Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Đầu Sống Lại Vẫn Cầu Trường Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2460 chữ

Bấy giờ đã rạng sáng, khí trời se se lạnh buổi sớm. Dù bây giờ đã là canh 5 nhưng màn đêm vẫn bao phủ kín lấy bầu trời. Một đám người già trẻ không phân cùng đuổi theo một người trung niên tóc bạc. Họ cứ rượt đuổi, mệt thì lẫn trốn rồi lại bắt đầu cuộc rượt đuổi như trò chơi không hồi kết. Cứ như vậy đã vượt qua bao nhiêu khu rừng. Cuộc truy đuổi diễn ra đã ba ngày ba đêm, mọi người ai ai cũng đã mệt nhừ rồi. Cuối cùng cũng đã đến hồi kết. Những tia nắng buổi bình minh đã bắt đầu chiếu lên những sườn núi xua tan đi sương mù lạnh lẽo cùng màn đêm u ám. Đây là thời khắc huy hoàng ánh sáng đã chiến thắng bóng tối. Cái chính đã thắng cái ác?

Tử Hoàng Sơn

Tử Hoàng Sơn là một đỉnh núi cao, gió thổi nhè nhẹ lướt qua những ngọn cỏ xanh thẳm buổi sáng sớm. Phía sau đỉnh núi là vực sâu không đáy gọi là Tử Hoàng bởi đây là đường cùng, thường là nơi chết của cường giả hay hoàng tộc.

Đứng ở đỉnh núi là một nam tử, hắn tóc trắng, mặc chiếc bào lam, dùng chân trần đạp trên ngọn cỏ, đôi mắt rực đỏ mang theo vài tia sát khí, thân hình chi chít vết thương, máu đổ thành vũng dưới chân. Tay cầm Ma kiếm, hơi thở gấp gáp tựa như sắp rời khỏi trần thế này.

Trước mặt hắn là một đám người đủ mọi độ tuổi. Có người thiếu niên, có kẻ trung niên, có lão già râu tóc bạc phơ phong thái nho nhã, có người mặt sẹo nhìn xấu xí, bần tiện. Hôm nay tất cả đều tề tụ về đây chính ma bắt tay vây công hắn.

“Khuyết Ma, ngươi nên buông tay đi đây đã là đường cùng rồi còn vùng vẫy làm gì?” Một lão già râu tóc bạc phơ phong thái nho nhã nhẹ nhàng nói.

“Phía sau là vực sâu, cho dù có nhảy xuống chúng ta cũng truy sát tới cùng.” Kẻ mặt sẹo cười khúc khích nhìn như tên biến thái lên tiếng nhìn hắn.

“Ngươi giết cả nhà ta hôm nay có làm ma ta cũng không tha cho ngươi.” Người thiếu niên khuôn mặt tức giận, phẫn nộ lên tiếng.

Cho dù là chính hay ma, lão già hay người trẻ tuổi đều có thâm thù đại hận với hắn. Đại ma đầu Hàn Khuyết.

Hàn Khuyết nghe xong khuôn mặt vẫn băng lãnh, bình tĩnh giơ tay cầm Ma kiếm ra trước ngực khuôn mặt lạnh lùng, nói: “Nếu muốn lấy đầu ta thì tới đây.”

Quần người vây công nghe xong mặt liền biến sắc, chân không tự chủ mà lùi vài bước. Dù nói gì bọn họ đều là người khôn ngoan, mọi người đều biết Hàn Khuyết âm hiểm như nào có ngu mới tới đấu cùng hắn.

Lúc này thấy sĩ khí mọi người giảm sút, một người thiếu niên thái độ chần chừ, mặt biến sắc nhưng ngay lập tức kiên định, hét lớn: “Mọi người bình tĩnh, hắn giờ như nỏ mạnh hết đà, cũng chỉ thùng rỗng kêu to lừa chúng ta mà thôi, năm năm trước hắn giết vợ ta hôm nay ta dù mất mạng. Ta cũng phải phanh thây hắn ra làm trăm mảnh.”

