Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 1090 chữ

Trong thư viện gần như đã không còn một ai,không khí yên lặng đến lạ.Phải thôi,hiện tại mùa hè thực quá nóng,máy lạnh của thư viện lại bị hỏng,không ai muốn đến đây để ngồi chút nào.Duy chỉ còn Trác Lam và cậu bạn nhỏ đang say sưa ngủ.

Trác Lam áo đẫm mồ hồi phần lưng,mặt đỏ bừng bừng,mồ hôi lấm tấm.Một tháng nữa là tốt nghiệp thực tập sinh,Trác Lam dù không muốn cũng phải cố làm cho xong luận văn tốt nghiệp này.Nhìn đồng hồ đã chỉ quá 4 giờ chiều,lại nhìn xuống luận văn mới làm được phân nửa,cậu tặc lưỡi một cái.Sắp giờ cơm tối rồi,phải về.

Khẽ lay lay cậu bạn đang ngủ say sưa,Trác Lam nhíu mày một cái bất đắc dĩ:

-Tiểu Du,mau dậy.Cậu tính ngủ tới khi nào?

Cậu bạn bị Trác Lam đánh thức khẽ nhăn nhăn mày,y ngái ngủ mở mắt ra,mơ màng nhìn cậu:

-Ah, Lam Lam, sao về sớm vậy? Mấy giờ rồi!?

Trác Lam thở dài một cái:

-Sắp 4 rưỡi chiều rồi! Tớ còn phải ghé qua siêu thị mua chút đồ ăn nữa.

Tần Du não nề đập đầu xuống bàn, y theo Trác Lam đến thư viện làm luận văn tốt nghiệp, vậy mà lại bị cơn nóng bức của mùa hè ru ngủ mất, luận văn cũng chưa hề động vào.

Chán nản ném cuốn y dược vào trong túi, y nhìn Trác Lam, khẽ nói:

-Để tớ gọi xe hai đứa mình về nha!

Trác Lam lắc đầu từ chối:

-Không sao đâu, tớ còn ghé qua siêu thị mua đồ về nấu mà!

Hửm một cái, Tần Du nghiêng đầu ngạc nhiên,

-Hôm nay hắn về sớm sao?

Gật đầu một cái, cậu không biết nên cười hay nên khóc nữa. Ngay cả một bữa cơm mà việc hắn trở về nhà cũng chợt trở thành một sự kiện khiến Tần Du ngạc nhiên không kém.

Tần Du không biết nên mừng cho cậu hay không, chỉ thấy y một màu đau buồn, tròng mắt vui vẻ liền hạ buồn trông thấy.

-Lam Lam à, hay cậu cưới tớ đi! Cưới tớ rồi nấu cho tớ ăn nha!

Bật cườ, Trác Lam bẹo một bên má của Tần Du, vui vẻ đáp lại,

-Thôi nào, có lúc nào mà cậu không được ăn tớ nấu đâu, mấy hôm nữa,bữa trưa tớ nấu cho cậu ha! Đừng giận nữa!

-Xì !Ai mượn cậu nấu giỏi như vậy, tớ ngay cả pha mì gói cũng bị bỏng nữa nè.- Ai oán giơ vết bỏng đỏ đỏ trên cổ tay mảnh khảnh, Tần Du bĩu môi.

Trác Lam cười khổ, nhanh tay thu dọn tài liệu vào trong balo.

-Thôi, tớ về đi siêu thị đây! Cậu cũng mau về đi, chị Tần Liễu chắc lo lắm đấy!

Tần Du lại xoa một bên má bị Trác Lam bẹo, vô tâm mà nói,

-Cậu nấu như vậy để làm gì ,hắn cũng đâu có biết là cậu nấu đâu! Cậu đang tự hành hạ mình đấy à?

.

.

.

.

