Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phùng Đề Mạc

Tiểu thuyết gốc · 2363 chữ

Mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt , nàng lại khóc nhưng không phải khóc vì đau khổ mà khóc vì hạnh phúc .

Nàng biết , bản thân đã yêu chàng trai trẻ hơn mình ngay từ lần đầu gặp mặt , thậm chí cả hai còn không biết một chút gì về nhau , dù chỉ là cái tên , dù chỉ là cái tuổi , nhưng nàng đã yêu . Tình yêu này còn có thể nồng đậm hơn tất cả cặp đôi khác .

- Ta .. ta tin ngươi !

Dương mỉm cười rồi trao cho nàng một nụ hôn , nụ hôn thật lòng của cả hai người chứ không phải do xuân dược .

Rời môi nhau , Dương nhẹ nhàng tình cản hỏi han nàng :

- À mà nương tử của ta tên gì vậy ? Tại sao nàng lại bị hạ dược vậy !

Cô gái đó đầu tựa vai Dương mắt nhìn lên bầu trời đầy sao nói :

- Hư , gọi nương tử vậy mà còn không biết tên của nương tử mình . Ta tên Phùng Đề Mạc , đến từ Thượng Hải .

“ Thượng Hải ?? Sao ta chưa nghe bao giờ nhỉ , thôi chốc hỏi Thiên Thư “ Dương hỏi tiếp :

- Vậy sao nàng lại bị như vậy !

- Ta một mình đến phần mộ mẹ ta nhưng bất ngờ bị đám côn đồ đó chặn đường , hừ , đánh không lại chúng liền nhân lúc ta mất tập trung mà hạ xuân dược , cũng may ta có bảo vật hộ thân do sư phụ đưa cho , nếu không ta thật không biết số phận ta sẽ ra sao nữa ??

Dương cười khúc khích :

- Vậy có phải ta nên cảm ơn bọn cướp không nhỉ ?

Đề Mạc đấm nhẹ vào ngực hắn :

- Đáng ghét !!

Dương nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng :

- Ta đùa thôi , ta tên Nam Dương , dù là vô tình nhưng ta sẽ yêu nàng thật lòng , nhất định sẽ rước nàng về , sẽ trả thù cho nàng những tên đã khiến nàng chịu như vậy !

Đề mạc mỉm cười :

- Nam Dương , cái tên thật đẹp ! Mà chàng muốn rước ta về ư , với thực lực của chàng còn không bằng tên gác cổng của môn phái ta , sư phụ ta mà biết nhất định sẽ đạp chết chàng mất !

Dương vỗ ngực tự tin nói :

- Nàng phải tin tưởng phu quân của nàng chứ ! Dù sư phụ nàng có khắt khe như nào ta cũng phải khiến hắn gật đầu đồng ý cho ta rước nàng về !

Đề mạc không nói thể hiện sự tin tưởng dành cho hắn

Cả hai im lặng , rồi tay Dương bắt đầu sờ loạn lên thân thể trần truồng của nàng . Dù vừa trải qua sự hoan lạc nhưng nàng vẫn còn chút ngượng ngùng mà uốn éo thân thể để tránh né bàn tay của Dương . Thấy thế Dương liền nói :

- Nương tử , chúng ta động phòng nhé!

Đề Mạc ngượng đỏ mặt nói :

- Chẳng phải vừa rồi đã ... đã !!

Dương không cho là đúng :

- không đúng ! Vừa nãy chỉ là ta cứu nàng , không có cảm xúc phu phê , bây giờ mới thật sự động phòng nè !

- Dâm tặc đáng ghét !!

Dương cười hì hì rồi cầm cái dương vật đang căng cứng trở lại cạ cạ vào âm hộ Đề Mạc , hắn thủ thỉ :

- Nương tử , ta tiến vào nhé !

Đề Mạc nói nhỏ: Ta có thể từ chối sao ??