Vừa nói xong người thiếu niên điên cuồng lao vào giao đấu với Hàn Khuyết. Hàn Khuyết dù đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn khuôn mặt kiên định cầm cao Ma kiếm mà đấu với thiếu niên trẻ tuổi, đang chiến đấu cùng hắn thì một tiếng ầm lớn vang lên, người thiếu niên bị nổ thành từng mảnh nhỏ, máu thịt văng tung tóe, có vài giọt máu còn dính trên mặt Hàn khuyết. Hàn Khuyết mặc vẫn như tượng thạch, không chút biểu cảm tựa như kẻ sát nhân đã quá quen với việc giết người, giống như là đang ăn uống không có gì quá đỗi kinh ngạc. Nhìn hắn lúc này không khác gì một Ma Thần thực thụ.

Quần người vây công tái mặt có người lên tiếng ngạc nhiên: “Hắn vậy mà vẫn còn thủ đoạn không hổ danh là ma đầu Hàn Khuyết.”

Lúc này bọn họ đều đã nâng cao sự cẩn trọng, dù đưa hắn tới đường cùng nhưng cũng không gấp gáp mà làm hỏng việc. Mọi người liếc mắt nhau tựa như đã hiểu, bọn họ giờ đây không công nữa, cùng nhau kéo dài thời gian hồi sức rồi cùng vây công. Thế là không cùng ma hẹn mọi người cùng nhau lên tiếng khuyên nhủ Hàn Khuyết.

“Ngươi ngoan cố làm gì, giao đan linh của Ẩn Đạo Hạ Nhân ra chúng ta tha cho ngươi con đường sống.”

“Đúng vậy, Linh Sơn Môn chúng ta dùng danh tiếng đảm bảo chỉ cần giao ra không ai đụng vào một sợi lông của ngươi.”

“Người trẻ tuổi ngươi nên hiểu được một mình thì không bao giờ có thể chống lại số đông. Chi bằng giờ đây giác ngộ, quãng đường về sau đỡ khổ.”

Quần người vây công dù bị động không dám tiến tới nhưng vẫn không ngừng dùng lời nói suy yếu hắn.

Hàn Khuyết đã hiểu ý bọn họ từ lâu nhưng vẫn ân nhẫn không nói gì. Sau một lúc lâu, Hàn Khuyết cười lớn, nói:

“Đơn độc hành trình một mình một ngã.

Chính ma vì lợi nhất thời vây công.

Cửu tử nhất sinh ta vẫn cầu đạo.

Trường sinh chi đạo đang chờ đợi ta.”

Vừa nói xong hắn giơ hay tay sang ngang, chân lùi vài bước rơi xuống vực sâu, khuôn mặt bình tĩnh nhưng thỏa mãn. Sống không hối, chết không hối.

Hàn Khuyết đã nhiều lần rơi vào thế đường cùng. Hắn vẫn kiên định cầu sinh cơ dù chỉ một tia. Hắn làm sao có thể dễ dàng chịu chết. Dù bị quần người vây công nhưng hắn mấy ngày qua vẫn tìm lối thoát.

Hắn nhìn như rơi vào thế hiểm ác, bị vây công ác liệt nhưng từ nãy đến giờ hắn vẫn đang luyện đan của Ẩn Đạo Hạ Nhân. Đan linh nghịch chuyển thời không. Tam Hồn Chuyển Thế Hồi Linh Đan.

Bình Nguyên Đại Lục.

Thành Huy Vinh

Trong đêm tối tĩnh mịch ở thành Huy Vinh, bên trong một căn phòng nhỏ là một thiếu niên tướng mạo tuấn tú đang ngồi đọc sách. Hắn tên Bạch Hàn Khuyết, tóc Hàn Khuyết trắng như sơi tơ nhện, trong đêm tối lại càng óng ánh giống như vầng trăng sáng, đôi mặt đỏ rực tựa như mang ánh lửa trên mắt, cùng với làn da trắng trẻo của thiếu niên đôi mươi, dáng người cân đối, mặc chiếc lục y có thêu hoa văn sặc sở bên trên. Hắn đọc sách một cách rất từ tốn và tập trung, tập trung tới mức không quan tâm hết thảy sự đời, đọc xong một trang liền nhẹ nhàng lật trang kế tiếp.

