Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuân Thảo Hạ Trùng Yêu

Tiểu thuyết gốc · 3006 chữ

Bình Nguyên Đại Lục là nơi yêu thú phát triển mạnh mẽ, phàm nhân muốn sống phải xây lên thành trì hay sơn trại mới sống được.

Thành Huy Vinh là một trong vô số những thành trì ở Bình Nguyên Đại lục. Nó đã nằm ở đây từ 500 trăm năm trước và tồn tại tới ngày nay. Thành này cũng chỉ là thành trì cỡ nhỏ tầm trung nằm ở giữa một bình nguyên vô tận, xung quanh là một mảng hoang vu, không một bóng người. Đừng nhìn nó trơ chọi, hoang vu mà khinh thường nó bởi nếu không cẩn thận ngươi sẽ phải chết bất đắc kì tử. Bên ngoài thành trí là nơi sinh sống của yêu thú, yêu trùng, yêu mộc,... Nhìn từ thành chúng giống như không tồn tại nhưng chỉ cần bất cẩn gặp phải chúng thì chết là không phải nói.

Từ thành trì hướng tới phía nam là một sơn cốc. Đây là Trùng Linh Cốc là nơi rừng sâu hiểm độc, nguy hiểm rình rập trừ khi là thành chủ, gia lão hoặc là cường giả tứ phương thì mới ngao du được. Còn không thì là cấm địa không được bước chân vào.

Ba hướng còn lại là nơi rừng xanh bao phủ gọi chung là Âm U Sơn Mạch. Nơi đây so với Linh Trùng Cốc còn nguy hiểm hơn gấp bội. Ngay cả thành chủ cũng không dám bước chân vào bởi nơi đây giống như là địa ngục trần gian vậy nhìn thôi cũng thấy nó âm u, đáng sợ rồi không cần nói tới bước chân vào. Cứ cách vài ba năm, yêu thú sinh sôi, nảy nở sẽ có một đợt thú triều từ nơi đây hướng tới Thành Huy Vinh.

Thành Huy Vinh không tránh né được chỉ có thể ngoan cường chống trả nhưng dù muốn hay không đều sẽ có tổn hại. Có thể hồi phục sau vài ba tháng đã là điều đáng mừng rồi còn tệ nhất thì phải mất vài năm để khôi phục lại nguyên trạng.

Trong thành Huy Vinh, Bạch gia là gia tộc tiên nhân duy nhất. Mọi quyền lợi đều nằm trong tay họ Bạch. Chỉ có hậu nhân Bạch gia mới có đặc quyền tu luyện, học tập và đến học đường. Cho dù là tứ chất hơn người nếu không phải người họ Bạch mà lén lút tu luyện thì sẽ bị giết chết rồi diệt tộc.

Hàn Khuyết chính là con thứ của Bạch Hàn Lưu. Ngũ gia lão ở Bạch gia. Địa vị cũng khá tốt nhưng từ 3 năm trước Bạch Hàn Lưu tử trận trong cuộc chiến với thú triều vì thế địa vị của Bạch Hàn gia cũng giảm đi rất nhiều. Nhưng cũng còn rất tốt so với những người khác.

Dù Bạch Hàn Lưu chết nhưng ông ta cũng là một gia lão. Tài sản để lại rất nhiều, đặc biệt là truyền thừa của ông ta. Kiếp trước chỉ vì cái truyền thừa này anh em Hàn Khuyết đã phải cốt nhục tương tàn, các phu nhân của Bạch Hàn Lưu dùng đủ mọi âm mưu quỷ kế để giúp con mình đạt được gia sản.

Buổi sáng sớm, gió mùa xuân tươi mát nhè nhẹ lướt qua những ngọn cỏ trước sân học đường, mấy bông hoa trong khu vườn trước sân còn đang nở rộ như thay áo cưới đi dự đám tiệc của mùa xuân. Trên dưới mấy cái cây còn có vài hạt sương nhỏ tồn động lại. Khí trời lạnh lẽo nhưng cũng dịu nhẹ.

