Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động

Phiên bản Dịch · 1657 chữ

“Má nó! Làm tôi sợ hết hồn.” Lão Vương mắng một câu, “Các cậu đến xem đây là cái quỷ gì?” Không chờ chúng tôi động thủ, lão Lâm dẫn đường đã nhảy xuống hồ nước, đem tấm ván gỗ kia ôm tới.

Lúc này chúng tôi mới nhìn rõ, đây là một tấm bia gỗ. Không biết là dùng làm gì. Bất quá có thể nhìn ra tấm bia gỗ có chút cũ kĩ, trên tấm bia nguyên bản có một lớp sơn đỏ, nhưng đã bị bong ra. Thoạt nhìn bia gỗ vừa ngâm vào nước không lâu, hoa văn trên đầu gỗ còn chưa có bị nước thấm . Điêu khắc trên mặt bia vẫn còn thấy rõ ràng.

Văn bia sử dụng chữ viết phồn thể, nội đung trên mặt bia làm người ta hãi hùng khiếp vía: "Trời sinh vạn vật lấy dưỡng dân, dân không thiện thì báo thiên. Giết giết giết giết giết giết giết! Bất trung giết! Bất hiếu giết! Bất nhân giết! Bất nghĩa giết! Không lễ không khôn ngoan không tin người, Đại Tây Vương nói rằng phải giết! Ta sinh ra không vì tranh giành, đều lười biếng dưới rừng trúc Hoàng Kim Đài, Trạng Nguyên đủ loại quan lại đều như cẩu, luôn sợ hãi dưới lưỡi đao. Dưới trướng Tứ Vương Tử, phá thành không cần phải phong đao chủy. Văn bia trên đỉnh núi đại thiên thụ này, nghịch thiên người lập chết quỳ cũng chết!

Lão Vương nhìn thẳng nhíu mày, “Đây là cái gì lung tung rối loạn?” Mấy người này theo tôi thấy bằng cấp cao nhất là ( thi rớt đại học ), khi còn học trung học tôi giỏi môn lịch sử nhất, cuối cùng tôi nhìn mộc bia rồi nói, “Đây là Thất Sát thơ của Trương Hiến Trung, sao lại ở chỗ này?” Tống Xuân Lôi thò qua nói một câu “Trương Hiến Trung? Nghe quen ghê, là bên quốc dân đảng hả?” Tôi trừng hắn một cái nói: “Tôi nói Tống Xuân Lôi, có rảnh cũng đi đọc chút sách, đừng cái gì cũng đều nói thuộc quốc dân đảng. Trương Hiến Trung, là thủ lĩnh của khởi nghĩa Minh Mạt, cùng Lý Tự Thành nổi danh.”

Tống Xuân Lôi mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Tôi nói sao nghe quen tai như vậy.” Tôi cũng không để ý tới hắn, nóii với lão Lâm dẫn đường: “lão Lâm, ông trước đây có thấy qua mộc bia này không?” lão Lâm dẫn đường lắc đầu, “Chưa thấy qua, Trương Hiến Trung không phải làm cách mạng ở Tứ Xuyên sao? Tôi cũng chưa nghe nói qua hắn đã tới Vân Nam.”

Tôi nói: “Không nhất định là hắn tự mình mang đến, cũng có thể là từ đâu lưu truyền lại đây, nhưng mà cũng không lý nào xuất hiện ở hồ nước này được..”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, quản hắn là Trương Hiến Trung hay Vương Hiến Trung.” Lão Vương có điểm không kiên nhẫn, “Tấm ván gỗ này lão Lâm mang về, chúng ta đi một vòng, quen thuộc địa hình bên dưới rồi trở về.”

Địa hình nơi này liếc mắt một cái là có thể xem hết, thác nước cùng hồ nước hình thành một cái ngõ cụt, tới nơi này rồi nếu không quay về đường cũ thì không có lối ra khác. Lão Vương mang theo chúng tôi đi một vòng, không phát hiện có lối ra nào khác, liền theo đường cũ trở về.

Trên đường trở về, lão Vương tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: " Lạt tử, Trương Hiến Trung kia rốt cuộc là làm gì?” Tôi nhìn hắn bất lực, “Thì ra vốn dĩ là cậu không biết a. Sách giáo khoa tiểu học đều có, thật không biết chín năm giáo dục bắt buộc hai người các cậu làm sao qua nỗi.”

Trương Hiến Trung là thủ lĩnh của cuộc nông dân khởi nghĩa Minh Mạt, thời trẻ hắn làm bộ khoái, sau này lại gia nhập quân đội Minh triều một thời gian. Sau lại bởi vì phạm quân điều nên bị chém đầu, hắn bỏ trốn suốt đêm từ quân doanh chạy ra. Đến cậy nhờ Đầu Mục Vương Gia Dận, bởi vì vị này gan lớn tâm tàn nhẫn nên dám tiếp nhận hắn. Sao đó hắn nhanh chóng trở thành nghĩa quân đầu mục, cùng Lý Tự Thành cũng xưng tướng xông xáo. Mấy năm sau, Vương Gia Dận chết trận, Trương Hiến Trung cùng Lý Tự Thành đường ai nấy đi. Lý Tự Thành lật đổ hoàng đế. Trương Hiến Trung công đánh Tứ Xuyên, vài năm sau, Trương Hiến Trung chiếm lĩnh toàn bộ Tứ Xuyên. Ở thành đô xưng đế, thành lập chính quyền Đại Tây.

