Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Viên Phi Phong Chùy

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Đạo gia đang rửa nồi.

Ba cái nồi sắt lớn cho 180 người ăn, mỗi một chiếc đều to hơn bồn tắm, Lê Uyên rửa cũng tốn sức, phải ghé vào mép nồi, mò cả nửa người xuống để lau.

Rầm rầm!

Một thùng nước đổ vào nồi, Lê Uyên cuối cùng cũng rửa xong, mà mấy học đồ khác thì không ai nhàn rỗi.

Chẻ củi, gánh nước, chuẩn bị than củi, vận chuyển các loại thỏi sắt, lau binh khí, quét dọn…

“Haiz, quá mệt mỏi, nghe nói đám người Lộ Trung, Đô Vân ở tiền viện có thể nghỉ trưa, năm ngày còn được nghỉ hai ngày…”

“Haiz, ai bảo thân thể chúng ta yếu, không được chọn chứ? Nghe nói ở tiền viện còn được học võ công!”

“Haiz, nhịn đi, nhịn ba năm…”

“Ngày mai phải xin nghỉ phép, quá mệt… haiz, muốn ăn thịt quá!”

Không có Tôn mập, đám học đồ vừa làm vừa nói chuyện.

“Tiền viện…”

Dương Hạo đang vận động ở góc hẻo lánh, cũng đang nghe đám học đồ nói chuyện.

Học đồ cửa hàng Rèn Binh tự nhiên không chỉ có mấy người nhà bếp bọn họ, có năm sáu tên hầu hạ một nhà chưởng quỹ ở hậu viện, có tầm mười tên hỗ trợ tiền viện và làm trợ thủ cho đám thợ cả.

Học đồ của ba viện hậu trung tiền, đãi ngộ ở nhà bếp trung viện là kém nhất, hậu viện thứ hai, tiền viện tốt nhất.

Đám học đồ ở tiền viện, chẳng những không vất vả như họ, mà còn có 100 tiền đồng một tháng, còn có cơ hội tập võ.

Nhưng vì thân thể hắn yếu, quả thực không bằng đám học đồ to như con nghé con ở tiền viện, nếu không phải hắn biết mấy chữ, còn chưa chắc đã có thể xin vào.

“Học võ công chỉ sợ còn khó hơn… Tuy nhiên, phải thử xem ‘nghi thức’ có hữu dụng không trước đã…”

Lê Uyên yên lặng làm xong việc trong tay, chuẩn bị tìm Tôn mập xin nghỉ nửa ngày, lãnh tiền tháng để chuẩn bị các vật cần cho nghi thức.

Học đồ trung viện mười ngày nghỉ một, lúc trước hắn chưa về nhà, còn để dành được ba ngày nghỉ, có thể lãnh bất cứ lúc nào.

Khi hắn vừa rửa mặt xong, còn chưa kịp tìm Tôn mập, thì đã nghe thấy âm thanh rối loạn bên trong viện.

“A? Sao bọn họ lại đến chỗ chúng ta?”

Có học đồ đứng lên.

Mười mấy tên thiếu niên tầm tuổi bọn họ, nhưng khỏe mạnh hơn đi vào bãi đất trống trong viện, mỗi ngày đều cầm một cây chùy cán gỗ.

“Học đồ tiền viện? Tên nào cũng khỏe như vậy?”

Lê Uyên oán thầm.

So với đám học đồ như gà con ở trung viện, đám học đồ tiền viện lại như con nghé con.

Trong vòng hơn một tháng này, cơ thể hắn cũng tốt hơn không ít, nhưng so với đám nghé con này, quả thực là không thể so sánh.

Có thể thấy được, cùng là học đồ, nhưng đãi ngộ thì chênh lệch rất nhiều.

Tuy nhiên, những ‘con nghé con’ này so với người phía sau, thì lại như tiểu vu gặp vu.

“Người này quá cường tráng!” Lê Uyên nheo mắt lại.

Trung niên này phải cao đến 1m9, cánh tay to lớn, bắp thịt cuồn cuộn, tướng mạo hung ác, bước đi mang gió, để người sinh sợ hãi.

“Là Tần hộ vệ!”

Có học đồ kêu lên, bao quát cả Lê Uyên, tất cả học đều đứng lên, theo Tôn mập ra ngoài đón.

Cửa hàng Rèn Binh cắm rễ ở đây, nhưng việc kinh doanh đã sớm bao phủ các huyện chung quanh, thậm chí là phủ thành Chập Long, nên trừ sư phó ra, vẫn có chút hộ vệ.

