Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương thiên thụ lục

Phiên bản Dịch · 1947 chữ

Rạng sáng vừa qua, Lê Uyên mở mắt ra, có thể thấy ánh sáng ẩn bên ngoài cửa sổ giấy.

Trên giường chung 8 người, giờ phút này chỉ có 7 người.

“Ngưu Quý dậy sớm như vậy?”

Cuối thu đã hơi lạnh, Lê Uyên quen mặc nguyên áo đi ngủ, giờ phút này hắn đã bước đến trước cửa.

Sắc trời gần sáng, bốn vòng mặt trăng đã đi, dưới ánh sáng mỏng manh, Ngưu Quý đang tập trạm thung, rạng sáng cuối thu rất lạnh, hắn lại mồ hôi nhễ nhại.

“Tên nhóc này liều mạng thật!’

Lê Uyên xoa xoa cổ tay, chỉ cảm thấy vai, cánh tay, cổ tay, eo, chân… không chỗ nào không đau.

Đây là vì lượng công việc hôm qua vượt xa bình thường, mà Ngưu Quý… hắn nhớ lúc mình đi ngủ thì đối phương vẫn đang luyện?

Rồi lại dậy sớm?

Không sợ luyện đến phế luôn bản thân?

Lê Uyên thầm líu lưỡi, nhưng cũng không nói gì, chờ Tôn mập rời giường, thông báo một tiếng rồi đi ra khỏi trung viện.

Cửa hàng Rèn Binh chiếm diện tích không nhỏ ở ngoại thành, bên ngoài trung viện là mấy cái nhà kho than củi, vật liệu sắt.

Lại hướng về phía trước, còn có một bãi đất trống được ép bằng bùn, đó là nơi đám thợ rèn, sư phó, hộ vệ rèn luyện.

Xuyên qua nơi đất trống, là một mảnh phòng rèn đúc san sát nhau, lò lửa ngày đêm không ngừng, khói lửa lượn lò không tan.

Lê Uyên liếc thêm vài lần, trừ tiếng đinh đinh đang đang thì không thấy gì cả, hắn cũng rất tò mò với việc rèn sắt này.

Nhưng dù làm học đồ hơn một tháng, ấn tượng của hắn với rèn sắt vẫn chỉ dừng lại ở kiếp trước.

Phòng tạp vụ ở ngay bên cạnh.

Lê Uyên chờ một lát, mới chậm rãi bước đi tìm Lâm quản sự lãnh tiền tháng và xin nghỉ một ngày.

Nghi thức trên nửa cuốn đạo thư kia tuy đơn sơ, nhưng không phải là không cần gì cả.

“Phải về trước khi mặt trời xuống núi, qua đêm bên ngoài sẽ tính hai ngày nghỉ!” Lâm quản sự vuốt hai sợi ria mép và nói một câu.

Lê Uyên mặt đen xì, nhét 30 tiền đồng vào ngực, đến thế giới này hơn một tháng, đây là lần đầu tiên Lê Uyên đi ra khỏi cửa hàng Rèn Binh.

“Đây mới là thành cổ!”

Đá xanh to bằng chậu rửa mặt trải dài hai bên đường đi, ngăn cách các loại cửa hàng, tửu lâu, khách sạn ở hai bên.

Huyện thành Cao Liễu có nội thành và ngoại thành, tám đầu đường cái chia cắt thành thị thành 16 khu vực, cửa hàng Rèn Binh nằm ở khu Vinh Thịnh, thuộc về khu vực náo nhiệt nhất ngoại thành.

Nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy phòng ốc nghiêm chỉnh, các loại tiếng rao hàng, người đi đường mặc các loại quần áo, dường như không nhìn thấy cuối.

Thành cổ chân chính, không có tiểu thư thiếu gia nối liền không dứt, chỉ có bách tính bôn ba vì củi gạo dầu muối.

Keng keng…

Có nha dịch đi tuần gõ chiêng đồng, những nơi đi qua, đám người đều phải nhường đường.

Một nha dịch thân hình cao to, khóe mắt có nốt ruồi, giơ một tấm chân dung lên và hô to: “Đây là đạo tặc Niên Cửu, người phát hiện tung tích, thưởng năm lượng bạc, người bắt được, thưởng 50 lượng bạc, người che giấu không báo, một khi phát hiện, xử theo cùng tội.”

“50 lượng?!’

Không ít người hít vào một hơi khí lạnh, sau đó nhao nhao nhìn quanh.