Vẫy tay chào với Tần Du, Trác Lam bước nhanh chân ra khỏi thư viện. Ánh chiều tà đỏ rực đổ trên vai cậu trông đến lẻ loi. Kẻ nhìn vào thực có chút thương xót. Trác Lam nghe tiếng đổ rung rung trong balo, liền lục lọi điện thoại, tìm vào hộp thư, qủa nhiên có một cuộc gọi nhỡ. Nhìn tên người gọi, mặt Trác Lam hiện lên một chút rạng rỡ, cậu nhanh tay bấm nút gọi lại.

Tút Tút Tút....

Píp! Đối phương nghe máy.

Trác Lam giọng phấn khởi,

-Anh gọi em có chuyện gì sao?

Đối phương rõ ràng là có chút không hài lòng, nhưng vẫn lạnh nhạt mà hỏi,

-Sao vừa nãy không bắt máy?

-Trong thư viện không cho phép sử dụng điện thoại, em vừa mới rời khỏi- Trác Lam ngoan ngoãn đáp lại.

Âu Tư Phàm cũng chỉ nhàn nhạt bên kia mà ừ một cái, lặng lẽ nói tiếp,

-Hôm nay tôi không ăn ở nhà, dặn dì Hà không cần nấu phần cơm của tôi.

Trác Lam vẻ mặt hụt hẫng, giọng cũng không mấy tươi vui như vừa rồi,

-Vậy... anh có ăn gì không? Em sẽ dặn dì nấu để lại.

-Không cần, tôi với các bằng hưu đi ăn tiệc mừng Hạ Nghi trở về!

Từ Hạ Nghi vang bên tai của Trác Lam mà cứ như thế giới ngừng quay, hai bên tai ù ù như có gió thổi mạnh. Cậu đứng lặng người trước cửa thư viện, cảm tưởng như mình vừa bị hắn ném xuống chiếc hũ đen không đáy... mịt mờ.

Đối phương nghe cậu không nói gì cũng ngay lập tức cúp máy.

Trác Lam im lặng một hồi, chợt thấy lòng dâng lên một cỗ chua xót không thể diễn tả.

A, Hạ Nghi về rồi...Hạ Nghi về rồi...Hạ Nghi trở về rồi...

Vậy ra đó là lí do hôm nay hắn lại gọi điện cho cậu, một việc ít ỏi mà hắn hiếm làm; lại còn bố thí cho cậu thêm vài câu vài chữ. Hạ Nghi về rồi, tâm trạng hắn thực vui vẻ.

Còn cậu thì sao?

Trác Lam cứ đứng như trời trồng giữa cửa thư viện, mãi tới khi bàn tay nhỏ mảnh khảnh của Tần Du, cậu mới hoàn hồn trở lại.

Tần Du định bụng bắt xe về nhà, lại thấy Trác Lam một thân một mình đứng người trước cửa, tâm Tần Du xao động như mặt hồ tĩnh lặng bị ném đá, linh cảm cho y biết Trác Lam đang gặp phải chuyện gì đó.

-Sao vậy, Lam Lam? Cậu nói sẽ đi siêu thị mà!?

Trác Lam bất đắc dĩ nhìn Tần Du, giọng khe khẽ, vất vưởng khiến y trợn mắt:

-Tiểu Du, đi uống với tớ đi!

-Sao?Sao vậy Lam Lam?? _Tần Du có chút hoảng loạn, không rõ tiểu tổ tông nhà mình bị làm sao.

Trác Lam cúi thấp đầu, mắt cay cay, giọng gượng gạo mà nói,

-Hạ Nghi về rồi...

Uỳnh!!!! Đầu Tần Du lập tức nổ một tiếng kinh người.

Bốn từ này của Trác Lam khiến Tần Du một phen kinh sợ... Hạ Nghi...Hạ Nghi ...Hạ Nghi về rồi...

Tần Du nhìn Trác Lam có chút lưỡng lự, tay khẽ đặt lên đôi vai nặng trịch não nề của cậu, y gật đầu,

-Đi thôi! Đi uống rượu giải tỏa!! Hôm nay không say không về!


Bạn đang đọc Đam Mỹ - Thế Thân sáng tác bởi BăngThii
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BăngThii
Thời gian
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.