Nhưng lúc này trên không trung có một đạo ảnh màu vàng kim, khuôn mặt đều y hệt thiếu niên.Đạo ảnh bay lượn vài vòng như đang dò xét thiếu niên, sau một lúc nó như đã chắc chắn rồi mới bay vào mi tâm thiếu niên.Người thiếu niên đang đọc sách thì cảm thấy đau đớn dữ dội, tròng trắng mắt như muốn trào ra ngoài, gân xanh toàn thân nổi lên như đang cảnh báo chống lại kẻ ngoại lai xâm nhập. Dãy dụa một lúc không thành thiếu niên ngất đi, ngã xuống mặt đất.

Giờ đã là canh 3. Trong đêm khuya vắng lặng, trên trời cao là ánh trăng sáng, mây mù lượn lờ, vạn vật trong đêm như chìm vào giấc ngủ, cơn gió mang theo sự lạnh lẽo của đêm tối lướt qua trên con phố. Trong thành im ắng không một tiếng động nhà nào nhà nấy đều đã tắt đèn đi ngủ.

Bên trong Bạch gia cũng có một căn phòng vẫn sáng đèn. Hắn là thiếu gia họ Bạch. Bạch Hàn Khuyết, từ nhỏ đã ham mê đọc sách. Canh phu khi đi qua nhà họ Bạch đều thấy phòng hắn đêm nào cũng sáng đèn.

Đêm nay cũng như bao đêm trước nhưng thiếu niên Hàn khuyết lại đang bất tỉnh trên sàn nhà, chợt tay hắn nhúc nhích vài cái nhè nhẹ, mắt hơi nhăn lại, đôi mắt thiếu niên từ từ mở ra. Hàn Khuyết nhẹ nhàng đứng dậy nhìn ngắm xung quanh trầm ngâm lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Bạch gia gia tộc, dáng vẻ thiếu niên. Ta vậy mà đã quay về 300 năm trước, đan linh của Ẩn Đạo Hạ Nhân đúng là độc lạ vô cùng có thể nghịch chuyển thời không, trở về quá khứ.”

lúc này trong ngực hắn bay ra một đạo ảnh màu vàng kim. Đạo ảnh bay một lúc rồi dừng chân trên tay Hàn Khuyết. Ánh mắt Hàn Khuyết thẳng tiến tới nó. Thân hình nó nhỏ nhắn cao cỡ cái gang tay của đứa trẻ, toàn thân là màu vàng kim giống với màu của đan dược. Có đủ tứ chi, hai tai hai mắt, mái tóc dài tới lưng, khuôn mặt được điêu khắc rất tinh tế giống như là bản sao chép của Khuyết Ma 300 năm sau. Nhưng thân hình nó có hàng ngàn vết nứt nhỏ tựa như những mảnh thủy tinh vỡ ghép lại với nhau. Chỉ cần một cái bóp tay của Hàn Khuyết cũng khiến nó vỡ thành trăm mảnh. Lúc này nó đứng trên tay Hàn khuyết nhìn hắn với đôi mắt lạnh lùng toát lên vô số hàn khí. Đây là do đan linh sao chép hình dạng của Hàn Khuyết 300 năm sau mà có. Hàn Khuyết hiện tại cũng như vậy cả hai đều nhìn nhau với đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén tựa như muốn xé toạc đối phương. Hàn Khuyết thì như ngắm lại bản thân.

Đây là hình dạng đan linh của Tam Hồn Chuyển Thế Hồi Linh Đan nó mang hình dáng Hàn Khuyết bởi Hàn Khuyết chính là người luyện ra nó. Tam Hồn Chuyển Thế là một đan linh dùng để đoạt xá. Trong linh hồn luôn tồn tại tam hồn, thất phách có tác dụng lưu trữ kí ức cùng trải nghiệm của người đó. Đan linh này có năng lực lưu trữ tam hồn, thất phách dùng để đoạt xá chính mình trong quá khứ.

“Ẩn Đạo Hạ Nhân đúng là cao thâm. Hắn có thể sáng tạo ra đan linh đoạt xá bản thân trong quá khứ. Quả là ý tưởng rất độc đáo.” Hàn Khuyết ngắm nhìn đan linh trên tay không khỏi cảm thán nói

“Bất quá cuối cùng hắn vẫy thất bại nếu không sao ta có thể tạo ra đan linh chứ.”Hàn khuyết đôi mắt trầm ngâm lên tiếng một mình trong màn đêm im ắng.