Lúc đám nha dịch đi qua, Lê Uyên liếc qua bức chân dung kia, hắn cũng không để ý lắm, lại cúi đầu tính toán việc của mình.

“Nghi thức thụ lục trong nửa cuốn đạo thư cần ngũ sinh (5 loại sinh vật), kiếp trước mình dùng thịt ngũ sinh, bây giờ…”

Trước hàng thịt, chủ quán xách đao chặt thịt không chờ hỏi thăm đã báo giá: “Thịt heo 28 tiền đồng một cân…”

Liếc qua tấm bảng gỗ trong hàng thịt, Lê Uyên không khỏi híp mắt lại.

Đối với chuyện nhà mình một tháng chỉ mua nổi một cân thịt heo, hắn cũng đã đoán được từ trước, dù sao học đồ nhà khác ba năm còn không nhìn thấy một tiền đồng.

“Ông chủ, có máu heo không?”

“Máu heo? Nếu ngươi muốn, tám tiền đồng một cân…”

“Máu heo cũng đắt như vậy?”

Lê Uyên đau lòng không thôi, dù sao hắn cũng chỉ có 30 tiền đồng.

“Một con heo có mấy cân máu chứ? Tám tiền đồng còn đắt? Đi đi đi, không có tiền đứng quấy rối.”

“Bớt chút đi…”

Cò kè mặc cả một phen, Lê Uyên mua nửa cân thịt heo, máu heo, máu dê, máu gà, máu chó mỗi thứ nửa cân, trên người chỉ còn lại 4 tiền đồng.

“Thịt ngũ sinh được, vậy máu 5 loại sinh vật cũng được nhỉ? Dù sao thời cổ đại ở kiếp trước, người ta cũng dùng máu để tế tự mà…”

Xuyên qua đám người, trong lòng Lê Uyên hơi nặng nề.

Vừa lo lắng máu có được hay không, cũng lo lắng nghi thức có hữu dụng hay không.

“Con thiếu trâu… triều đình quy định, kẻ giết trâu đánh trăm trượng, phán một năm rưỡi, lưu vong nghìn dặm…”

Hơn một canh giờ sau, hắn đi khắp đường phố Vinh Thịnh, cũng không thể tìm thấy một cọng lông trâu, không thể không từ bỏ.

“Mình nhớ nai hươu sói thỏ cũng thuộc một loại khác trong ngũ sinh?”

Mãi đến khi mặt trời lên cao, Lê Uyên mới tìm thấy một nhà bán thỏ rừng, chờ hơn một canh giờ, mới nhân lúc có người mua thỏ, tiêu nốt bốn tiền đồng cuối cùng để mua không đến hai lạng máu.

“Lần này táng gia bại sản!’

Cầm mấy cái chai chai lọ lộ và nửa cân thịt heo đi ra khỏi phố Vinh Thịnh, Lê Uyên gần như không kìm nén được tâm trạng của mình.

Nhưng hắn tự nhiên không thể cử hành nghi thức trên đường phố, cưỡng ép kích động trong lòng, xuyên qua từng con hẻm nhỏ, đi đến một khu vực tương đối xa xôi khác.

Phường Sài Ngư không thể so với khu Vinh Thịnh, bởi vì nhiều củi và cá nên mới được gọi như vậy, xa xa, Lê Uyên nghe thấy có người kêu lên.

“Tên nhóc là Lương Sơn lại bắt được Linh ngư trong hồ Bích Thủy!”

“Lương A Thủy? Tiểu tử này còn có bản lĩnh đó? Thuyền của hắn bị Lưu chốc đầu cướp rồi cơ mà?”

“Linh ngư! Hai năm nay không nghe thấy ai bắt được linh ngư?”

Một tiếng kêu to, gần như tất cả mọi người chung quanh đều vây quanh một thanh niên cõng sọt cá.

“Linh ngư?”

Lê Uyên nao nao, từ tiếng nghị luận chung quanh, hắn mới biết đây là cái gì.

Huyện Cao Liễu dựa vào núi, ở cạnh sông, núi là núi Phát Cưu, nước là hồ Bích Thủy, Sài Bang và Ngư Bang trong thành cũng sống nhờ đó.

Mà cái gọi là linh ngư, nghe nói là một vật đại bộ, bắt được một con, đủ cho một gia đình bình thường ăn ngũ cốc hai ba năm.

“Chư vị!”

Thanh niên kia rất cường tráng, màu da hơi đen, ánh mắt lăng lệ nhìn đám người vây quanh.