Địa vị cực cao, đãi ngộ cực tốt, có thể nói là gần như chỉ dưới chưởng quỹ.

Đối với những hộ vệ này, Lê Uyên có ấn tượng rất sâu, sức ăn của họ rất kinh khủng, một người ăn bằng bảy tám học đồ.

“Tần Hùng huynh đệ!”

Tôn mập như viên thịt lao ra khỏi nhà bếp, khuôn mặt chất đống nụ cười nghênh đón: “Đệ đệ còn vò rượu ngon, đêm nay huynh đệ chúng ta uống hai chén?”

“Để nói sau!”

Tần Hùng không lộ vẻ gì, trái lại nhìn về phía đám học đồ trung viện đang xếp hàng: “Trung viện đều ở đây rồi? Quá gầy…”

“Có mấy người ra ngoài vận chuyển than củi…” Tôn mập cười nói: “Gần đây còn đỡ, trước kia còn gầy hơn.”

“Ừm.”

Tần Hùng lạnh nhạt đáp lại, dáng vẻ nghiêm túc làm cho đám học đồ trung viện không dám thở mạnh.

Rầm rầm…

Một lát sau, ngoài cửa trung viện truyền đến những tiếng bước chân lộn xộn, hai ba mươi học đồ vội vàng tiến vào, có nam có nữ.

“Hậu viện, tạp vật viện, ngoại vụ viện… tất cả đều đến rồi?”

Lê Uyên thầm chấn động.

“Tốt, không đến không đợi!”

Giọng Tần Hùng rất to, ánh mắt cũng rất hung dữ, học đồ bị hắn nhìn vào đều hô hấp dồn dập, vô thức lùi lại.

“Hôm nay Tần mỗ đến đây làm gì, chắc hẳn một số người trong các ngươi đã đoán được.”

Lê Uyên cúi đầu, khóe mắt đảo qua đám học đồ còn lại, quả nhiên nhìn thấy mấy người lộ vẻ vui mừng, trong lòng không khỏi khẽ động.

Chẳng lẽ… không được chia đến tiền viện, cũng có cơ hội tập võ?

“Trong trăm nghề ở huyện, cửa hàng Rèn Binh chúng ta xem như là khổ nhất, nhưng mỗi lần tuyển học đồ, đều sẽ không thiếu người đến báo danh, là vì sao? Thậm chí không ít người bỏ tiền để trở thành học đồ nhà ta?”

Tần Hùng vừa nói vừa liếc qua Lê Uyên, người sau lập tức giật mình.

“Nhị ca nhét tiền? Khó trách tẩu tử (chị dâu) nhìn ta không vừa mắt…”

Lê Uyên thầm giật mình, nhưng lại không khỏi buồn bực.

Mình làm cái học đồ, còn mẹ nó phải nhét tiền mới vào được?!

Cái này hắn không biết thật…

“Bởi vì, trong các nhà ở huyện, chỉ có dược đường Tứ Quý, Tam Hà Bang, Sài Bang, khách sạn Nhật Tự, Ngư Bang, và cửa hàng Rèn Binh chúng ta là sẽ truyền thụ võ công cho học đồ! Cho dù là học đồ ở viện các ngươi, làm một hai năm thì cũng có cơ hội này!”

Dạy võ công sớm?

Hai mắt Lê Uyên tỏa sáng, lại cảm thấy giật mình.

Nhị ca nhét tiền cũng phải đưa mình vào đây, chính là vì cái này?

Đám học đồ hân hoan nhảy nhót, có mấy người thậm chí còn nắm chặt quyền, trong đó có tên học đồ bị Tôn mập đánh vỡ đầu, Lưu Thanh, và người đến trung viện với hắn, Ngưu Quý.

Có điều, tất cả mọi người đều rất hiểu chuyện, không ai dám tạo tiếng động.

“Học đồ các ngươi, không phải gia cảnh nghèo khó, chính là gia đạo sa sút, nếu không gia nhập cửa hàng Rèn Binh, mười người thì nhiều nhất có một hai người có cơ hội học võ. Hôm nay, ta thay mặt gia chủ, truyền cho các ngươi võ công, ngày sau phải nhớ ân điển của gia chủ, cố gắng làm việc.”

Giọng Tần Hùng rất to, vài câu phía sau còn đinh tai nhức óc.