Hàn Khuyết hiện đang ngồi trong học đường. Hắn ngồi ở bàn gần cuối, xung quanh hắn là mấy thiếu niên cũng tóc trắng đang nghe giáo viên giảng giải. Tất cả thiếu niên ở đây đều là người họ Bạch. Ngay cả giáo sư hắn cũng vậy. Người họ Bạch đều có một đặc trưng chung chính là mái tóc màu trắng như tuyết.

Giáo sư dạy học bọn họ là một bà cô đã đứng tuổi.Nàng mặc bộ váy hồng sặc sỡ. Nhìn từ phía trước là bộ ngực đầy đặn, căng tròn, eo nàng cũng rất thon mượt, dù đã lớn tuổi nhưng ba vòng vẫn căng đét. Trên bờ môi đỏ hồng có một nốt ruồi nhỏ, Mái tóc nàng vẫn có màu trắng đặc trưng của gia tộc họ Bạch.Nàng tên Bạch Như Ý, lúc này nàng ta cất tiếng:“Như các cô cậu đã biết, trong thành này Bạch gia chính là gia tộc tu tiên duy nhất, các cậu là hậu nhân nhà họ Bạch, sinh ra đã sở hữu bán tiên thể thì càng phải cố gắng tu luyện cho tốt. Hôm nay các cậu đã tròn 15 tuổi là ngày chính thức mở đan khiếu.”

Nghe nói tới đây, một số người ngồi ở dưới không tự chủ mà hiện lên vẻ phấn khích, khuôn mặt hiện ra sự vui vẻ, trên môi còn nở nụ cười nhưng có một vài người vẫn không hiểu gì chỉ làm khuôn mặt ngơ ngẩn ra, khiến Bạch Như Ý hiện lên vẻ không vui. Nàng nói tiếp: “Hừ, đã là hậu nhân Bạch gia mà ngày cả kiến thức cơ bản cũng không biết, các cậu học hành như vậy có xứng đáng là hậu nhân Bạch gia không?”

Nàng vừa nói xong có mấy người gãi gãi đầu như cảm thấy xấu hổ không biết nói gì. Bạch Như Ý lại nói tiếp: “Tiên nhân về cơ bản là chỉ những người siêu phàm hơn người thường, sống lâu hơn người thường, có thực lực mạnh hơn người thường. Muốn trở thành tiên nhân đầu tiên phải có thể chất. Thể chất được chia ra năm cấp là phàm, hạ, bình, thượng, tuyệt. Nếu sinh ra đã là phàm thể thì không có cách nào tu luyện được. Tiên tổ năm xưa lo lắng hậu nhân sinh ra không có tứ chất mà trong phúc cuối đời tự hi sinh chính mình gia tăng huyết mạch cho hậu nhân lên bán tiên. Bán tiên sinh ra tứ chất sẽ nằm trong khoảng phàm thể trở lên vì vậy mà họ Bạch ai ai cũng có thể tu luyện. Các cậu học hành như vậy có uổng công sự hi sinh của tiên tổ hay không?”

Mọi người nghe xong ai ai cũng cảm thấy nhớ ơn tiên tổ, đồng thời càng tự hào về huyết mạch của mình. Riêng chỉ Hàn Khuyết khuôn mặt vẫn băng lãnh, không chút biểu cảm. Lúc này có một học sinh giơ tay đứng lên hỏi Bạch Như Ý: “Thưa cô, vậy đan khiếu có liên quan gì tới tu luyện chứ, em từ nhỏ đã học võ, sức khỏe cũng đã hơn người thường rồi không biết có tính là đã trở thành tiên nhân không?”

Mọi người xung quanh đều cười cợt hắn, có người nói: “Ngươi chỉ biết rèn võ riết mà đầu óc đã trở nên ngu muội rồi à.”

“Suỵt đừng nói vậy, hắn dù cùng huyết mạch chúng ta nhưng địa vị thấp kém, nên từ nhỏ đã tập tành võ học, nói gì muốn thay đổi số mệnh, trở thành thành chủ.”