Ẩn đạo Hạ Nhân dù sáng tạo ra đan phương nhưng cũng không thể luyện thành đan linh chỉ luyện thành bán thành phẩm. Tới chết hắn vẫn thất bại để lại truyền thừa cho người hữu duyên.

kiếp trước Hàn khuyết sau khi tìm được truyền thừa của Ẩn đạo Hạ Nhân bôn ba 20 năm thu thập nguyên liệu mới thành công luyện thành đan linh mà chuyển thế tới hiện tại.

Hàn Khuyết dù có ca ngợi tài hoa của Ẩn Đạo Hạ Nhân nhưng hắn cũng không ghen tị hay tự ti về chính mình. Dù Ẩn Đạo Hạ Nhân có tài hoa như thế nào nhưng khi đã chết đều là vô nghĩa. Với hắn chỉ có sống mới có thể cao cao tại thượng còn chết thì chính là bần tiện không đáng nhắc tới. Khi Ẩn Đạo Hạ nhân chết đi hắn mới là người bước tiếp và luyện ra đan linh, theo một cách nói nào đó hắn cũng là người sáng tạo ra đan linh này. Hắn cảm thán nhưng cũng không nhớ ơn một ai, hắn được như ngày hôm nay chính là tự mình bước đi không hoài nghi về bản thân.

“Dù có tài hoa công danh rạng ngời, người người nhớ ơn nhưng khi đã chết đều là vô nghĩa, chỉ có Trường sinh mới là thành công thật sự còn lại đều là ràng buộc của thế gian”

Ẩn Đạo Hạ Nhân cũng giống như Hàn Khuyết đều là ma đầu vạn người phỉ nhổ vì muốn cầu trường sinh chi đạo mà tạo ra đan phương Tam Hồn Chuyển Thế.

Để luyện thành bán thành phẩm đan linh. Hắn giết không biết bao nhiêu mạng người khiến người người khắc sâu cái tên Ẩn Đạo Hạ Nhân. Hắn đi tới đâu sinh linh đồ thán đến đó.

Đều cùng một dạng người với Hàn Khuyết có dã tâm cực kì lớn nếu hắn còn sống chính là khó khăn trong hành trình của Hàn Khuyết. Hai ma đầu này nhất định sẽ một mất một còn với nhau.

Nhưng giờ đây đối với Hàn Khuyết kẻ đã chết không còn cái gì uy hiếp hết. Chẳng qua chỉ là một bộ hài cốt mà thôi.

Nhớ đến Ẩn Đạo Hạ nhân hắn như nhìn thấy chính mình cũng là vì trường sinh mà bị chính ma vây công, cuối cùng thì chết dưới vực sâu. Nếu không phải đan linh này thật sự hiệu nghiệm có lẽ hắn giờ đã hồn phi phách tán. Có thể sau này hắn cũng như vậy vì truy cầu trường sinh mà chết thêm lần nữa cũng có kẻ phỉ nhổ hắn như cách hắn phỉ nhổ người khác.

Nhưng vậy thì sao? Dù có chết thì có sao, bị người khác xem thường, phỉ nhổ thì sao? Hắn vẫn cứ làm thôi, dù muốn trường sinh nhưng không có nghĩa là sợ chết. Chỉ cần cái chết là đáng để theo đuổi trường sinh vậy thì hắn không ngại chết thêm 10 lần nữa. Với hắn không có cái gì cản bước được dù là cái chết.

Ma đạo làm việc chẳng phải là đánh bạc sao? Huống chi hắn còn là đại ma đầu đánh cược cái mạng thì có là gì? Dã tâm càng lớn vật cược lại càng lớn mà thôi.

...

Cho mình xin ý kiến đánh giá, đây là bộ đầu tay có sai sót gì mọi người thông cảm. Cảm ơn đã đọc..

Bạn đang đọc Đan Linh Vĩnh Sinh sáng tác bởi Catien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Catien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.