- tất nhiên là không ! Cùng với lời nói Dương đẩy người cho dương vật tiến vào sào huyệt của Đề Mạc khiến ràng run lên sung sướng :

A ... Dương ... thiếp .. thiếp yêu chàng , mạnh nữa , mạnh nữa lên !

Dương nghe tiếng rên của Đề Mạc mà không nhịn được ra vào mạnh bạo . Lúc sau hắn liền nói với nàng :

- nàng cưỡi lên người ta đi..." ,

Nói xong gã nằm ngửa ra giường và hướng dẫn Đề Mạc ngồi lên hắn , nàng làm theo, quỳ ngang hông Dương trong khi hắn cầm dương vật hướng lên âm vật nàng. Mông tròn dần dần hạ xuống...

"Uhm..."

Khoảnh khắc khúc thịt to tướng kia cắm vào, dâm thủy trong vắt tứa ra chảy xuống, còn Đề Mạc ngửa mặt, tay nàng bấu vào ngực Dương trong cơn thốn sướng.

Chỉ cần học tư thế, còn sau đó làm thế nào sẽ có bản năng mách bảo. Âm đạo Đề Mạc tách ra, ôm trọn dương vật của Dương vào trong, đến khi cắm vào tận gốc thì nàng dừng lại thở dốc, vô tình liếc thấy tên gã đang chăm chú nhìn mình, liền xấu hổ mắng yêu: "Chàng ... bại hoại!"

Dương mỉm cười không nói . Hắn đang ngắm thân thể nàng một cách mê mệt . Từ dưới nhìn lên cộng thêm ánh trăng hắn mới thấy nàng tuyệt vời tới cỡ nào . Ngực của Đề Mạc đầy đặn một cách tự nhiên, làn da trắng hồng trơn nhẵn, lại sống động phập phồng đưa đôi nụ đào tươi hồng rạng rỡ nhô lên hạ xuống đầy khiêu khích .Dương đưa tay lên vuốt ve quả đào trắng nõn, cảm giác thật là mềm mịn, thật là đàn hồi, thật là ấm áp . cái thân hình tuyệt mỹ uốn éo quằn quại, Ôi cái thân hình của một trong những mỹ nữ đẹp nhất thế gian, chỗ cần mảnh thì mảnh, chỗ cần tròn thì tròn, làn da trắng hồng tươi xinh tựa như đang long lanh tỏa sáng, đôi gò ngực tròn trịa căng đầy cùng eo cong bụng phẳng, mông đầy đặn nở nang, cặp đùi thon dài trắng sáng long lanh như ngọc, lại kết hợp với gương mặt tươi tắn đang ửng nét xấu hổ mê người cùng mái tóc óng ả.

Thấy Dương nhìn mình một cách dâm dê , nàng không khỏi điên tiết mà gia tăng tốc độ , nàng vừa lắc hông cho dương vật của Nam Dương xoáy sâu trong âm đạo mình, vừa cúi người tìm đến môi hắn.

Dương đón lấy bờ môi thơm của nương tử, ngực hắn đón lấy vú mềm của nàng, một tay hắn ôm eo nàng, tay còn lại thì xoa mông, từng bộ phận đều là tuyệt sắc tuyệt diệu, khiến trong lòng Dương yêu thích vô cùng.

Còn Đề Mạc , môi hưởng thụ cảm giác ấm áp từ môi Dương , lưỡi nàng chủ động tìm sang hiến dâng hương vị ngọt nào cho lưỡi hắn, quấn quýt không rời.

Làn eo cong ưỡn nhẹ, đùi thon khẽ nhấc, mông đầy đặn hờ đẩy đưa, âm đạo khép dần khi dương vật rút ra rồi lại hé mở khi đầu khấc đẩy vào, từng nhịp, từng nhịp...

" Nương tử... nàng thật đẹp, thật tuyệt vời..." Đề Mạc bị nhấn chìm trong đê mê, môi kề môi , thẹn thùng đáp lại: "Chàng cũng thật tuyệt... Chưa bao giờ thiếp thấy vui sướng, thoải mái như lúc này..."

