao ra.

Và kết quả là bánh bao tuy hơi nát nhưng vẫn quay trở lại được tay của Trần Thiên.

Hắn mặc kệ cái bánh dính đầy đất cát và nước dãi của con chó. Sau khi cầm tới tay, hắn vội ăn nấy ăn để.

Con chó vẫn chưa đi mà đứng nhìn Trần Thiên ăn, nước dãi của nó chảy xuống đất, ánh mắt của nó thì rươm rướm nước.

- Gâu ~gâu ~gaau…

Trần Thiên nhanh chóng giải quyết hai phần ba của cái bánh bao thì nghe thấy tiếng sủa này.

Không biết vì sao, nhưng hắn ngầm hiểu rằng:

- Thằng khốn! Dộng cho lắm vô rồi chết nghẹn. Để tao chống cái mắt lên xem mày nuốt hết cái bánh bao này có trôi không?

Vừa nghĩ tới đây, miếng bánh trong cổ họng bỗng nhiên hóa cứng. Cảm giác đói khát tột độ cũng vơi bớt.

Ánh mắt của hắn luân chuyển, hết nhìn con chó rồi lại nhìn phần bánh trong tay mình.

Thấy con chó như vậy, phần bánh còn lại khó nuốt hơn hẳn.

- Tao cũng không phải là kẻ thiện lương gì. Nhưng nhìn mày, tao lại liên tưởng đến hoàn cảnh của bản thân.

- Thôi! Cho mày phần bánh còn lại. Hy vọng mày có thể sống sót.

Không quan tâm con chó có hiểu hay không, hắn liền vứt phần bánh còn lại cho nó.

Lập tức, con chó lao lên và táp miếng bánh vào miệng và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Nhìn con chó ăn một cách ngon lành, Trần Thiên nở nụ cười khổ, thì thào:

- Thật không ngờ rằng, có ngày, bản thân lại có thể chứng kiến hai mạng sống được cứu bởi một cái bánh bao. Một mạng người và một mạng chó.

Đứng lên, hắn lại lếch tới dòng sông để uống nước.

Cứ nghĩ con chó chén hết phần bánh bao còn lại rồi sẽ chạy đi. Nhưng không, nó không chạy đi mà lại đi theo Trần Thiên.

Thấy vậy, hai hàng lông mày của hắn nhíu xuống, miệng há hốc nói:

- Que..que.. Mày đi theo tao làm quái gì? Hay là mày muốn trả thù việc ban nãy có đúng không?

- Gaau~ Gâu…

Con chó sủa hai câu và vẫy vẫy cái đuôi.

Thấy thế, Trần Thiên nhanh chóng hiểu ý của nó, nói:

- ƯM! Vì đã cho mày thức ăn và giúp mày tìm được đường sống trong chỗ chết, nên mày cảm thấy đi theo tao thì sẽ có thức ăn, có đúng không?

Đáp lại những câu hỏi của hắn chính là vài tiếng sủa “gâu gâu” kèm với cái đuôi liên tục vẫy.

Trần Thiên lại nhíu mày nhìn con chó.

Bỗng, hắn nảy sinh một ý tưởng.

Liếc tới liếc lui chú chó một cách kỹ lưỡng, hắn mới phát hiện nó cũng cute đó chứ.

Tuy hơi ốm một xíu, nhưng với bộ lông nửa vàng nửa trắng và mang hình dáng khá giống với loài chó Shiba trong thế giới hiện đại, hắn cảm thấy nó thuộc loại ngáo.

Nhìn mặt của nó, hắn cảm thấy rất vui vẻ và thân thiết một cách kì lạ.

- Nếu mập mạp thêm một chút, chắc thịt của nó cũng ngon lém.

- Làm thực phẩm dự phòng. Duyệt!

Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn nở một nụ cười hèn mọn, ánh mắt sáng trưng nhìn con chó và nói:

- Mày đi theo ta thì ngươi phải nghe lời, hiểu không? Từ giờ, tao sẽ gọi mày là Tiểu Hoàng.

- Gâu gâu.

Đây là những lời Tiểu Hoàng đáp lại.

Trần Thiên tuy không hiểu gì, nhưng nhìn biểu cảm và hành động vẫy đuôi nhảy vui đùa của nó thì hắn biết Tiểu Hoàng rất ưng ý cái tên này.

Nhờ có Tiểu Hoàng, nên việc ăn xin ở một tuần sau có chút khá khẩm hơn. Tất nhiên, Trần Thiên được hưởng ké từ thức ăn của Tiểu Hoàng.