Sau khi xưng đế tính tình Trương Hiến Trung đại biến, trở nên hay hồ nghi hay thay đổi, giết người hung tàn. hắn cho rằng mỗi người xung quanh hắn đều phản bội hắn. Hắn không chỉ giết minh quân, cũng bắt đầu giết bá tánh, thậm chí bắt đầu giết thủ hạ đại thần cùng binh lính. Cuối cùng ở hắn thủ đô —— bên trong thành đô tàn sát dân trong thành. Lịch sử ghi lại hắn đem một tòa thành êm đẹp biến thành một tòa tử thành. Lúc sau, tàn sát lan đến toàn bộ Tứ Xuyên. Mấy tháng sau Trương Hiến Trung bị Túc Võ Thân Vương Hào Cách của Mãn Châu bắn chết dưới sườn núi Phượng Hoàng sơn. Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Thanh Sơ tỉnh Tứ Xuyên tổng nhân số hơn mười vạn. Không có biện pháp, Thuận Trị hoàng đế hạ chỉ, lệnh Hồ Nam, Hồ Bắc đi dời trăm vạn dân.

Lúc tiến vào đường nhánh mở rộng của đường đât, lão Lâm dẫn đường cùng chúng tôi cáo biệt xuống sơn, lúc đi còn dặn dò chúng tôi không có việc gì không cần đi đến chỗ thác nước.

Lão Vương mang theo chúng tôi trước khi trời tối đến điểm mai phục. Nói đến cũng quái, từ khi ra khỏi phạm vi thác nước đầu tôi cũng không còn đau nữa. Việc này làm cho tôi đối với thác nước lại kiêng kị thêm ba phần.

Chúng tôi ba người một tổ, mỗi tổ cách xa nhau 100 mét, ẩn nấp trên đường mà bọn buôn ma túy nhất định phải đi qua. Ở khu vực mai phục ấn nấp mấy tiếng, thực bất đắc dĩ mà nhận được tin tức trung đội trưởng truyền đến là đoàn người Mạc Đặc còn ở trong địa phận Myanmar, có vẻ hôm nay sẽ chưa đến, các tiểu đội ở tại chỗ đợi lệnh, sau đó sẽ an bài các tiểu đội bổ sung đồ ăn cùng nước uống để dùng.

Loại tình huống như vậy cũng không phải mới gặp lần đầu. Mấy người chúng tôi tập mãi thành thói quen. Như vậy cũng tốt, ít nhất có cơ hội có thể xốc lên ngụy trang, thư giãn gân cốt, hút điếu thuốc, cũng không cần sợ bại lộ dấu vết. Nói đến hút thuốc, tôi mới nhớ tới hơn nửa hộp “Quân uy” đã đưa cho lão Lâm dẫn đường. Nhìn đến hai người đồng đội, tôi đang suy xét xem sẽ mượn người nào.

“Vương đội, cho tôi điếu thuốc.” Tôi hướng lão Vương duỗi tay. Lão Vương không cam tâm mà móc ra hộp thuốc ném cho tôi, “ Chưa thấy cậu đưa thuốc cho lãnh đạo lần nào, chỉ biết hướng lãnh đạo xin thuốc.”

“Một hộp thuốc thôi, đừng luyến tiếc.” Tôi cười một chút, “Vương đội, lấy thuốc của anh liền cho anh tin tốt, tôi nghe nói trung đội phó cuối năm nay sẽ chuyển nghề. Muốn chọn từ trong tiểu đội trưởng mấy người đề bạt lên làm trung đội phó, đúng không?”

Một bên Tống Xuân Lôi nghe thấy tinh thần liền tỉnh táo, “Phải không? Vương đội trưởng muốn thăng trung đội phó? Sao tôi chưa từng nghe nói qua?”

“ Trẻ con ở một bên đi, người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng xen mồm.” Tôi hướng hắn xua tay, tựa như ở đuổi một con ruồi. Tống Xuân Lôi nhỏ tuổi hơn tôi, là một trong vài người ít ỏi tôi có thể “Khi dễ”.

Tôi tiếp theo nói với lão Vương: “Vương đội, tháng sau tiểu đội trưởng các anh có một lần thi đấu xạ kích đi? Lần trước thi đấu anh hình như là đứng thứ 2 từ dưới đếm lên đúng không? Bắn bia di động khoảng cách 100m được 85 vòng, so với Triệu lão nhị tiểu đội Răng nanh nhiều hơn hai vòng. Vương đội, không phải tôi nói anh chứ với cách bắn này anh muốn tranh chức trung đội phó rất khó á. Nếu không, tôi giúp anh nghĩ biện pháp?”

Lão Vương cảnh giác mà liếc nhìn tôi một cái nói: “ Cậu có biện pháp nào?”

Tôi rít một hơi thuốc, thực thích ý mà phun ra cái vòng khói, thuận tay đem hộp thuốc cất vào túi,   “ Tôi huấn luyện đơn độc cho anh. Bảo đảm anh trong một tháng, kĩ năng bắn súng thoát thai hoán cốt. Thi đấu ít nhất được 95 vòng.”

Không đợi lão Vương mở miệng, Tống Xuân Lôi đã đỏ mắt, “ Lạt tử, Thẩm ca, nếu không cũng thêm em vào đi, một con dê cũng là đuổi, hai con dê cũng là phóng.”

Tiểu tử này đối với kĩ năng bắn súng của tôi sùng bái không phải ngày một ngày hai, lão Vương nghe xong lời này, trừng mắt với Tống Xuân Lôi mắng: “Tống Xuân Lôi, cậu có biết nói chuyện không? Cậu mới là dê, cả nhà cậu đều là dê!”

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 ( Bản Dịch ) của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maiphuaivan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.