Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão ma muốn gì?

Tiểu thuyết gốc · 1020 chữ

Lam sắc Thiết Phiến hiện ra, Phong Vũ Vân đã tới trước mặt Hạ Không chắn được luồng tử khí kia.

Cơ hội ít ỏi, Đại Cự Xà giảo hoạt sao có thể không chạy, một màn khói lục chớp nhoáng. Cự Xà xuất hiện ở cách đó rất xa, lách mình bò chạy thì lại nghe “ Phốc “ một cái, Thiết Thương đã cắm trên đỉnh đầu Yêu Thú.

Xà Thú sinh lực ngoan cường, mạnh mẽ liên tục đập đuôi xuống mặt đất, khói bụi bốc lên. Mào tím trên đầu lóe sáng, thân hình trở lên mờ ảo, sau đó chỉ thấy bốn vệt sắc tím lam nhàn nhạt dưới mặt đất tản đi.

“ Muốn trốn! Không dễ! “

Đồ án Thương mang lại một lần nữa lóe sáng, tám đạo Thiết Thương “ Phốc phốc phốc phốc ... “ ngăn chặn Xà ảnh tím lam đang lan nhanh dưới đất. Một tay nhấc lên, Thiết Thương kèm theo một vệt sáng tử sắc bay về phía xác Đại Xà Yêu Thú.

Phong Vũ Vũ xuất hiện cười ha hả “ Lão ngưu! Độc dược tốt a! “

Đúng vậy này chính là bẫy của bọn hắn, vụ nổ kia cơ hồ đã làm Cự Xà bị thương rất nhiều, nếu không Huynh đệ Phong Vũ cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy. Trong đám nổ còn có Dược phấn của Ngưu lão đã bày ra. Ngưu lão dùng nửa đời bày kế nhưng vẫn thất bại nhiều lần vì Xà Thú quá giảo hoạt, liên tục chạy đi sau đó trốn vào hang ẩn náu. Ngưu lão dặn dò Hạ Không khi bị Yêu Thú bắt đi, hãy khóc lóc nhưng phải lộ ra còn đứa trẻ khác dưới núi, Xà Yêu tham lam lại có năng lực quỷ dị sẽ muốn quay lại bắt tất cả. Lần này Ngưu lão đã thành công.

Ngưu lão sau gốc cây đi ra, ném cho Phong Vũ Vân một bình sứ màu lục nói “ Yêu thú này có độc! Uống đi! Cẩn thận một chút! “

Phong Vũ Vân đỡ lấy bình sứ lấy một hạt bỏ vào miệng, sau đó lại đưa một hạt cho Phong Vũ Vũ. Xoay qua cười nói với Ngưu lão “ Tạ lão Ngưu! Sau này sẽ cẩn thận! “

“ Uhm! “ Lão ngưu đáp, quay người đi, Hạ Không thấy trong mắt lão mơ hồ tỏa ra một tia quang mang.

Thấy Phong Vũ Vũ đã nuốt dược hạt xuống. Lão lại gần cầm lại bình sứ đưa cho Hạ Không một hạt nói : “ Ngươi cũng uống đi! Này giải độc khí! "

Hạ Không cầm lấy, bỏ lên miệng.

Phong Vũ Vũ tiến lại gần xác Yêu Thú rút cây Thiết Thương ra. Cười nói với Ngưu Lão “ Này sẽ làm gì với cái xác? Không ta mang về chơi ha! "

" Phong đệ! Chúng ta mang này về có thể có phần thưởng không? Haha! "

Bên kia, Phong Vũ Vân cũng nói : “Nếu là Yêu Thú trăm năm thì có thể! ngàn năm thì còn có thể có bảo vật! Còn nếu vạn năm thì ... haha...! "

" Là Nguyên thú đắc tội với Lạc Long tháp sao? " . Ngưu lão nhàn nhạt tiếp lời.

Phong Vũ Vân kéo Hạ Không đứng dậy, sau đó đi qua bên này nhìn kỹ Yêu Thú rồi nói : "Này Yêu Thú có chút lạ! Ngưu lão! Ngài hiểu biết rộng, nói xem Yêu thú này chừng bao nhiêu năm? “

“ Ngàn Năm! “ Ngưu lão đáp.

“ Ngàn năm? “ Huynh đệ Phong Vũ cùng hỏi lại.

Phong Vũ Vũ nói tiếp : “ Ngàn năm không phải sẽ hóa hình rồi sao? Mà này cũng không giống ngàn năm! Giống trăn năm hơn? – Khoan đã! Nếu là gần vạn năm thì? “

Hắn giật mình nhìn lại Yêu Thú, trên đầu Cự Đại Yêu Thú sắc tím nhạt mỏng manh ẩn hiện. Hắn mơ hồ hiểu ra gì đó, lắp bắp nói tiếp : “ Lão Ngưu! Ngưu Lão! Này! Ngươi định làm gì? “

Ngưu lão quay lại chỉ chỉ Hạ Không : “ Ngươi nói đi!”

“ Ngưu lão! Ngài tốt! “

“ Ta tốt chỗ nào?” Ngưu lão hỏi lại.

“ Ngài tha cho họ! Chính là ngài tốt! “

“ Không thể a! Ông trời không tha cho vợ con ta vì cái gì ta phải tha cho họ! “ Lão nói : “ Nếu ngươi có thể là con ta thì thật tốt! Có lẽ? ”

Lão ngước mặt lên trời : “ Nếu ta có thể? Nguyên sư … đúng rồi bây giờ thì Ta cũng có thể! Tại sao các ngươi có thể trở thành Nguyên sư ta lại không được? “

Ngưu lão giận dữ nhìn qua Huynh đệ Phong Vũ. Sau đó cầm dao tiến lại đầu con Cự Đại Yêu thú.

Phong Vũ Vũ quát lên : “ Lão điên rồi! Lạc Long ...“

Hắn miệng lẩm bẩm đang đọc khẩu quyết công pháp, Thiết Thương trên tay mơ hồ hiện ra … nhưng rồi bỗng dưng tiêu tán.

Hắn lại lắp bắp nói : “ Lão! … Ta … Dược hạt kia? “

Sau đó ngã lăn ra đất.

Phong Vũ Vân định chạy lại đỡ Huynh hắn thì phát hiện cũng không còn chút khí lực nào. Hắn nói : “ Ngưu lão! Lạc Long tháp chủ chỉ lệnh, không được săn giết Nguyên thú! Ngài không sợ? ... Ngài muốn? …Ngài muốn trở thành Nguyên sư sao? Ta… ta… có thể giúp ngài! Chỉ xin ngài tha… tha… cho hai đứa nhỏ! “

“ Được! Nhưng chỉ một đứa! Đúng rồi! Trùng Văn đâu? “

Ngưu Lão lấy ra khỏi xác con Yêu Thú một cái hạt châu tử sắc, lóng lánh hào quang bốn màu bạch lục, lam tím. Lão bỏ vào túi sau đó nhìn qua Hạ Không, Hạ Không đã nhắn mắt nằm gục ở đó. Lão tiếp tục đi tìm Trùng Văn.

Bạn đang đọc Đạo Ly - Việt Yên Nguyên Quốc sáng tác bởi luanrein
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luanrein
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.