Trần Thiên căm tức, vừa nhai thức ăn, vừa nhìn con chó đang làm ra vẻ mặt khinh khỉnh.

Lúc này, hắn mới cảm ngộ sinh mạng của bản thân còn thua cả một con chó, haizz.

Trời tối, một người một chó ôm nhau ngắm sao trên bầu trời.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tiểu Hoàng thì đã ngủ từ tám hoánh đời dương, còn Trần Thiên thì nằm trằn trọc nghĩ:

- Đã một tuần trôi qua, mình đã sống ở đại lục Thiên Vũ một tuần rồi.

- Ủa rồi hệ thống của nhân vật chính đâu, những kì ngộ của nhân vật chính đâu?

- Chả phải trong mấy bộ tiểu thuyết hay viết main xuyên không sẽ có hào quang nhân vật chính hay sao?

- Rồi có nhân vật chính nào xuyên không mà thảm như mình không? Chân thì què, nghề nghiệp ăn xin, không một người thân thích, rồi cũng không có hệ thống hay cái kỳ ngộ gì cả. Một cuộc sống không thể nào bình phàm hơn của một tên ăn mày chính hiệu.

Trần Thiên càng nghĩ, càng cảm thấy ấm ức.

Không thể kiềm nén cơn ức chế của bản thân được nữa, hắn đứng phắt dậy, giương ngón giữa lên trên bầu trời và ngửa mặt thét to:

- Phất Sky..Phất Sky… Ông Trời ơi, ông trêu đùa tôi đấy à. Ông cho tôi xuyên không, thì ông cũng phải cho tôi một cái gì đó chứ?

- Sống một cuộc đời như thế này chả thà ông để tôi chết đi còn hơn.

Hét xong, hắn mới biết bản thân ngu đến mức độ nào.

- Đậu xanh rau muống! Ông Trời cho mình xuyên không, tức là ổng rất linh thiêng.

- Giờ lỡ ổng nghe lời mình thật, xong rồi đánh một tia sét vào đầu thì chắc mình khóc tiếng chó mất.

Nhưng đã quá muộn, ngay khi Trần Thiên vừa nhận ra cái ngu của bản thân, mây dông ồ ạc kéo đến. Tiếng “xẹt xẹt” liên tục oanh động khắp nơi.

Và rồi một tia sáng chết chóc giáng từ bên trên xuống vị trí của hắn một góc 90 độ.

- Rầmmmmmm!

Thanh âm vừa dứt, đây cũng là lúc một dòng khói đen bốc lên từ dưới chân của hắn.

Trần Thiên đứng hình, hai mắt trợn trắng, còn miệng thì há hốc. Tiểu Hoàng đang ngủ mơ cũng phải bật dậy, hết nhìn hắn rồi lại nhìn làn khói đen một cách ngơ ngác.

Nghe thấy tiếng sấm “đùng ~ đùng” lại lần nữa vang dội, hắn giật bắn người.

Không một chút do dự, Trần Thiên dập đầu xuống đất và bắt đầu quỳ lạy.

Ánh mắt liếc nhìn cái hố đen vẫn còn đang nghi ngút khói ấy, gương mặt hắn chảy từng hạt mồ hôi hột, thân thể thì run lên bần bật, miệng thì lắp bắp van xin:

- Ông Trời linh thiêng. Tiểu nhân sai rồi.

- Tiểu nhân… tiểu nhân thật sự sai rồi…Cầu xin ngài rộng lượng bỏ qua cho tiểu nhân lần này.

Nhưng có lẽ lời thỉnh cầu của Trần Thiên không có tác dụng.

Mặc kệ hắn nài nỉ van xin, nhưng tiếng sấm “đùng ~ đùng” vẫn liên tục oanh động trên bầu trời.

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, cả không gian tối đen bỗng chốc bừng sáng. Chưa đầy một cái chớp mắt, vô số tiếng nổ điên tai nhức óc vang to:

- Rầmmmmmmmmmmmm!

Giây phút đó, ba hồn bảy vía của Trần Thiên từ trong thân xác bay ra.

- Xẹtttt!

Ngay lập tức từ trên bầu trời, một tia sét có màu tím nhạt giáng thẳng vào linh hồn của hắn.

Đứng trước Thiên uy, con người bé nhỏ hoàn toàn không có một chút chống cự.

Trần Thiên cũng không ngoại lệ. Đối mặt trước đạo thiểm điện này, hắn đành bó tay chịu chết.

Bạn đang đọc Đạo Thiên sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.