Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Nhãn (1)

Phiên bản Dịch · 1531 chữ

Ông nội của tôi đợt này trải qua một hồi đại hỉ đại bi, sau đó liền nằm trên giường một tháng mới đỡ. Lần này ông nội không còn muốn tìm vợ mới cho chú ba nữa. Lúc trước có tìm cao nhân tính cho chú ba một quẻ. Quẻ thiêm thượng nói hai câu "Nhạn bay về phía nam, song uyên ương khó thành" . Chính là chú ba có mệnh khắc thê trăm năm khó gặp.

Nhớ tới kết cục của hai vị thím ba, ông nội của tôi chấp nhận số mệnh, gọi cha tôi, chú hai cùng với các cô triệu tập đến cùng nhau thương thảo đối sách. Sau khi xác định chú ba có mệnh khắc thế, nên quyết định tìm cho chú ba một đứa con thừa tự. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chú hai tôi đề ra ý kiến, gọi tôi và con trai chú hai đến.

Chú hai lấy ra một cái hộp chứa đầy đậu xanh, trước mặt mọi người làm ném vào một viên đậu đỏ, đậy nắp lại rồi lắc mấy cái. Xem tôi cùng con của chú ai tìm ra đậu đỏ trước. Em họ tôi tìm nửa ngày dều không ra, tôi chỉ tùy tiện bóc hai lần, liền bóc được đậu đỏ. Cứ như vậy, từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu gọi chú ba là cha, gọi cha mình là đại gia. ( nhiều năm về sau tôi mới phát hiện mình bị oan, em họ kia trời sinh là bị mù màu xanh đỏ ). Thẳng đến khi tôi 18 tuổi thành niên, chú ba mới để tôi sửa lại xưng hô.

Chuyện ngày trước của chú ba nói đến đây thôi, lại nói đến chuyện của tôi đi.

Nghe mẹ tôi nói, lúc tôi vừa sinh ra đã mở mắt to, còn dọa cho hộ sĩ sợ không nhẹ.

Lúc mới sinh ra tôi còn khóc vài tiếng, nhưng khi hộ sĩ đem tôi từ trong bồn nước ấm ôm ra , liền nghe tôi cười “Khặc khặc”. Còn vươn tay nhỏ vỗ cánh tay của cô. Hộ sĩ kia run tay, thiếu chút nữa làm tôi rớt xuống đất.

Lúc ấy người khác đều xem tôi như điềm xấu, thậm chí có người nói gần nói xa với cha mẹ tôi là đem tôi ném xa đi,,nói tôi là yêu nghiệt sẽ nguy hại người thân cận. Bất quá tên kia đã bị ông nội tôi mắng đuổi đi rồi. Ông nội của tôi nói mấy câu cho mẹ tôi yên

tâm: “Con trai bất phầm, tất sinh dị tượng, còn nữa, nó là trưởng tôn của ta, ném? Con mẹ nó, ta xem ai dám!”

Bởi vì khi tôi vừa sinh ra đã cười, ông nội cho rằng nên đặt một cái tên ấm áp, vì thế đặt tên tôi là Thẩm Lạt.

Tôi biết nói sớm, lúc mới sáu tháng đã biết kêu “Ông nội, bà nội, ba ba, mẹ mẹ”. Nghe mẹ tôi kể, lúc ấy trên mặt ông nội đều cười đến nở hoa, vì chuyện này, lão nhân gia lại chạy đến chỗ tên gia hỏa lúc trước nói muốn ném tôi mắng một hồi.

Mãi cho đến 6 tuổi, tâm trí tôi so với những đứa trẻ bình thường đều phát triển hơn. Vốn dĩ ai cũng cho rằng

Thẩm gia có một thần đồng. Mãi cho đến sự kiện “A dì ở dưới gầm giường ” sự tình lúc này mới thay đổi.

Nghe mẹ tôi nói, tôi từ nhỏ đã có tật xấu hay nói chuyện với không khí, bọn họ vốn dĩ cho rằng đó là tiểu hài tử lầu bà lầu bầu, ở trong nhà cũng không ai để ý. Cho đến một lần, mẹ tôi lôi tôi từ dưới gầm giường ra, hỏi tôi đang làm gì đó? Tôi chớp chớp đôi mắt, nói dưới giường có một a dì, dì ấy nói buồn chán quá, muốn tôi chơi chung với dì. Mẹ tôi đem cái màn giường xốc lên, phía dưới tối om cái gì cũng không có, lúc ấy lông tơ trên người đều dựng cả lên.

Hồi đó trong thôn có một nhà đang xây, cha tôi đi giúp đỡ thượng lương, trong nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ tôi ôm tôi, run run rẩy rẩy mà chạy tới chỗ ông nội. Sau khi ông nội hỏi rõ nguyên do, lại tự mình qua nhà tôi dạo một vòng. Sau khi trở về liền hỏi tôi nhìn thấy cái gì? Tôi đem chuyện dưới giường kể lại một lần nữa, cuối cùng còn nói một câu “ A dì kia vẫn luôn ở trong nhà tôi, nhưng dì ấy không cho tôi nói với ai.” Lần này đến phiên ông nội của tôi lạnh sống lưng.