“Con Ngưu Giác Xương này nặng 12 cân, không mua nổi chớ lại gần!”

“Ngưu Giác Xương 12 cân?!”

(1 cân = khoảng 0.5kg)

Đám người càng xôn xao hơn, nhưng phần lớn đều dừng bước, chỉ có mấy người có vẻ không phải người thường đi tới.

“Đó hình như là người của Sài Bang, Ngư Bang?”

Lê Uyên nhìn thêm vài lần, mặc dù cũng khá tò mò với cái gọi là linh ngư, nhưng cũng không có tâm tư xem náo nhiệt.

Khi hắn tăng tốc rời đi, thì nghe thấy có người báo giá ‘Mười hai lượng bạc’…

“Một tháng 30 tiền đồng, học đồ ba năm mới được một lượng, mười hai lượng một con cá…”

Lê Uyên có chút líu lưỡi, nhưng cũng không dừng bước, mà đi nhanh qua mấy con phố, đi vào một con hẻm nhỏ.

Trong hẻm này có khoảng 10 hộ, cửa ngõ là một tiểu viện hai tầng, đây chính là nhà hắn.

Đương nhiên, trong tiểu viện có ba hộ gia đình, nhà hắn hoặc là nói nhà nhị ca hắn chỉ là một trong số đó.

“Lão tam? Đệ… sao đệ lại về rồi?”

Lê Uyên còn chưa gõ cửa, cửa sân đã mở ra, một hán tử cao không đến bảy thước, sắc mặt hơi có chút sương gió vừa kích động vừa xấu hổ đi ra ngoài, nắm lấy tay của hắn.

“Nhị ca…”

Lê Uyên há hốc mồm, không biết nói cái gì, mặc cho hán tử kéo vào trong phòng.

Trí nhớ xông lên đầu.

Trước khi Lê gia sa cơ thất thế, cũng coi như một gia tộc trung đẳng ở phường Sài Ngư này, người ba đời cần cù chăm chỉ, cũng để dành được chút vốn liếng, trong nhà có ruộng, cũng có thuyền, cuộc sống khá ổn.

Nhưng đời thứ ba lại lập nghiệp, nhất thời phá sản, phụ thân tiện nghi của hắn còn trúng phải thói đánh bạc, nửa năm liền tiêu xài hết sạch, sau khi làm lão gia tử tức chết, bản thân cũng chết trên giường bệnh.

Chỉ để lại ba huynh đệ sống nương tựa nhau, không được mấy năm, lão đại Lê Nhạc mất tích, là nhị ca Lê Lâm một tay nuôi dạy hắn…

“Chưa ăn đúng không? Đệ nghỉ một lát, nhị ca đi nấu cơm cho đệ, tẩu tử (chị dâu) đệ đi làm rồi…”

Lê Lâm dụi dụi vành mắt, bước nhanh ra khỏi phòng.

Trong phòng, Lê Uyên than nhẹ.

Xin vào cửa hàng Rèn Binh là ý của chủ cơ thể này, nhị ca hắn đã gần 30, cưới vợ xong thì không tiện ở chung nữa.

Sau việc này, nhị ca luôn thấy áy náy, cảm thấy thẹn với huynh đệ, phụ mẫu.

Nhưng đối với nhà nghèo khó mà nói, vào cửa hàng Rèn Binh đã là đường ra vô cùng tốt…

“Hô!”

Tiêu hóa hết cảm xúc trong lòng, Lê Uyên đi ra cửa, rẽ vào hậu viện chất đống đồ linh tinh và than củi.

“Tứ phương ngũ sinh…”

Lê Uyên thầm lẩm bẩm, đêm qua hắn đã cân nhắc đến ‘nghi thức thụ lục’ rất nhiều lần, đã rất quen thuộc, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.

Giống như người sắp chết đuối, lại nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng…

Lấy chính hắn làm trung tâm, Lê Uyên đổ máu ngũ sinh như theo nghi thức, mãi đến đến khi miệng mũi tràn đầy máu tươi.

Hắn hít sâu một hơi, khom người mà bái, trong lòng, trong miệng đồng thời thì thầm: “Đệ tử Lê Uyên, đọc hiểu bách kinh thấy trí, cẩn tuân chư giới minh tâm, lòng mang ý niệm phổ thế cứu người, nguyện vì tiên hiền mà truyền độ kinh điển…”

“…”

“Đệ tử Lê Uyên, bái cầu thương thiên thụ lục!”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi v0lka
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.