“Hahaha nghe hắn nói kìa mắc cười thiệt chứ, tiên nhân càng cao hơn mấy cái võ thuật phàm nhân tầm thường.Làm sao có thể đặt nó ngang hàng lẫn nhau chứ.”

Lúc này Bạch Như Ý thấy cả lớp rộn ràng lên thì quát lớn: “Im miệng hết cho ta. Bạch Minh Nhân ngươi có chí lớn, chu rèn võ học từ nhỏ như vậy đã là rất tốt rồi. Chỉ cần ngươi cố gắng chắc chắc sẽ đạt được như ý. Ở giai đoạn đầu tu luyện phàm nhân, tiên nhân không cách biệt lắm. Nếu có võ học sẽ như hổ mọc thêm cánh. Không cần buồn phiền địa vị cứ cố gắng phát huy ta sẽ ủng hộ ngươi trở thành thành chủ.”

Bạch Minh Nhân nghe xong khuôn mặt hiện lên sự vui mừng, đồng thời cũng có thêm phần hảo cảm với giáo sư trước mặt. Hắn gật gật đầu, nói : “Cảm ơn cô đã chỉ điểm em nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Bạch Như Ý lại nói tiếp: “Muốn trở thành tiên nhân thì phải mở được đan khiếu, hoặc là mở được hồ linh. Các ngươi cần phải học cách kiểm soát đan khiếu trước nên hồ linh sẽ để sau. Mở được đan khiếu sẽ gọi là Linh Sư, mở hồ linh sẽ gọi là yêu sư. Khi đã mở được cả hai thì gọi là Yêu Linh Sư. Các ngươi bắt đầu từ hôm nay mở được đan khiếu đã như bước một bước trên con đường thành tiên rồi.”

“Được rồi các ngươi hay đem vào đây.” Bạch Như Ý gằn giọng nói lớn. Như nghe được ám hiệu có vài người bước vào lớp học. Bọn họ đem theo rất nhiều hộp nhỏ. Bọn họ đi qua mỗi bàn, đặt mỗi cái hộp nhỏ lên bàn mỗi học sinh rồi từ từ đi ra.

Cái hộp này lớn cỡ chừng gang tay người trưởng thành, có màu đỏ đặc trưng trên hộp còn có vài hoa văn màu vàng uống lượn, sặc sỡ.

Sau khi thấy tất cả học sinh đều đã nhận được chiếc hộp sặc sỡ này nàng lên tiếng: “Bên trong chiếc hộp này là yêu trùng Xuân Thảo Hạ Trùng. Ở mùa xuân thì là yêu mộc đến mùa hạ thì là yêu trùng. Nó cực kì quý hiếm dùng để hình thành đan khiếu. Mỗi năm các gia lão và các linh sư trong gia tộc phải đến Trùng Linh Cốc để lấy được nó. Vì vậy sau này dù có như nào cũng phải nhớ đến công ơn của gia lão, các linh sư vì gia tộc mà hi sinh nghe rõ chưa.”

Mọi người nghe xong liền hiện lên sự sùng kính đối với gia tộc. Có vài người còn quyết chí trở thành cường giả bảo vệ cho gia tộc. Chỉ riêng Hàn Khuyết vẫn cứ âm thầm băng lãnh, không nói gì.

Với hắn không có bữa ăn nào miễn phí, kiếp trước hắn cũng như bọn họ sùng kính với gia tộc rất nhiều. Thậm chí có lúc còn quyết chí trở thành cường giả đem vinh quang về cho gia tộc nhưng đến khi cánh cửa sự thật được khai mở. Mấy con yêu trùng này đều đến từ Xuân Thảo Hạ Trùng Cổ Thụ. Chúng không phải của tự nhiên đều đến từ cơ thể Cổ Thụ. Nếu dùng yêu trùng này mở khiếu thì sau này sẽ bị cổ Thụ gốc điều khiển.