Ông nội kêu cha tôi về. Chúng tôi ở nhà ông nội một đêm. Ngày hôm sau ông nội mang về một lão nhân đầu hói. Cả hai bọn họ đầu tiên là đi đến nhà tôi một lúc lâu đến khi mặt trời xuống núi mới trở về.

Vừa về lão nhân kia lền đến thẳng chỗ tôi, đầu tiên là ở trên đỉnh đầu tôi nhìn nửa ngày, lại hỏi tôi là khi từ khi nào thấy những thứ kia. Cuối cùng lại ở lòng bàn tay viết mấy chữ, rồi nắm chặt tay lại hỏi tôi có thể nhìn thấy không.

Nhiều năm sau, mẹ tôi nói với tôi về cảnh tượng khi đó, “Con khi đó còn không biết chữ, thấy hắn nắm tay lại thì cười liên tục. Sau đó ông nội con tìm một khối than củi, để cho con vẽ trên mặt đất. Con không nhanh không chậm, từng nét từng nét một viết ra một chữ "Nhân".Người ông nội mời tới là cao nhân ( chính là cái vị đã tỉnh mệnh cho chú ba ) vỗ tay cười ha ha. Mở tay ra, đúng là chữ "Nhân". ông nội con lúc ấy liền nổi da gà, sau đó vị cao nhân kia mới giải thích, nói con là trời sinh Thiên Nhãn, có thể thấy âm dương, còn có thể cùng quỷ thần giao lưu.”

“Lão nhân kia muốn thu con làm đồ đệ, thiên phú tốt như vậy mà không tận dụng thì thật lãng phí ( sau này tôi mới biết được ông ta là một đạo sĩ, chỉ là tóc di truyền bị hói, nên thoạt nhìn mới giống hòa thượng. Sau này sẽ nói thêm về người này ), ông nội con không chịu, nói con là trưởng tôn của Thẩm gia, còn muốn để con nối dõi tông đường, sống thật tốt, bất quá mỗi ngày nhìn thấy mấy thứ lung tung cũng không tốt. Ông nội con nhờ cao nhân nghĩ ra biện pháp. Dùng máu chó đen cho con gội đầu, đóng lại Thiên Nhãn. Vì thế, cao nhân còn không vui, nói là đáng tiếc cho khối ngọc chưa mài. Sau cha con đem chó đen làm thịt, lấy máu cho con gội đầu. Về sau rốt cuộc con cũng không còn thấy những thứ kia nữa.”

"A dì" dưới gầm giường, tôi thật là không có ấn tượng mấy, nhưng mà lúc tôi ở chung cùng chú ba, thật ra đã xảy ra một số chuyện không thể tưởng tượng được.

Khi đó tôi còn đang học trung học, ở cùng chú ba tại một đại viện trong quân đội. Từ khi tôi dọn đến nhà chú ba, đã thấy qua một cái hộp gỗ nhỏ có khóa. Bên trong là thứ gì, hỏi chú ba nhiều lần, nhưng chú ấy đều không nói. Thời gian dài, tôi cũng lười hỏi, đã từng nghĩ đem hộp gỗ cạy ra, nhưng ngẫm lại bộ dạng trừng mắt của chú ba, tôi lại không dám hạ thủ (ngoại trừ ông nội, tôi chỉ sợ chú ba).

Lúc tôi học trung học, khóa học so với hiện tại đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa tính tôi ngồi không không được, thường xuyên cách hai ba tuần là cùng bạn đi ngoại ô bơi lội, không thì đi trên núi hái dâu tằm ăn. Vì chú ba không có đánh tôi ( hồi đó là cha đánh con).

Có một lần, tôi cùng bạn bè hẹn nhau đi bơi. Ngày đó tôi tới sớm nhất, mọi người còn chưa có tới, nên tôi cởi đồ bơi trước một vòng. Lúc này ước chừng bạn học cũng tới rồi, tôi liền bơi lên bờ. Khi chuẩn bị dẫm lên mặt đất, đột nhiên, tôi cảm thấy có một bàn tay đang gắt gao nắm lấy cổ chân tôi, đem tôi kéo về trung tâm hồ nước. Tôi dùng sức dãy giụa nhưng cũng không thoát được.

Trên bờ bạn học thấy tôi vẫn còn ở trong nước, còn tưởng rằng tôi bị chuột rút, bảy tám người nhảy xuống nước, đem tôi kéo lên bờ. Lúc sau nghe bọn họ nói, lúc ấy có cảm giác như đang kéo co, có một cổ lực lượng tranh đoạt tôi với bọn họ.

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 ( Bản Dịch ) của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maiphuaivan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.