Lê Uyên chỉ cảm thấy màng nhĩ ong ong, trong lòng hơi khiếp sợ, cũng có chút oán thầm.

Câu nói cuối cùng kia, chắc chắn là không phải nói cho bọn họ nghe…

“Hôm nay, ta dạy các ngươi Bạch Viên Phi Phong Chùy, đám tiểu tử, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi gia nhập nội viện, có thể đổi mệnh hay không, phải xem các ngươi rồi!’

Học võ!

Bạch Viên Phi Phong Chùy!

Âm thanh của Tần Hùng vang vọng diễn võ trường, một đám học đồ hô hấp dồn dập, tựa như tất cả mệt nhọc đã biến mất hết.

Trẻ nhà nghèo biết lo liệu việc nhà, có thể được đưa vào đây, có tên nào là không biết tầm quan trọng của một môn tay nghề chứ?

Chớ nói chi là võ công, đây chính là thứ có thể thay đổi vận mệnh!

Về phần gia nhập nội viện, đại bộ phận học đồ đều rất bình tĩnh, bởi vì họ biết đó căn bản không phải thứ họ có thể ngấp nghé.

“Bảo sao lại mang theo nhiều chùy như vậy…”

Lê Uyên bừng tỉnh, khóe mắt đảo qua, một đám học đồ đều là thân thể căng cứng.

“Lộ Trung, ngươi để bọn họ làm quen với trạm thung (kiểu đứng tấn) trước đi.”

Nói xong, Tần Hùng tiện tay chỉ một học đồ tiền viện, rồi quay người rời đi.

“Vâng!”

Tần Hùng vừa đi, đám học đồ tiền viện còn lại cũng rời đi, chỉ để chùy lại.

Chỉ có một thiếu niên vừa đen vừa to trầm mặt đi đến trung ương, chậm rãi đứng cọc, nửa ngồi hai tay vươn ra như một con vượn tay dài.

“Bảo sao lại gọi là Bạch Viên Thung!”

Lê Uyên tập trung tinh thần, ghi nhớ động tác của Lộ Trung, thử học tập, lại cảm thấy hơi thất vọng.

Đây chính là võ công?

“Học theo ta!”

Lộ Trung không giống như một kẻ có kiên nhẫn chỉ điểm cho bọn họ, chỉ đứng nửa canh giờ.

Trong lúc đó, hắn hơi chỉ điểm mấy người Ngưu Quý một chút, sau đó liền vung tay rời đi.

Hắn vừa đi, lập tức có người tan ra thành từng mảnh, cũng không phải là lười biếng, mà là mệt mỏi một ngày, không có thể lực mà đứng nữa.

“Nhớ trước, từ từ luyện sau…”

Lê Uyên cũng thả lỏng cơ thể, hắn đã thở hồng hộc.

Thân thể của hắn gầy yếu hơn đại bộ phận học đồ ở đây, quả thực là không kiên trì được nữa.

Cắn răng kiên trì cũng được thôi, nhưng luyện như vậy chỉ sợ vô công, còn hại người.

“Nội viện…! Nghe nói trong cửa hàng có nội viện, học đồ trong đó không cần làm việc, còn có tiền lương rất cao!’

“Đừng nghĩ đến nội viện, có thể học võ công sớm, đã là rất may mắn rồi!’

“Không biết chúng ta phải mất bao lâu mới luyện được Bạch Viên Thung này? Nghe lão học đồ bên quặng mỏ nói, chỉ nhập môn cũng mất hai ba năm?”

Trở lại trung viện, mấy tên học đồ đều rất hưng phấn.

“Mệt mỏi như vậy, còn luyện võ thế nào? Muốn gia nhập nội viện, chỉ sợ là không có khả năng…”

Lê Uyên xoa xoa mặt, chỉ biết thở dài.

Học đồ tiền viện cơm nước tốt, lại làm nửa ngày nghỉ nửa ngày để luyện võ, năm ngày còn có thể nghỉ hai ngày, mà bọn họ thì 10 ngày mới được nghỉ một ngày, ngoài ra còn phải làm việc cả ngày.

Bọn họ so kiểu gì?

Võ công không hẳn là không luyện được, nhưng không biết là mấy năm hay là mười mấy năm…

Tới lúc vào nhà, hắn quay đầu liếc mắt nhìn qua, chỉ có Ngưu Quý đang cắn răng trạm thung dưới bóng đêm, mồ hôi đầm đìa.

“Tên nhóc này thật là cố gắng…”

Bạn đang đọc Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi v0lka
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.