"Nàng thật là đáng yêu..."

Hai người lại hôn, lưỡi rời khỏi môi cuộn vào nhau. Hai chân Dương co lại, hai tay hắn vịn lấy mông Đề Mạc để kéo mông nàng ưỡn cao, hai người nhịp nhàng kết hợp, kẻ đẩy người đưa trong cơn tình mê sướng.

"Uhm... Ư... A... A... Thiếp sướng quá..."

Nhịp tình dâng cao tạo ra những tiếng va chạm đầy gợi dục, nàng rời môi Dương, một tia nước bọt từ môi nàng nhễu vào lưỡi hắn. Nàng chống tay, eo cong xuống, ngực ưỡn lên cho hai quả đào tự do đong đưa trước mắt Dương, còn đôi bờ mông đẫy đà ưỡn cao tối đa, đón nhận từng cú đẩy dồn dập của Dương, dâm thủy trong vắt như sương mai nhễu dọc xuống làn da đùi trắng muốt.

"A... Ai... A... Chàng ơi... thiếp sướng... thiếp không chịu nổi nữa... A... A..."

Một củ đẩy cuối cùng, vai gầy khẽ run, nơi âm dương giao thoa tiết phát những dòng tinh hoa trắng đ-c, kèm theo đó là sự hòa hợp của hai linh hồn... Rồi dương vật nhỏ dần, trượt khỏi âm vật tươi xinh, kéo theo đó là một dòng sữa trắng chảy dọc xuống khe hồng...

Mệt mỏi sau cuộc mây mưa , hai tình nhân trẻ thiếp đi

Cũng không biết qua bao lâu, Đề Mạc mới từ từ hồi tỉnh, thấy Dương ôm mình ngủ mê mệt. Trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa đau khổ, bùi ngùi thở dài, rốt cuộc cũng khó che dấu được sự thương tâm, nằm trong lòng hắn bắt đầu khóc.

Sau một hồi phát tiết, nàng mới ngẩng đầu lên, lấy trong nhẫn trữ đồ ra một viên ngọc trắng bằng nắm tay nhét vào tay hắn , nhẹ nhàng xoa hai má hắn nói:

- Chàng phải tự bảo trọng , cố gắng tu luyện để thực hiên lời hứa với thiếp

Nói xong chậm rãi đứng dậy, lưu luyến nhìn hắn còn đang say ngủ, ngọc thể uyển chuyển lung linh, chậm rãi mặc lại áo quần, than nhẹ một hơi,

- Sau khi thiếp đi, chàng chớ lo lắng. Nếu có duyên phận, dù cho gian khó chúng ta cũng có thể tương phùng, còn nếu vô duyên phân thì âu cũng do thiên sắp đặt đành phải theo thế thôi.

Nàng nói mà lệ rơi như mưa, lấy tiếp ra một mảnh vải trắng và bút nhỏ định viết lên vài chữ. Chợt nghe một thanh âm bên tai:

- Ai nói ta cùng nàng không có duyên phận, ta phải đi chém con mẹ nó!

Thanh âm nọ mang theo sự kiên định, Đề Mạc ngẩng đầu lên, đã thấy Nam Dương ánh mắt lấp lánh, kiên quyết nhìn mình.

- Chàng, chàng tỉnh rồi sao?

Nàng nhẹ giọng nói, trong lòng thật ngượng ngập, một phần vì mình cùng hắn vừa mới "thân mật", một phần vì hắn đã nghe thấy những lời tự bạch của mình.

Dương kéo tay nàng, ôm chặt nàng vào lồng ngực thì thầm:

- Cô gái ngốc này, ta không tỉnh thì nương tử này đi mất mà vẫn không hay biết gì sao?

Phùng Đề Mạc tựa vào ngực hắn, nước mắt lã chã, nhẹ nói:

-. Nếu chàng thật tâm yêu thiếp, không nên ép, chờ khi làm xong mọi chuyện, chàng có thể đến Thượng Hải , chàng tới Nam Kinh Thành ở đó tìm thiếp. Chúng nếu thật có duyên chồng vợ thì sẽ gặp lại thôi.

