Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con sâu nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 1183 chữ

Mường Lay trấn, Điện Biên thành, thuộc phía tây Việt Quốc có một cái thôn trang nhỏ gọi là Mường Tao. Bên cạnh con thác nước chảy, có cái nhà nhỏ, trong nhà một Tiểu nữ hài đang lén nút mở từng thùng đồ vật tìm thức ăn. Nữ hài chừng sáu, bảy tuổi mang trang phục hoa văn lam bạc, có chút giống trang phục của người dân tộc, hai bên tóc bím rối tung. Khôn mặt lem luốc, một đôi mắt to tròn, má lún đồng tiền đáng yêu. Miệng nhỏ phúng phính chu môi.

" Lão già điên! Chẳng có thứ gì ăn được cả! Hứ! "

Tay cầm một nắm thảo quả, bò qua cánh cửa cũ nát, Nữ hài định chuồn đi thì bên ngoài có tiếng nói :

" Con Sâu nhỏ! Thứ đó không ăn được! "

" Không ăn được ta cũng lấy! Lão già điên! "

" Ngươi mới điên! Ngươi là con sâu điên! Con sâu nhỏ! Trả lại đây! "

" Không trả! Giỏi lão bắt ta đi! Không được chơi xấu! "

Nữ hài quay lại, miệng nhỏ mỉm cười, má lún đồng tiền rung rung, muốn bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu đáng yêu, lách mình qua hàng rào chuồn đi.

" A a a! Lão lại chơi xấu! Lão già điên! "

Nữ hài nhấc chân lên, một con Đỉa nhỏ cắm vào đôi chân hồng hào, không phải một con là rất nhiều Đỉa đang nhúc nhích.

" Không phải ta đã nói không thể mang đi sao? Hừ! "

" Lão điên kia cứu ta! ... ai ui! "

Nữ hài vứt nắm thảo quả, chạy lại sân cửa, vừa giãy dụa vừa khóc : " Ai ui ... cứu ta! Lão điên! Lão Thiên! "

" Ngươi còn biết ta Lão Thiên sao? "

Một lão già từ trên đồi đi xuống, lam bạch sắc y phục, râu rất dài, lưng đeo một cái gùi lớn, chừng ngoài sáu mươi tuổi, tay cầm một Mộc gậy cuốn mấy mảnh vải cũ nát, kỳ dị.

" Nhặt thảo quả vào đây! "

" Không! ... ai ui! Ta nhặt! ta nhặt không được sao? Bỏ thứ này đi! ... ai ui! "

Lão già được gọi là Lão Thiên, thả cái gùi trên lưng xuống, trong gùi có gì đó rất nặng. Lão động tay, Mộc gậy tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, hương bay về phía Nữ hài, đám Đỉa ngửi thấy dần dần rơi xuống đất bò đi.

Nữ hài đứng dậy run run, lại gần chỗ Thảo quả , tay với một quả đưa lên miệng lẩm bẩm, sau lưng quang ảnh đôi cánh bướm màu lục sắc mở ra, lách mình một cái bay mất.

" Con sâu nhỏ! Hừ! "

Lão mang gùi Thảo mộc vào nhà, rót một ly trà uống, sau đó tiến lại mở gùi thuốc ra. Một đám thảo diệp, thảo quả, Côn trùng các loại và còn có một cái xác Nam hài.

Nam hài trên người vô số vết thương, vết côn trùng cắn, máu tươi máu khô chảy ra còn đọng lại trên mặt và trên quần áo. Làn da trắng xanh nhợt nhạt, trên mặt lạnh khốc. Vải thô áo màu lam rách tở tơi, trên tay nhỏ mơ hồ đang nắm vật gì đó thật chặt.

Nam hài này là Hạ Không, lúc trước Ngưu lão đưa cho hắn dược hạt, hắn chỉ cắn trong răng không dám nuốt xuống, nhưng sau đó bị người áo đen mang đi, thấy hắn còn tỉnh nên đã vỗ một chưởng lên lưng. Dược hạt theo đo bị trôi xuống bụng, sau đó ngất đi rồi không biết gì nữa.