Chắc chắn sẽ trở thành con cờ của Thượng tầng. Hàn Khuyết kiếp trước cũng trở thành con rối trong tay các gia lão và thành chủ. Nếu không phải cơ duyên xảo hợp hủy được yêu mộc Cổ Thụ thì có lẽ hắn sẽ bị giam giữ ở cái thành nhỏ này cả đời.

“Được rồi tiết học hôm nay kết thúc tại đây các ngươi về nhà, khai khiếu rồi mai ta sẽ hướng dẫn tu luyện.” Bạch Như ý nói xong thì rời đi. Các học sinh nghe xong cũng liền cuốn cặp sách ra về.

Hàn Khuyết bước ra khỏi học đường, đi vài vòng xung quanh, cảm thấy không bị theo dõi rồi mới bước đi tới một khu bán hàng nhỏ. Dù đã rất cố gắng không gây chú ý nhưng vẫn có nhiều người để mắt tới hắn. Mái tóc hắn rất đặc biệt không đơn giản là màu bạc mà còn óng ánh đung đưa trước gió, khuôn mặt Hàn Khuyết cũng rất điển trai, đôi mắt sáng như ánh sao, làn da trắng như làn tuyết mùa đông. Nhìn tổng thể trong cái thành nhỏ này hắn cũng có vẻ đẹp tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm rồi. Càng khiến người ta chú ý là ở mái tóc của hắn. Mái tóc này chẳng khác nào nói hắn là người họ Bạch mà người họ Bạch trong thành thì cực kì được chú ý.

Hàn Khuyết sau khi đảo vài vòng thấy không có gì bất thường thì đến trước một cửa hàng bán thảo dược. Hắn bước vào, tiểu nhị sửng người, chạy vô báo với chủ cửa tiệm. Thế là cả chủ cửa tiệm và tiểu nhị đều bước ra bán hàng cho Hàn Khuyết.

Chủ Tiệm có khuôn mặt giận giữ nhưng lúc này trở nên phục hậu lạ kì, hỏi: “Thiếu gia, thiếu gia hôm nay ngài muốn mua cái gì, chỉ cần là người họ Bạch mua hàng trong quầy, giá liền giảm một nửa.”

Hàn Khuyết khuôn mặt băng lãnh nhìn từ ngoài vào giống như âm u, tức giận không khỏi hù Chủ tiệm một phen. Hàn Khuyết đôi mắt lạnh lẽo, cảm xúc băng giá hướng chủ tiệm, đưa ra một tờ danh sách, nói: “Đây là danh sách, mua hết cho ta, còn yêu thạch thì hiện giờ ta không có, cho khất sau này ta sẽ trả gấp đôi.”

Chủ tiệm nghe xong khuôn mặt vui vẻ nhận lấy danh sách nói: “Thiếu chủ, một chút yêu thạch này có đáng là bao, ta bao luôn cho thiếu chủ không cần phải khất.”

Sau khi chuẩn bị xong chủ tiệm giao cho Hàn Khuyết nguyên liệu trong danh sách. Hàn Khuyết bước ra khỏi quán trở về nhà.

Tiểu nhị ở bên cạnh thấy vậy không khỏi thắc mắc hỏi chủ tiệm: “Ông chủ ngài cho không như vậy chúng ta nhất định sẽ lỗ rất nặng đó ạ. Với lạ ta thấy vị công tử này nói sẽ trả gấp đôi sao ngài không cho khất đi?”

Chủ tiệm hướng tiểu nhị thở dài nói: “Hắn không quấy rối quán đã tốt lắm rồi. Huống chi là khất yêu thạch không bằng cho không luôn. Ngươi nghĩ phàm nhân như chúng ta ai dám đòi yêu thạch Bạch gia đây. Không bằng khất thì cho luôn lấy cái danh, cái tiếng. Đồng thời cũng có chút hảo cảm với Bạch gia.”

Hàn Khuyết bước tới trước cái nhà màu trắng đặc trưng, phía trước có treo cái bản lớn. Bạch Hàn Gia. Hai bên có hai người linh gác. Khi thấy Bạch Hàn Khuyết liền chào cung kính. Nhà này cũng khá lớn, trong sân có mấy cây hoa sặc sỡ đủ thứ màu sắc trang trí cho khuôn viên căn nhà.