Dương dù mới gặp nhưng đã biết hiểu tính cách của Phùng Đề Mạc, là một nữ tử có chủ kiến, một khi quyết định chuyện gì thì khó lòng thay đổi. Chỉ là nghe ngữ khí của nàng, cứ nói gì "thiên ý, duyên phận" đại loại là cho tới bây giờ hắn không tin những điều ngoài ý muốn của con người. Bèn giữ chặt tay Nàng nói:

- Ta là một kẻ xấu, cho tới bây giờ không tin cái gì thiên ý, chỉ biết là những thứ trong tay ta, thật sự rất đáng quý trọng. Nàng là thê tử của ta, dù là lão thiên cũng không thể thay đổi sự thật, mặc cho ai cũng không thể tách rời chúng ta.

Hắn mỉm cười nói:

- Nàng nếu bây giờ có việc, ta tự nhiên cũng không cuỡng ép nàng lưu lại. Nhưng đến thời điểm ta nhất định sẽ đến rước nàng , đến lúc đó dù sư phụ nàng có mạnh thế nào cũng đừng hòng tranh nàng với ta

Đề Mạc vừa khổ sở vừa buồn cười. Nghiêm giọng nói:

- Thiếp thật muốn trông đợi ngày đó !

Dương cầm bản tay nhỏ bé của nàng nghiêm túc trả lời:

- Ta chưa bao giờ nói nghiêm túc như vậy, ta nói đều là thật, nàng cũng biết, những điều gì mà ta muốn ta đều làm được.

Trong lòng nàng ngọt ngào, căn bản đối với tên tướng công này chẳng có biện pháp nào, chỉ than nhẹ nói:

- Nhưng chàng biết không…

- Không có cái gì nhưng mà!

Dương trực tiếp cắt lời nàng:

- Ta cùng lão bà của ta ở một chỗ, ai cũng không thể ngăn trở, dù là sư phụ nàng cũng không được.

Phùng Đề Mạc thấy vẻ mặt hắn kiên quyết, hoan hỷ xen lẫn lo âu nhưng cũng thấy vui hơn. "Tên này, chẳng lẽ mà ma tinh trong số mệnh của ta?" Nàng ngồi trong lòng hắn thầm nhủ. Đề Mạc vốn định đi mà không từ biệt, không ngờ rằng Dương căn bản không có ngủ, bị hắn bắt hiện hình, trước mặt tuy là một người mới cấp 21 , nhưng nàng không làm sao rời bỏ được. “ Khoan đã cấp hai 21” chợt Đề Mạc cảm thấy vô lý hỏi Dương :

- Phu quân , chàng bao nhiêu tuổi rồi !

Biết Đề Mạc muốn hỏi biết cái gì Dương tự tin trả lời :

- Phu quân nàng đã 15 tuổi , không nhưng thế ta còn là tam hệ nguyên tố đó !

- “ không thể nào ... thiên tài “ Đề Mạc ngắm Dương không chớp mắt . Nàng năm nay 23 tuổi rồi , cũng là song hệ nguyên tố đạt tới cấp 29 . Thế mà chàng trai trước mặt trẻ hơn mình 8 tuổi lại chính là lang quân mình . Thật là thiên ý

Hai người ỷ ôi một hồi, nghe Dương nói chút lời đường ngọt, Phùng Đề Mạc ngoài mắt tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng bủn rủn, cũng may là hắn còn thương tiếc, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, chỉ là sờ mó trên dưới một chút mà thôi.

Sắc trời dần tỏ rạng, đến khi sáng hẳn, Đề Mạc mới đứng dậy nghiêm mặt nói:

- Thiếp phải đi rồi.

Bạn đang đọc Đại Việt Sử Kí Đế Vương sáng tác bởi Ngữ-văn12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngữ-văn12
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.