Căn nhà nhỏ mộc mạc đơn sơ, chim hót líu lo. Cạnh thác nước chảy có cái giếng nhỏ,

dưới sân nhà có một cây Mộc trà lớn, trên thân cây Cổ Trà hiện nhiều dấu vết thời gian. Một vết nứt nhỏ mở ra một nhành lộc non.

Trong nhà, nhiều thảo mộc khô được đặt lên các khung giá gỗ, còn có xác côn trùng, lá thuốc, diệp phấn. Hũ tiểu, hũ đại trên bàn tỏa ra nhẹ nhàng mùi thơm. Giữa nhà có một cái Phản lớn, một bàn trà Cổ, còn có một Hộp ngọc lục sắc

Lão lấy ra thảo quả, thảo diệp mang đi phơi, lấy côn trùng bỏ vào những cái đỉnh nhỏ. Sau đó mới lấy xác Hạ Không ra.

Thiên Lão mang cái xác Hạ Không đến gần một cái thùng gỗ lớn, thả vào đó rất nhiều dược liệu, thảo quả, xác côn trùng khô, lại lần lượt đổ nước từng thùng nước nóng vào, sau đó đi ra vườn hái một cành Mộc Trà bỏ thêm một ít lá cây tươi và rồi đi vào nhà cũng quẳng luôn cái Hạ Không vào đó.

Xong việc, lão chép miệng quay lại bàn trà Cổ, rót uống một ngụm, ngửa mặt lên nhìn nóc nhà ngâm nga.

" Ngày trước cùng ta lạy cửa trời "

" Hai thân một bóng tuổi đôi mươi "

" Vô tư quang sáng Thiên ta chọn "

" Lạnh lẽo Ngân âm nàng bỏ rời "

" Ước thề xưa đâu tan thành bụi "

" Trăm năm một nỗi , lỗi tại người "

Dưới trời mưa, Áo tím thiếu niên đứng trước cửa Hoàng Lăng quỳ gối, cúi đầu lạy ba lạy. Nước mắt theo hạt mưa nhẹ nhàng chảy xuống, bàn tay nắm chặt. Hắn tháo mũ chùm, một cái đầu trọc bóng loáng, từ khi sinh ra hắn đã không có tóc, trên đầu ba đạo vết thương kỳ dị dần lành. Há miệng, lấy ra tờ giấy nhỏ, khi trước chạy trốn hắn sợ Thủy dịch làm hỏng mảnh giấy đã bỏ vào miệng.

Miệng lẩm bẩm : " Nhất định! "

Hàm răng nghiến chặt, Vuốt Trảo mở ra. Tờ giấy theo mưa cuốn đi.

Hắn là Hoàng Cửu Cốt, nhưng hắn chỉ được gọi là Lang Văn Cốt, bởi vì sinh ra hắn cũng không có huyết mạch Hoàng gia, vì đặc thù đồ án sau lưng hắn không phải của Hoàng tộc. Mẹ hắn là một cái Nữ thị theo hầu một cái Tài nhân từ ngoài Cung chuyển vào. Vào Cung chẳng biết vì sao mẹ hắn mang thai rồi được sắc phong làm Cung nhân rồi bị vứt vào một cái Hậu viện. Mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Hắn ở trong Hoàng cung cũng được ban cho họ Hoàng, nhưng không ai công nhận, không có danh phận luôn bị các Cung phi, cung nữ chèn ép. Mẹ hắn vì trong một lần lâm bệnh mà chết, nói với hắn trước khi lên 10 tuổi phải bỏ trốn đi bởi vì Hoàng gia sẽ không cấp lệnh bài thân phận cho hắn. Ở Việt Quốc không có lệnh bài thân phận, nửa bước khó đi. Khi đến 10 tuổi sẽ không còn được bảo hộ, tử mệnh khó thoát.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.