Đứng trong sân là một người phụ nữ tuổi cỡ trung niên, mặc chiếc váy màu đen, chân đeo giày nâu có thêu hoa văn sặc sỡ. Cả thân hình cũng rất cân đối, trên tay cầm chiếc quạt màu hồng. Nàng có mái tóc màu đen, dù đã lớn tuổi nhưng cũng còn rất xinh đẹp. Nàng là nhị phu nhân Bạch gia tên Hắc Ngọc Hà. Nàng là kế mẫu của Hàn Khuyết, nhìn thấy Hàn Khuyết nàng liền lên tiếng: “Ta biết hôm nay con chính thức khai khiếu bắt đầu tu luyện. Vì vậy ta đã chuẩn bị sẵn, đây là yêu mộc Hạ Căn, dùng phụ trợ khai mở đan khiếu, ta dù sao cũng là dưỡng mẫu của con nên cũng phải chuẩn bị cho con chút quà.”

Nàng ta nói với giọng điệu rất ôn nhu, hòa nhã. Hàn Khuyết khi nghe thấy khuôn mặt liền dịu ra. Hắn giờ mang theo khí chất một tiểu thiếu gia ngoan ngoãn, trên khuôn mặt có vẻ xúc động, nói: “Đây có phải yêu mộc cực kì quý hiếm dùng để khai khiếu không? Con đã ra quán thảo dược tìm mua nhưng không có, chỉ có thể tìm nguyên liệu khác thay thế, không ngờ dưỡng mẫu lại có nó.”

“Nó có là gì đâu, dù ta không phải là người đẻ ra con nhưng cũng là tỉ muội với mẫu thân của con. Ta đương nhiên phải có phần cho con rồi.”

Hàn Khuyết tiếp lời tức giận: “Từ khi mẫu thân, phụ thân mất chỉ có dưỡng mẫu là người thương con nhất. Đại phu nhân, cùng tứ phu nhân chỉ cùng nhau chèn ép con mà thôi. Sau này nếu con có thành tựu, nhất định sẽ cho trả thù bọn họ.”

Hàn Khuyết cùng nhị phu nhân trò chuyện vui vẻ. Một lúc sau hắn bước lên phòng, khuôn mặt ôn nhu kia biến mất. Hiện lên sau đó là đôi mắt lạnh lẽo không chút gợn sóng. Hắn chỉ nhìn yêu mộc Hạ Căn trên tay, cười khinh bỉ: “Nhị phu nhân a nhị phu nhân. Hạ Căn đã bị ngươi hạ độc dược rồi, dùng nó sẽ chỉ làm giảm khả năng luyện thành đan khiếu, kiếp trước ta tin lời ngươi mà tự hủy hoại tứ chất bản thân. Kiếp này ta sẽ sử dụng món quà ngươi tặng ta cho thật tốt.”

Hắn lúc này chỉ biết cảm thán: “Kiếp trước quá dễ tin người mà bị lừa đến thân tàn ma dại. Quả thật trên đời không ai đáng tin bằng chính bản thân mình. Càng không tin tưởng những kẻ bên cạnh mình. Nếu như nhị phu nhân là cái loại căm ghét Hàn Khuyết như đại phu nhân hay tứ phu nhân thì còn dễ giải quyết. Nhưng bà ta quả thật rất thâm độc, vừa đâm sau lưng lại vừa giang tay ra cứu. Hàn Khuyết kiếp trước đã bị nàng ta lừa là vì vậy. Nhưng cái gì cũng có hai mặt nàng ta làm như vậy cũng khiến Hàn Khuyết dễ dáng lợi dụng. Thù hận cũng lợi dụng được, hai mặt cũng có thể lợi dụng được. Đó chính là Hàn Khuyết ta.”

...

Cho xin ý kiến đánh giá với. Cảm ơn.

Bạn đang đọc Đan Linh Vĩnh Sinh sáng tác bởi Catien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Catien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.