Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 1027 chữ

Trác Lam là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ, gia đình đã xem cậu là một thứ dư thừa không nên có, họ thẳng tay giữa mùa đông lạnh giá ném cậu trước cổng trại mồ côi.

Từ ngày sống ở đó, cậu luôn tâm niệm một gia đình hạnh phúc, nhưng cuộc sống quá đỗi khó khăn khi trại mồ côi ngày càng đông đúc. Trác Lam chỉ còn cách  tìm việc làm kiếm sống cho mình, và cho những người thân suốt 15 năm chăm sóc cho mình.

Cuộc sống lúc đó với Trác Lam thực quá đỗi vất vả, tuy thành tích học tập cao nhưng điều kiện của trại mồ côi không cho phép cậu mơ cao đến các ngôi trường đại học có điều kiện.

Trác Lam chẳng cần giàu sang, sung sướng, cậu chỉ mơ ước một công việc ổn định cùng một gia đình hạnh phúc. Cuộc sống hướng nội này cứ khó khăn trôi qua cho tới một ngày, trại mồ côi bị tư nhân bất động sản phá hủy, cậu bị đuổi đi. Liểu mình nghỉ học trong 3 tuần, cậu đi làm bạt mạng chỉ đủ tiền thuê một nhà trọ cũ nát mà sống.

Cuộc sống khốn khó của cậu vẫn cứ lặng lẽ như vậy cho tới khi gặp Âu Tư Phàm.

Trác Lam bị đuổi đi nhưng cậu không đi một mình, bên cậu còn một cô bé 10 tuổi mắc bệnh suy gan mới chuyển đến. Không nhẫn tâm bỏ mặc cô bé giữa cái xã hội máu lạnh này, cậu nhận nuôi cô bé, chấp nhận chi trả những nguồn thuốc đắt đỏ cho cô bé này.

Cô được Trác Lam gọi là Trác Nhĩ.

Số tiền thuốc đắt đỏ cho Trác Nhĩ buộc Trác Lam phải tới quán bar làm việc- một nơi nồng nặc hơi người và không khí ám muội không sạch sẽ khiến cậu muốn nôn khan.

Đêm hôm đầu tiên đi làm, cậu bị một lão già trung niên cưỡng ép. Lão khống chế cậu, mặc sự phản kháng kịch liệt, Trác Lam vẫn bị lôi đi như một món hàng.

Ngay lúc tối đen nhất tưởng như lần trinh tiết của mình sẽ bị tên khốn nạn này cướp mất thì Âu Tư Phàm lại xuất hiện. Khác với cậu không được sử dụng bạo lực với khách, Âu Tư Phàm có thể. Hắn giàu có, uy danh, ai ai cũng tôn thờ hắn. Và hắn cứu cậu.

Từ lần ấy, tâm tư non nớt của Trác Lam luôn hướng về người đàn ông điển trai cao lớn, ngồi trầm lặng bên bàn pha chế rượu. Cả người toát ra sức hút đến kì lạ. Dần dần, tầm mắt của cậu lại luôn đặt trên người đó, cứ hễ hắn đến là cậu lại tìm mọi cách đến gần, nhìn hắn, tiếp xúc gần với hắn nhất. Và không biết từ lúc nào, Trác Lam đã yêu Âu Tư Phàm.

Cái đêm đầu tiên của hai người, đau đớn như sóng cuộn ấp tới cơ thể yếu ớt của Trác Lam, nhưng cậu lại không hề chán ghét nó. Ngược lại sâu trong lòng, cỗ hạnh phúc lại dâng đến đỉnh điểm, vì hắn là người mà cậu yêu, người mà Trác Lam cậu yêu say đắm.

Hôm sau, hắn nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, vuốt ve mà ôn nhu hỏi cậu,

-Em muốn sống chung với tôi không?

Lần đầu tiên, Trác Lam cảm thấy ông trời thật sự quá tốt với mình, chính là đem tình yêu của cậu được Âu Tư Phàm hồi đáp.

Cậu hạnh phúc khôn nguôi, ngay cả Trác Nhĩ khi nghe tin này cũng luôn chúc anh được hạnh phúc.

Ừm, hạnh phúc!

Hạnh phúc là những bữa cơm lạnh nhạt, cô đơn một mình giữa căn nhà trống vắng?

Hạnh phúc là những đêm tình ái kịch liệt, đối phương không ngừng kêu" Hạ Nghi... Hạ Nghi..."?

Hạnh phúc là cái tát đau đớn, nhục mạ của đối phương khi cậu chạm tay vào kỉ vật của người đó?

Hạnh phúc là khi người đó nói cậu là kẻ thay thế, không biết xấu hổ, trèo cao?

Trác Nhĩ ơi, đây là hạnh phúc sao?

Làm sao mà có được chứ! Vì cậu chỉ là một thế thân, không hơn cũng không kém. Làm sao có tư cách mở miệng ra đòi tình yêu, đòi hạnh phúc từ hắn.


Khi uống rượu giải tỏa với Tần Du xong cũng đã là 10 giờ hơn. Mẩm chắc đêm nay Âu Tư Phàm sẽ không về nhà, Trác Lam tự nhiên bước vào nhà không e ngại. Thuận tay cởi một cúc áo sơ mi thoáng mát, cậu bước vào bếp.

Dì Hà vẫn còn trong bếp, vừa nhìn thấy Trác Lam, sự lo lắng trong mắt dì cũng tan đi mấy phần.

-A Lam về rồi à, dì còn tưởng con gặp chuyện, làm dì lo muốn chết.

Trác Lam cười có lỗi, nhanh tay bước tới bàn rót nước.

-Thật xin lỗi dì, hôm nay con đi với bạn học ăn khuya hơi lâu.

Dì Hà ừm một cái,

-May là con về sớm không dì cũng chẳng biết làm sao bây giờ nữa đây. Cậu Tư Phàm say rượu, mơ mơ hồ hồ rối hết lên, A Lam không về, chắc dì cũng khó xử quá. Mà cũng thật lạ, lâu lắm rồi dì mới thấy cậu chủ như vậy đó.

-Anh ấy về rồi?!- Trác Lam ngạc nhiên hỏi.

Dì Hà gật đầu, giọng còn pha chút hơi lo sợ,

-Không rõ cậu ấy gặp chuyện gì mà lại uống say như vậy? Cứ lảm nhảm một mình rồi lại tức giận thi thoảng hét lên khiến dì hơi lo lo.

Trác Lam nghĩ ngay chắc có chuyện nên Tư Phàm mới thành ra như vậy, nhưng không phải tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt sao? Hạ Nghi qua về rồi, sao Âu Tư Phàm lại thành ra như vậy? Nghĩ rồi, Trác Lam hướng về phòng ngủ, bước tới.

____________oOo_____________

Bạn đang đọc Đam Mỹ - Thế Thân sáng tác bởi BăngThii

Truyện Đam Mỹ - Thế Thân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngThii
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.