Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh Xương Hoa

Tiểu thuyết gốc · 1072 chữ

Trong nhà nhỏ, thùng lớn sùng sục sôi lên khí nóng, mùi hương nhẹ nhẹ đu đưa trong gió.

Mường Tao thác nước chảy, Thiên Lão đứng trước mặt cây trà Cổ, hoa Trà tươi thơm mát dìu dịu như mùi của đất trời, như say lòng người, đưa tâm hồn Lão trở lại tuổi đôi mươi, nhớ về hồng nhan trân ái. Khóe mắt cay cay khẽ nhíu lại, lão tay đưa tay lên vết nứt Mộc trà, cành non tỏa ra một tia sinh cơ ấm áp.

" Canh chín rồi! "

Mùi dược thảo trong nhà bay ra, lão nhìn về phía bên góc trời trầm chậm thở dài.

Khói bay lan tỏa, mùi thảo dược ngấm vào da thịt, độc dược được giải dần. Hạ Không mơ hồ tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong một thùng gỗ. Ngoài nước nóng còn có rất nhiều dược liệu đang trôi nổi, phía dưới thùng gỗ còn có nhẹ khí nóng truyền lên, hắn còn phát hiện có thể thở được ở trong thảo dịch này. Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân, Hạ Không vội vàng nhắm mắt chìm xuống mặt nước.

" Oa oa! Thật ngon nha! "

Tay nhỏ xinh xắn khẽ mở : " Lão già điên! Ngươi thật keo kiệt nha! "

Âm thanh Tiểu nữ hài hôm trước lại vang lên trong nhà : " Ui da! Nóng chết ta! "

" Con sâu nhỏ! Lại đến! Không sợ Đỉa nữa sao? "

Thiên lão bước vào nhà nhìn qua Tiểu nữ hài nói " Ồ! Tiểu tinh ranh! Tiểu sâu nhỏ! "

Nữ hài một tay cầm một cái Xương giơ lên trước mặt, một tay kéo Hạ y lộ ra một tầng bột khí nói : " Lão Thử! "

Bột khí chính là một lớp Vôi mỏng thoa bên ngoài miếng vải trắng quấn từ dưới cổ chân lên trên. Nữ hài chỉ chỉ miếng Xương vừa ăn tiếp tục nói : " Thật ngon nha! Này gọi món gì? "

"Canh Xương Hoa "

Thiên lão chỉ chỉ qua đám lá cây trên bàn, trên bàn còn có áo cũ của Nam hài hôm trước.

" Phụt! "

" Lão già điên! "

Mạnh mẽ phun ra, Nữ hài phi nhanh ra cửa, tiếp tục ói ra, ói rồi lại ói. Nửa ngày sau, nàng mới quay nhìn Thiên lão " Lão điên! Ta sẽ không bao giờ đến đây nữa! ui ui...! Thật chết ta! "

Nàng run run, chạy lại giếng nhỏ lấy nước làm sạch miệng, mặt trắng bệch. Miệng lẩm bẩm, sau đó chạy đi.

Nàng đi. Thiên lão mở ra một nụ cười nhạt : " Hừ hừ! Xem ngươi còn dám đến! "

Sau đó tiến lại gần chiếc nồi cũng lấy lên một miếng thịt nhỏ bắt nâng lên bỏ vào một cái bát.

" Lão điên! Gia gia ta nói ... Mà thôi! Tốt nhất lão đừng có đến! "

Thanh âm Nữ Hài văng vẳng nơi xa.

Lão đến gần thùng lớn nhíu mày lẩm bẩm : " Hài nhi! Mệnh khổ! "

" Có thể sống được cũng là cái kỳ nhân! "

Lão nhặt được đứa nhỏ này trên núi, trong một cái hang động,trên người vô số vết thương,trong tay nắm chặt Đao nhỏ, lão nghĩ rằng hẳn là con của Thôn dân gần đó, rồi mang về đây chữa trị. Đứa nhỏ này còn ăn phải thứ gì đó, khiến máu không thể ngừng chảy.

Thảo dược thủy dịch vẫn còn lăn tăn bọt khí, Lão nhẹ nhàng lắc đầu rồi đi ra ngoài.

" Con sâu nhỏ! Ngươi ngươi còn chưa đi! Gia gia ngươi nói có việc gì sao? "

" Lão già điên lừa ta! Việc gì lão đến mà hỏi gia gia ta! "

Má lún đồng tiền lại rung rung, lách mình một cái chạy vọt vào trong nhà, mở ra nồi Canh, lấy đũa nhỏ lấy ra một mảnh đầu thịt Dê, nàng nói : " Hừ hừ! Dám không cho ta ăn! Hừ hừ! "

Lấy ra mấy mảnh thịt bỏ vào miệng, vừa thổi vừa nuốt xuống.

Mắt mở to long lanh chạy đến trước mặt lão thè ra lưỡi hồng hồng, làm thành bộ giáng Tiểu bạch quỷ. Lại chay qua thùng gỗ bên kia lấy đũa chọc xuống, một cái gì đó trồi lên, nàng thét lớn : " Lão... Lão già điên! Người! ... "

" Phụt! "

Lại ói, miệng vừa lẩm bẩm vừa chạy đi, đồ án cánh bướm còn chưa kịp mở ra thì đã mất hút bên ngọn đồi bên kia, lần này là sẽ không dám trở lại nữa, nàng vừa nhìn thấy một cái đầu người trắng bóc nổi lềnh bềnh trong thùng gỗ.

" Canh Xương Hoa của ta đâu có dễ ăn không như vậy! Haha! ... Người sao? Tỉnh rồi sao? "

Vội chạy đến thùng gỗ, đầu trắng bóc trồi lên khỏi mặt Dược thủy, lão vỗ nhẹ vào thùng sau đó...

" Tỉnh rồi còn không mau ra đi! "

Ngửa mặt chui lên, hiệu quả của Dược lực cộng với mất máu quá nhiều đã làm hắn rụng hết tóc,kết quả là cho ra một cái đầu sáng bóng, láng mịn. Hạ Không mở mắt thấy là một lão nhân, nhìn xung quanh, mở miệng định nói thì lại " Tõm " hắn ngã trở lại trong nước.

Hai ngày sau, trước sân Mộc Trà đón gió, một lá trà non bay vào trong nhà. Trên chiếc giường nhỏ, một cái Nam hài nhẹ nhàng ngồi đó mở mắt liếc liếc qua Nữ hài nhi bên cạnh, hắn đưa tay lên bụng xoa xoa, hắn rất đói. Thiên lão không cho hắn ăn gì hết, chỉ dặn được uống nước, lão ấy đi rồi.

Hạ Không nói với Nữ hài kia : " Tỷ tỷ! Người tốt!

Nữ hài đáp : " Ta tốt sao? "

Hạ không trả lời : " Tỷ tỷ xinh đẹp! Chính là người tốt! "

Nữ hài quay qua nhìn thẳng vào mặt hắn, chu cái miệng nhỏ lên : " Cha ta cũng ta nói với mẹ ta như vậy! Và bây giờ thì ta ở đây! Hừ hừ! Mới mở miệng ra đã học được gì đâu không à! Hừ hừ! Tránh xa ta một chút! "

.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.